Đã quá quen thuộc với Chấn Võ, kể từ lần đầu tiên gặp nhau, ngày nào cũng ở cùng anh – hình như chỉ có lần anh đi du lịch kia là xem như xa nhau mấy ngày. Nhưng cho dù ngày nào cũng đều nhìn thấy thì trong mắt cậu, Chấn Võ vẫn là người đẹp trai nhất trong số những bạn trai mà cậu gặp.
Nhưng Chấn Võ mặc trang phục sang trọng lại càng khiến hai mắt cậu tỏa sáng, thế này mới thật sự xứng với Chấn Võ.
Hình như Chấn Văn rất ít khi chụp ảnh chung với Chấn Võ, kể cả sau khi hai người bày tỏ tình cảm, có lẽ vì gần như một ngày hai mươi tư tiếng đều ở cùng nhau, lúc nào cũng nhìn thấy nhau, ai còn nhớ tới chuyện lãng phí thời gian như chụp ảnh này nữa?
Đôi khi Chấn Văn cũng tự chụp. Nhưng Chấn Võ không phải là người thích chụp ảnh, nên những bức ảnh mà Chấn Văn chụp được đều là nhân lúc Chấn Võ không chú ý.
Nhưng hôm nay, Chấn Văn lại rất muốn chụp một bức ảnh chung với Chấn Võ. Các cậu mặc bộ đồ trang trọng thế này, có cảm giác như sắp kết hôn vậy. Chấn Văn cười trộm nhìn bức ảnh trên màn hình, lại không biết nụ cười trộm đã tràn ra trên mặt.
Nhìn bức ảnh chụp chung với Chấn Võ, Chấn Văn chậc chậc nói: “Chấn Võ, anh không thể như em, cười thoải mái một chút được sao? Anh thẹn thùng hả? Sao lại cười miễn cưỡng như vậy.”
“Mặc bộ đồ này lên người khiến anh thấy căng thẳng. Trước giờ anh chưa từng mặc.” Chấn Võ kéo kéo bộ quần áo có chút gò bó, cảm thấy không được tự nhiên.
“Em lại thấy bộ đồ này vô cùng hợp với anh!” Chấn Văn lui về phía sau hai bước, tay chống cái cằm, khoa trương gật đầu: “Quả đúng là rất hợp với anh. Về sau anh nên mặc thường xuyên mặc thế này.”
Chấn Võ cười khổ: “Em tha cho anh đi.”
“Được rồi, các con đừng gây chuyện nữa. Chúng ta phải đi thôi, ba của các con còn giao thêm một nhiệm vụ khác nữa.”
“Còn gì nữa ạ? Không phải mua xong quần áo là xong rồi ạ?” Chấn Văn vẫn nhớ việc đến thư viện tận hưởng không gian hai người tự do.
“Sáng nay trước khi ra ngoài, ba của con đã nói với mẹ, nên để các con làm quen trước một chút.”
Cảm xúc của Chấn Văn lập tức chìm xuống, quay vào phòng thay đồ.
*
Chấn Văn nhìn tập hồ sơ dày như bài tập về nhà Vương Tuần Dương để lại cho bọn cậu, ôm đầu, cảm giác đầu óc nặng nề! Trong tập hồ sơ mặt là thông tin của tất cả những người tham gia buổi tiệc, còn cả người nhà của họ.
“Nhiều người như vậy, sao chúng con có thể nhớ hết được?”
“Cũng không cần phải nhớ hết, ba con nói, chỉ cần nhớ mười người đầu tiên là được.”
Chấn Văn mở ra, chắt lưỡi nói: “Oa, cũng thật là khoa trương, ngay cả bọn họ thích ăn gì, thích màu gì, còn cả thói quen thường ngày cũng đều có cả. Mấy thông tin này còn kỹ càng hơn cả điều tra hộ tịch. Thế này đang muốn truy tinh sao?”
“Có những việc chúng ta phải làm chi tiết như vậy, bởi vì những chuyện nhỏ nhặt thế này biết đâu sẽ trở thành yếu tố quyết định thành bại trong tương lai.”
“Chấn Võ, anh xem đi, em chắc chắn là không nhớ được rồi.” Chấn Văn đẩy tập tài liệu ra xa, vừa đọc có một chút mà cậu đã thấy quáng mắt rồi.
Chấn Võ ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn cười đẩy tập tài liệu về chỗ cậu: “Chấn Văn, em là nhân vật chính, em tự mình nhớ sẽ tốt hơn.”
Chấn Văn túm lấy Trần Cẩn đang định rời đi hỏi: “Ai nói thế? Mẹ, mẹ nói xem, trong hai chúng con ai là nhân vật chính?”
“Cả hai đứa đều là nhân vật chính. Cho nên đều phải ghi nhớ. Được rồi, mẹ cũng phải đi học thuộc phần của mẹ đây. Không nhớ sẽ không được ăn cơm đâu đấy.” Trần Cẩn giả bộ nghiêm mặt, rồi cười rời đi.
Nhìn mẹ rời đi, Chấn Võ rũ mắt, nhìn những cái tên trong danh sách, có một số còn được đánh dấu, đột nhiên cảm thấy hơi tức ngực.
Anh đột nhiên đứng dậy, khiến Chấn Văn đang dựa lên người anh suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Sao thế?” Chấn Văn hết hồn.
“Không có gì, anh đi lấy chút đồ ăn, lỡ như thật sự không được ăn cơm tối, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước một chút.”
“Vẫn là anh chu đáo. Mau đi đi, đừng để mẹ phát hiện.” Chấn Văn tưởng thật nói.
Chấn Võ đi ra đóng cửa phòng lại, không đi xuống bếp, mà đến phòng của Trần Cẩn, chần chừ đứng trước cửa phòng một lát, cuối cùng vẫn gõ cửa.
“Vào đi.”
Chấn Võ đẩy cửa, thấy Trần Cẩn ngồi dựa trên giường, nhắm mắt thư giãn, thời gian này trông bà tiều tụy đi rất nhiều.
Cố ý bỏ qua quầng thâm dưới lớp phấn lót của Trần Cẩn, Chấn Võ đi tới bên giường hỏi: “Mẹ, bữa tiệc tối nay có phải là còn mục đích gì khác không?”
Trần Cẩn mệt mỏi cười: “Biết ngay là không thể gạt được con.”
“Mẹ, mẹ cũng biết tính tình của Chấn Văn, nếu như em ấy phát hiện ra, con sợ…”
“Mẹ cũng lo, nhưng bây giờ không dễ gì mới trấn an được ba con, không thể lại gây chuyện. Chấn Võ, trong bữa tiệc, con chú ý tới Chấn Văn, nếu như thấy không ổn thì con dẫn nó rời đi. Dù thế nào, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì trong bữa tiệc. Nếu không…”
“Vâng, con biết rồi. Mẹ nghỉ ngơi một lát đi, để con nấu cơm tối.”
“Được, vất vả cho con rồi, Chấn Võ!” Trần Cẩn đau lòng nhìn con trai, lời ra khỏi miệng mang nhiều tầng nghĩa.
Chấn Võ nắm mẹ tay, nhẹ vỗ, sau đó buông ra.
Trần Cẩn nhắm mắt, không đành lòng nhìn bóng lưng rời đi của Chấn Võ.
Bữa tiệc được tổ chức ở phòng tiệc của khách sạn Shangri-La, thời gian là năm giờ chiều.
Bốn giờ năm mươi phút, Chấn Văn, Chấn Võ mặc chỉnh tề, cùng Trần Cẩn trang điểm xinh đẹp ngồi xe đến khách sạn.
Trước cửa phòng tiệc, mấy lễ tân dáng người cao gầy mặc lễ phục đón tiếp, kiểm tra thiệp mời.
Kiểm tra xong, mỗi người còn được tặng một món quà, nhìn xem, trên hộp quà đều ghi sẵn tên, có vẻ như là được chọn theo sở thích của mỗi vị khách.
Chấn Văn bình thường rất thích nhận quà lúc này lại không thèm liếc mắt mà lo lắng nhìn khắp bốn phía.
Vương Tuần Dương đã tới trước, đang nói chuyện với mấy người khác, trên mặt là nụ cười ấm áp, khác xa vẻ mặt nghiêm khắc lúc ở nhà. Nhìn thấy các cậu đến cũng chỉ gật đầu với Trần Cẩn.
Chấn Văn né tránh tầm mắt của Vương Tuần Dương, kéo khóe môi giả như đang cười, nhưng nụ cười lại rất gượng gạo.
Những khách mời mới đến có cả nam lẫn nữ, đã quen biết thì đứng gần nhau, chưa quen thì đi thẳng tới khu bày đồ ăn. Nơi này giống như tiệc đứng, đồ uống tự lấy, đồ ăn có nhân viên phục vụ đưa tới.
Trong một góc, ba thanh niên chừng hai mươi tuổi đang đứng vây lại một chỗ, hình như đang nói gì đó với một một người đang ngồi, mà người đang ngồi thì bị che khuất, chỉ lộ ra một cặp đùi thon dài. Có mấy thiếu nữ đang ngồi cách họ không xa cũng nhỏ tiếng thì thầm, hai cô gái trong đám thỉnh thoảng quét mắt qua đó.
Tiếng cười vui vẻ lúc cao lúc thấp, tựa như chủ đề bọn họ đang trò chuyện vô cùng thú vị, nhưng dù sao cũng không hề liên quan đến chuyện làm ăn buôn bán.
Người trong buổi tiệc đều ăn mặc rất lộng lẫy, khuôn mặt tươi cười trang điểm kỹ lưỡng, trang sức đeo trên người cũng vô cùng sang trọng.
Nơi này chẳng hề nhẹ nhàng như ba nói, chỉ cần đứng ở ngưỡng cửa thôi đã cảm thấy áp lực rồi, Chấn Văn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Cậu muốn kéo tay Chấn Võ, nhưng Chấn Võ lại tránh sang một bên.
Chấn Võ ghé sát tai cậu, nói nhỏ: “Chịu khó một chút. Anh luôn ở bên cạnh em, em chỉ cần làm tốt Vương Chấn Văn là được.”
Chấn Văn có chút buồn nôn, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy anh đi sát em một chút!”
“Ừ!”
Vương Tuần Dương giống như đã kết thúc câu chuyện, xuyên qua đám người, dò xét nhìn ba người, thấy ánh mắt lơ đãng của Chấn Văn thì hơi bất mãn, nhưng cũng không nói gì.
“Đi theo ba.”
Đi theo Vương Tuần Dương, xuyên qua rất nhiều khách mời, đi chỗ một đám người nọ đang tụ tập với nhau. Vương Tuần Dương vẫy tay với một người đàn ông trung niên hơi mập.
“Trần tổng, giới thiệu với ngài, đây là phu nhân của tôi, Trần Cẩn. Hai đứa trẻ này là con tôi, Chấn Võ và Chấn Văn.” Lại quay đầu nhìn ba người nha: “Vị này chính là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Nghĩa Hợp, Trần tổng, các con gọi chú Trần là được rồi, vị này là Trần phu nhân, còn đây là con gái của họ, tên Hiểu Hiểu nhỉ?” Tựa như không chắc chắn, Vương Tuần Dương nhìn Trần tổng xác nhận, không hề bất ngờ khi nhận được câu trả lời khẳng định.
Trần Cẩn bước một bước nhỏ tới bên cạnh Trần phu nhân: “Chị khỏe chứ? Tôi thường nghe Tuần Dương nhắc đến Trần tổng, hôm nay được gặp Trần phu nhân, thật là vinh hạnh.”
Trần phu nhân là người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt thường được bảo dưỡng chăm chút nên nhìn bề ngoài mới chừng ba mươi mấy tuổi.
Mà Trần Hiểu Hiểu đứng cạnh Trần phu nhân dáng dấp giống với ba mình, khuôn mặt xinh đẹp, khi cười để lộ má lúm đồng tiền, đôi mắt to trong đang cười nhìn Chấn Văn, Chấn Võ.
“Chị nói quá lời rồi, là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng. Đã hợp tác lâu như vậy, hôm nay mới có cơ hội gặp Vương phu nhân. Tôi thật ngưỡng mộ chị, có hai cậu con trai ưu tú thế này.” Trần phu nhân nhìn hai cậu bé từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Chấn Võ, ý cười càng sâu.
Chấn Võ nhận thấy ánh mắt đánh giá của Trần phu nhân, vội gật đầu: “Chào cô chú.”
Nói xong bàn tay đặt phía sau của Chấn Võ đẩy Chấn Văn một cái, Chấn Văn cũng gật đầu chào theo, giả cười.
Trần phu nhân nói với con gái mình: “Được rồi, mấy đứa trẻ các con qua bên kia tìm bạn bè cùng lứa nói chuyện đi, đừng vây quanh người lớn chúng ta nữa.”
Trần Hiểu Hiểu không đợi mẹ nói xong, liền chạy tới giữa hai anh em, mỗi tay khoác cánh tay một người: “Mẹ, con sẽ tiếp đãi bọn họ chu đáo.”
Ánh mắt Trần Hiểu Hiểu chuyển giữa hai người, hồi hộp hỏi: “Các cậu đã thấy quà mình chuẩn bị chưa? Có thích không?”
Chấn Võ gật đầu: “Là cậu chuẩn bị sao? Cài áo rất đẹp, cảm ơn.”
Chấn Văn nhíu mày, anh ấy mở ra xem lúc nào?
Trần Hiểu Hiểu hài lòng cười xán lạn, nhìn sang Chấn Văn.
Chấn Văn thấy cô nàng nhìn sang thì vội dời tầm mắt.
“Cậu thì sao? Vương Chấn Văn, cậu có thích không?” Trần Hiểu Hiểu nhìn sườn mặt Chấn Văn, sườn mặt của cậu rất đẹp.
Chấn Văn kiềm chế ham muốn trừng mắt, gật đầu, không dám nói gì thêm, giờ giọng điệu của mình lộ ra thái độ không kiên nhẫn, mắt nhìn chằm chằm cánh tay của Trần Hiểu Hiểu đang khoác qua cánh tay Chấn Võ.
Chấn Võ khéo léo bước tới trước, thoát khỏi cánh tay của Trần Hiểu Hiểu, lui lại nhìn cô nàng: “Cậu muốn uống chút gì không?”
“Nước chanh.”
“Nước táo.”
Chấn Văn và Trần Hiểu Hiểu đồng thời đáp.
Tầm mắt Chấn Võ lướt qua Chấn Văn rồi chuyển qua Trần Hiểu Hiểu, xoay người tới khu đồ uống lấy một ly nước chanh đưa cho Trần Hiểu Hiểu, lại lập tức mang nước táo cho Chấn Văn.
Chấn Văn sau khi nhận ly nước thì lặng lẽ di chuyển tới bên cạnh Chấn Võ.
Trần Hiểu Hiểu cầm ly nước uống một ngụm nhỏ, ánh mắt vẫn chuyển qua lại giữa Chấn Văn và Chấn Võ.
“Bình thường các cậu hay làm gì? Ít ra khi ngoài chơi đúng không? Sao mình chưa từng nhìn thấy các cậu?”
“Tôi cũng chưa từng gặp cậu, cậu thường làm gì?” Chấn Văn cướp lời Chấn Võ, hỏi ngược lại.
“Mình ấy hả? Thỉnh thoảng mình đi cưỡi ngựa, rồi đi dạo phố, đi du thuyền. Nghỉ đông và nghỉ hè thì đều ra nước ngoài du lịch, nhân tiện mua sắm. Mình thích chơi cùng bạn bè, chỉ cần có bạn, mình làm gì cũng thấy vui vẻ.”
Chấn Văn nhún vai: “Chúng tôi thích ở trong nhà, chơi game, còn phải làm bài tập, không có nhiều thời gian rảnh rỗi.”
Trần Hiểu Hiểu đột nhiên cười ra vẻ thần bí, ghé người tới nhỏ giọng nói: “Bài tập mình đều nhờ người khác làm cho, đưa tiền là được.”
“Hiểu Hiểu, cậu nói chuyện này cho người lạ biết, không sợ bọn họ đi mách sao?”
Một giọng nam thanh thoát cắt ngang tiếng cười của Trần Hiểu Hiểu. Nụ cười trên mặt cô nàng lập tức cứng lại, sau đó thì nhăn mặt.
Thanh niên đi tới cao gần bằng Chấn Võ, trên người mặc bộ lễ phục nhung màu đen nhung, cảm giác cậu mang đến cho người ta chính là hai chữ: xinh đẹp.
Chấn Võ quan sát thanh niên nọ, ánh mắt rơi xuống đùi cậu, hẳn cậu chính là người mà đám thanh niên vừa rồi vây quanh.
Thanh niên đứng bên cạnh Trần Hiểu Hiểu, xinh đẹp đến khiến dáng vẻ xinh xắn của Trần Hiểu Hiểu trở nên mờ nhạt.
Thanh niên cúi đầu nhìn vẻ mặt của Trần Hiểu Hiểu, tựa như rất hài lòng trước dáng vẻ này của cô bé. Sau đó quay sang Chấn Văn, nháy mắt: “Vương Chấn Văn, chúng ta thật sự rất lâu không gặp.”
Chấn Võ kinh ngạc nhìn sang Chấn Văn. Chấn Văn híp mắt nhìn người trước mặt đang cười như nở hoa, miệng cậu mím chặt. Chấn Võ đứng bên cạnh có thể cảm nhận được rõ ràng cả người cậu đang căng cứng, không kiềm được mà nhích tới gần cậu hơn, khẽ cau mày nhìn thanh niên kia. Chấn Văn hình như rất không thích thanh niên này.
Thanh niên không chút coi trọng phản ứng của Chấn Văn, quay đầu nhìn Chấn Võ, duỗi bàn tay thon dài ra: “Xin chào, tôi là Khương Vũ Thần.”