Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Cẩn, vừa rồi lại sơ ý thể hiện thân mật quá mức, Chấn Văn cũng ý thức được vấn đề lớn.
Cậu muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng Chấn Võ giống như đã đoán trước được nên đè vai cậu xuống, cho cậu một ánh mắt an tâm, lắc lắc đầu ý bảo cậu đừng nói gì, cũng đừng làm gì, rồi theo Trần Cẩn vào phòng.
Vào đến cửa đã thấy Trần Cẩn ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng, lưng thẳng tắp, thậm chí còn có chút cứng ngắc, hô hấp nặng nề.
Trần Cẩn thấy Chấn Võ đi vào, cũng không vội nói, chỉ quan sát con trai mình. Đến khi thấy Chấn Võ bắt đầu hoảng loạn, Trần Cẩn mới mở miệng hỏi: “Hai con bắt đầu từ khi nào?”
“Mẹ, chúng con…”
“Đừng nói với mẹ rằng các con không có gì với nhau. Con là con mẹ, mẹ cũng nhìn Chấn Văn lớn lên, chuyện này không lừa được mẹ đâu.”
“…” Chấn Võ không biết trả lời thế nào. Mẹ hỏi hai người bắt đầu từ khi nào, là từ ngày Chấn Văn thổ lộ, hay là từ khi Chấn Văn phát hiện em ấy thích anh, hay có lẽ là ngay từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Có điều đối với Chấn Võ, trả lời câu hỏi này của mẹ thế nào không quan trọng, hai người bắt đầu từ khi nào càng không quan trọng, quan trọng là bây giờ hai người đã bắt đầu, cũng không có ý định kết thúc.
Chấn Võ hít sâu một hơi nói: “Mẹ, con biết mẹ khó chấp nhận chuyện này, nhưng chúng con thật sự thích nhau, không phải chỉ là chơi đùa.”
Trần Cẩn như không nghe thấy lời Chấn Võ, lại hỏi: “Mẹ hỏi con, con là người dụ dỗ thằng bé đúng không? Từ nhỏ thằng bé đã là đứa trẻ dễ bị lừa gạt, có lẽ Chấn Văn bị con dụ dỗ?”
Quả nhiên người mẹ ngày thường rộng lượng, hiểu lý lẽ của mình khi đối mặt với chuyện này cũng không thể nói lý. Chấn Võ cười khổ: “Mẹ!”
Trần Cẩn trầm giọng nói: “Đừng gọi mẹ, một đứa trẻ ngoan ngoãn bị con làm cho thành như vậy, con bảo mẹ biết đối mặt với Tuần Dương thế nào đây?”
“Mẹ, con phải nói thế nào mẹ mới tin? Chúng con không ai dụ dỗ ai cả, chúng con là thật lòng thích nhau!”
“Con tưởng mẹ không phát hiện ra sao? Ngày đó rõ ràng mẹ nhìn thấy con ôm Chấn Văn giở trò. Trước đó, Chấn Văn vẫn bình thường, nhưng vừa rồi mẹ thấy ánh mắt thằng bé nhìn con đã thay đổi rồi. Rốt cuộc con đã làm gì để khiến thằng bé đối với con nói gì nghe nấy như vậy?”
“Con không hề làm gì cả, con chỉ thích em ấy mà thôi!”
“Con gái con không thích, lại thích con trai sao?”
“Mẹ, chuyện con thích con trai hay con gái không phải là chuyện con có thể quyết định được, mà là sinh ra đã như thế rồi.” Chấn Võ giải thích, anh biết mình thích Chấn Văn, vô cùng thích. Anh cũng từng thấp thỏm lo âu, tìm hiểu rất nhiều tài liệu trên mạng, trên sách về đồng tính luyến ái, cuối cùng mới yên lòng. Tính hướng của anh khác với người khác thì ra cũng là điều bình thường.
Nhưng Trần Cẩn dường như không quan tâm anh có bình thường hay không, bà cao giọng chất vấn: “Con muốn nói đây là lỗi của mẹ sao?” Giọng nói của Trần Cẩn run run, nước mắt đã tràn mi.
Chấn Võ chậm rãi tới gần Trần Cẩn: “Mẹ, đây không phải lỗi của mẹ, cũng không phải lỗi của bất kỳ ai, có lẽ là trời cao an bài.”
Chấn Võ đưa tay đặt lên bờ vai cứng ngắc của Trần Cẩn, nhẹ nhàng xoa nắn giống như mỗi lần mẹ đau lòng trước kia.
Trần Cẩn tránh đi, ngồi sang một bên, Chấn Võ đứng tại chỗ, nhìn mẹ đang không ngừng rơi lệ, cầm khăn tay trên bàn trà đưa cho bà.
Ngẩng đầu nhìn con trai của mình: cao lớn, đẹp trai, thông minh, săn sóc, đứa con trai khiến người khác hâm mộ, đứa con trai khiến Vương Tuần Dương hết lời khen ngợi lại đồng tính luyến ái.
Nghĩ đến Vương Tuần Dương, Trần Cẩn càng khóc không thành tiếng.
“Con đừng lấy ông trời làm cái cớ, dù là trời cao an bài thì sao có thể trùng hợp như vậy, an bài cả hai đứa? Nếu như con thích con trai, mẹ có thể chấp nhận, nhưng Chấn Văn không thể. Con thích ai cũng được, nhưng không được thích Chấn Văn!”
“Mẹ!”
Cửa đang đóng đột nhiên bị đẩy ra, Chấn Văn vọt vào: “Mẹ, Chấn Võ không được thích ai khác trừ con!”
Trần Cẩn nhìn Chấn Văn kích động đến mặt đỏ tới mang tai, lau nước mắt, vẻ mặt trở lại dịu dàng nói: “Chấn Văn, mẹ không biết Chấn Võ cho con ăn thứ bùa mê thuốc lú gì, bây giờ con hãy tỉnh táo lại, nhìn lại xem, có lẽ bởi vì ngày ngày con luôn ở bên cạnh thằng bé nên mới cho rằng con thích nó. Nếu như con hẹn hò với các bạn nữ khác, có lẽ con sẽ thay đổi suy nghĩ.”
“Mẹ, không phải Chấn Võ dụ dỗ con đâu, là con dụ dỗ anh ấy, là con thích anh ấy trước, từ năm thứ ba trung học con đã thích anh ấy rồi.”
Trần Cẩn thẫn thờ nhớ lại, vậy là đã rất lâu rồi sao? Đột nhiên hai mắt trợn to, như sực nhớ ra gì đó: “Chính là lần đó! Chấn Võ, là lần con từ Nhật Bản đột ngột trở về đúng không? Chấn Võ?”
Chấn Võ nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ, trong lòng cũng đau đớn vô cùng. Từ nhỏ anh đã hạ quyết tâm sẽ không làm mẹ đau lòng, không làm chuyện khiến mẹ lo lắng. Lúc này đây bản thân đang khiến mẹ buồn nhưng lại chẳng thể làm gì khác được.
Nhìn ánh mắt của Chấn Võ, Chấn Văn biết anh lại đang tự trách, vội tự trả lời câu hỏi của Trần Cẩn. Dù sao cũng đã nói, vậy thì nói hết đi.
“Đúng! Chính là lần đó. Chấn Võ đột nhiên từ Nhật Bản trở về là bởi vì anh ấy không gọi được cho con, vì lo lắng cho con nên mới vội vã quay về. Mẹ có biết tại sao anh ấy không liên lạc được với con không? Bởi vì hôm đó con đến một quán bar, còn chứng kiến bạn học hò hét khi nhìn thấy phụ nữ, nhưng con lại không có bất kỳ cảm xúc nào cả. Khi đó con mới nhận ra, con thích con trai, con thích Chấn Võ!”
Một hơi nói ra hết bí mật đã giấu bao năm qua, Chấn Văn yên lặng, thở hổn hển, ánh mắt kiên định nhìn Trần Cẩn.
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, đây cũng là lần đầu tiên anh nghe chuyện này, nhìn dáng vẻ kích động vừa rồi của em ấy, hẳn là lúc đó em ấy đã vô cùng hoảng sợ.
Anh lặng lẽ đi tới, nắm tay Chấn Văn, ít nhất bây giờ anh có thể đứng bên cạnh Chấn Văn, để em ấy không còn cảm thấy cô đơn, sợ hãi nữa.
Chấn Văn nắm lại, thân thể run rẩy tựa lên người Chấn Võ, một bước không rời ra.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Trần Cẩn trợn mắt há mồm mà nhìn khuôn mặt của Chấn Văn bởi vì kích động mà đỏ ửng lên, bàng hoàng đến không nói lên lời.
Phía cửa vang lên tiếng lách cách khiến ba người lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh. Thấy Vương Tuần Dương đứng trước cửa ra vào, nhịp tim của ba người đều hụt mất một nhịp. Lúc này ông đang đứng đó nhìn chằm chằm Chấn Văn.
Phản ứng đầu tiên của Trần Cẩn là đi tới nhẹ gọi một tiếng: “Tuần Dương!”
Vương Tuần Dương không để ý đến bà, chỉ nhìn chằm chằm Chấn Văn, cảm xúc trong mắt không biết là bàng hoàng hay tức giận.
“Con vừa nói gì? Con thích ai?” Vương Tuần Dương nghiến răng hỏi.
Chấn Võ cảm nhận được bàn tay Chấn Văn trong tay mình đang run rẩy. Anh bước tới trước, chắn trước người Chấn Văn: “Ba…”
“Ba không hỏi con, con im lặng đi! Vương Chấn Văn, con trả lời ba.”
Chấn Văn đẩy Chấn Võ đang chắn trước mặt mình ra, ưỡn ngực, dùng chút dũng khí vơ vét được trong người nhìn thẳng đôi mắt tràn đầy giận dữ của Vương Tuần Dương: “Con là gay! Con thích Chấn Võ!”
“Mày là thằng khốn!” Vương Tuần Dương bước tới hai bước, vung tay đánh lên mặt Chấn Văn, lại bị Trần Cẩn giữ lại giữa không trung.
Trần Cẩn đẩy Vương Tuần Dương ra xa vị trí của Chấn Văn: “Tuần Dương, anh bình tĩnh lại, đây không phải là lỗi của Chấn Văn, là do Chấn Võ, là Chấn Võ dụ dỗ thằng bé!”
Chấn Văn thoát khỏi vòng tay che chở của Chấn Võ, tiến lên phía trước: “Là con dụ dỗ Chấn Võ, là con tỏ tình trước, là con hôn anh ấy trước. Chúng con không làm gì sai cả, sao ba lại đánh con?”
Chấn Võ ở phía sau kéo Chấn Văn lại: “Chấn Văn, không nên nói chuyện với ba như thế.”
Nhưng Chấn Văn đã không nghe vào nữa, cậu nhìn ba mình với ánh mắt tức giận. Tại sao chứ? Cậu chỉ thích Chấn Võ, không làm gì vi phạm pháp luật, ngay cả bạn bè không thân thuộc cũng có thể chấp nhận, sao ba của chính cậu lại không thể!
“Thằng khốn, mày làm chuyện như vậy còn muốn nói đạo lý, còn thấy quang vinh có phải không?”
“Con không thấy quang vinh nhưng cũng không thấy xấu hổ!”
“Mày!” Vương Tuần Dương dùng sức đẩy Trần Cẩn vẫn luôn cố gắng ngăn cản ông ra.
Ngay sau đó, cùng với tiếng kêu hoảng sợ của Trần Cẩn, một loạt tiếng va chạm, vỡ vụn truyền đến tai mọi người.
Thời gian tựa hồ dừng lại, tất cả đều sững tại chỗ.
Chấn Võ ôm Chấn Văn, hai tay che chở đầu của cậu, đưa lưng về phía Vương Tuần Dương. Vương Tuần Dương còn đang cầm bình hoa bị vỡ mất phần đầu, bị máu tươi thấm trên chiếc áo phông trắng trên người Chấn Võ dọa cho ngây người.
“Chấn Võ!” Trần Cẩn là người đầu tiên có phản ứng, chạy tới xem đầu Chấn Võ, cũng không dám đụng chạm, vội vàng xoay người xông ra ngoài.
Chấn Văn được buông ra nhìn thấy vết máu, miệng liền há to, nỗi hoảng sợ làm cậu không phát ra được chút âm thanh nào, nước mắt chảy dài, chỉ biết đưa tay giữ lấy đầu Chấn Võ theo bản năng.
Chấn Võ lại mỉm cười, nhìn Chấn Văn nói: “Không sao, em đừng lo lắng.”
Trần Cẩn cầm hòm thuốc chạy về, lấy ra băng gạc quấn lên đầu Chấn Võ.
Vương Tuần Dương lúc này đã tỉnh táo trở lại, vội nâng Chấn Võ lên: “Thế này không ổn. Mau! Đi bệnh viện!”
“Ba, không sao đâu, chắc là bị rách da thôi, không cần đi bệnh viện.”
Chấn Văn cuối cùng cũng tìm lại được âm thanh, nghẹn ngào nói: “Anh chảy nhiều máu lắm, chảy nhiều máu lắm!”
“Chấn Võ, đi bệnh viện đi con, đừng làm ba lo lắng.” Đôi mắt đầy nước của Trần Cẩn nhìn sang Vương Tuần Dương đang áy náy, khuyên lơn.
“Đúng, đúng, xem ra vết thương khá lớn, rất có thể sẽ phải khâu lại, đừng chậm trễ nữa, đi mau!”
Được ba người đỡ đi Chấn Võ mới ngồi lên được xe của Vương Tuần Dương, xe lập tức chạy đến bệnh viện.
Chấn Văn và Trần Cẩn mỗi người một bên đặt lên vết thương trên đầu Chấn Võ, một tay Chấn Võ nắm chặt bàn tay lạnh buốt lại đầy mồ hôi của Chấn Văn, khuôn mặt càng lúc càng thêm tái nhợt còn cố cười.
“Ba, là con bất cẩn nên bị ngã, bác sĩ có hỏi thì ba cứ nói như vậy nhé.”
Nói xong, đầu Chấn Võ ngả lên vai Chấn Văn, ngất đi.