Từ trường học đến trạm xe buýt tổng cộng năm trăm mười hai bước chân.
Bởi vì mỗi ngày tan học Chấn Văn đều đi đằng sau Chấn Võ, đếm bước chân của anh, đây chính là cách tiêu khiển của cậu, cũng là cách để cậu tránh nhìn Chấn Võ.
Nhưng hôm nay cậu hy vọng tuyến đường này kéo dài mãi, bởi vì câu ‘có chuyện muốn nói’ của anh khiến Chấn Văn sợ hãi, đầu óc vốn đang choáng váng cũng làm cậu suy nghĩ không được rõ ràng nữa rồi.
Chấn Văn lê bước chân, cúi đầu đi rất chậm, mặc dù không ngẩng đầu nhưng cậu vẫn thấy bước chân của Chấn Võ, đi mấy bước lại dừng, mấy bước lại dừng. Chấn Võ không thúc giục cậu, chỉ chờ cậu chậm rãi đuổi theo.
Chấn Văn không nhịn được ngáp, kể từ khi vào đội bóng chuyền, cuộc sống của cậu dường như bị xáo trộn.
Mấy ngày nay cậu ngủ rất muộn, lại choàng tỉnh giữa giấc mộng, thực tế và giấc mơ đan xen, khiến cậu có cảm giác như đánh mất thứ gì rất quan trọng, cũng rất đau lòng.
Đi mãi cũng đến trạm xe buýt, Chấn Văn mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế dài, dựa ra sau, Chấn Võ ngồi bên cạnh, đặt cặp sách của cậu lên ghế, cặp sách của mình thì đặt xuống đất, tay nắm quai cặp.
Hai người im lặng một lúc, Chấn Văn nghiêng người sang một bên, thái độ cứng rắn hôm nay của Chấn Võ làm cậu có chút uất ức.
Phần lớn thời gian Chấn Võ đều nhường nhịn cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm, nhưng mỗi khi anh kiên quyết đều khiến cậu giơ tay đầu hàng.
Xem ra hôm nay Chấn Võ đã hạ quyết tâm muốn nói chuyện rõ ràng với cậu, nhưng cậu không muốn, cũng không dám. Một khi nói rõ rồi, có thể cậu sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội ở bên cạnh anh nữa.
Chấn Văn tựa đầu lên tấm thủy tinh, mơ màng buồn ngủ. Nếu như không phải Chấn Võ muốn nói chuyện, cậu nhất định sẽ cố giữ tỉnh táo, nhưng bây giờ cậu để mặc mình thiếp đi, tựa như đà điểu giấu đầu vào cánh, có thể trốn bao lâu thì trốn.
Mặt Chấn Võ hướng về phía trước, tầm mắt không có tiêu cự, hai tay lơ đãng xoa nắn quai cặp, Chấn Võ cắn cắn môi, quay đầu nhìn Chấn Văn giống như hờn dỗi mà ngồi đưa lưng về phía anh. Anh buồn cười nghĩ, bởi vì Chấn Văn nói anh phiền, khiến anh canh cánh trong lòng, thậm chí còn đi tìm người vốn không am hiểu quan hệ giữa người với người như Hạ Vũ Hào để xin lời khuyên.
Hạ Vũ Hào không rõ tình huống giữa hai anh em, nên lúc anh hỏi chỉ trả lời: “Cậu đi mà hỏi cậu ấy, cậu ấy là em trai cậu, cậu sợ cái gì?”
Anh đương nhiên biết cách nhanh nhất là đi hỏi cho ra lẽ, nhưng anh lại không biết mở miệng thế nào, thậm chí còn không dám hỏi, sợ nghe Chấn Văn nói nguyên do là vì cậu không thích người anh trai như anh, không thích đến mức không muốn ở cùng anh.
Từ ngày đầu tiên gặp Chấn Văn ở bờ hồ, năm năm nay bọn anh đều sớm chiều bên nhau, anh đã quen với việc ở bên cạnh Chấn Văn rồi, có khi anh còn nghĩ bọn anh cứ thế này đến già thì thật tốt. Anh đã quen thu Chấn Văn vào tầm mắt, đã quen Chấn Văn cần anh, đã quen Chấn Văn dựa dẫm vào anh.
Nhưng bây giờ Chấn Văn lại nói anh phiền, lúc nào cũng trốn tránh anh. Hình như rất lâu rồi bọn họ không nằm cùng nhau, thân mật trò chuyện, không cần làm gì, chỉ ở bên nhau thôi đã thấy rất thỏa mãn.
Chấn Văn đang trốn tránh anh! Cảm giác hoảng hốt do sự thật này mang lại càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khiến anh sợ hãi. Có lẽ anh nên hỏi thẳng cậu, có lẽ giữa bọn anh chỉ có hiểu lầm nho nhỏ thôi, hỏi rõ rồi, giải quyết xong, bọn anh có thể trở lại thân thiết như trước kia.
Chấn Võ khẽ hắng giọng, mở miệng: “Gần đây em luôn trốn tránh anh, còn nói anh phiền. Anh không biết tại sao. Nếu như anh đã làm sai điều gì, em hãy nói với anh, đừng giữ trong lòng.”
Chấn Võ nói xong, đột nhiên cảm thấy lo sợ, tay chân cũng không biết để đâu, cơ thể căng cứng, hai tay siết chặt, chân vô thức đung đưa chờ Chấn Văn trả lời.
Năm giây trôi qua, rồi mười giây, bên cạnh vẫn không có động tĩnh. Chấn Võ lo lắng quay đầu, Chấn Văn vẫn ngồi ở tư thế cũ, không hề nhúc nhích.
Anh ghé đầu nhìn, không nhịn được bật cười. Chấn Văn dựa đầu trên tấm kính, hai mắt nhắm, hơi thở tạo một lớp mờ trên mặt kính. Thời gian này đúng là cậu rất mệt. Mỗi lần anh thức dậy lúc nửa đêm theo thói quen đều có thể nghe thấy tiếng động trong phòng Chấn Văn. Anh đã định thương lượng với chị Tiểu Tiểu, nhưng lại sợ Chấn Văn tổn thương lòng tự tôn – tham gia đội bóng chuyền, đã không thể luyện tập, mặc dù cậu không thích, nhưng vẫn sẽ cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương, giờ nếu chuyện ghi chép thế này cũng không làm được, Chấn Văn hẳn sẽ rất tức giận?
Chấn Võ không đành lòng đánh thức cậu, nhưng lại lo lắng cậu ngủ như vậy sẽ đau cổ. Anh khẽ khàng ngồi lùi ra phía sau, dựa người lên tấm kính, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể Chấn Văn ngả vào lòng mình, để đầu cậu dựa lên lồng ngực, dịu dàng ôm cậu, không để cậu bị trượt xuống.
Bàn tay đặt lên ngực Chấn Văn, cảm nhận nhịp tim của cậu, giống như thật lâu trước kia, bọn anh ngồi cùng nhau, Chấn Văn tựa lên người anh chơi game, đến khi mệt, Chấn Văn đặt điện thoại di động xuống, chui vào ngực anh, an yên mà ngủ.
Kề mặt lên đầu Chấn Văn, tóc Chấn Văn rất mềm, từ phía trên thổi hơi vào tai cậu.
Tai Chấn Văn rất nhạy cảm, trước kia mỗi khi Chấn Văn ngủ nướng không chịu dậy, lần nào anh cũng thổi hơi vào tai cậu, Chấn Văn bị nhột sẽ tỉnh rất nhanh, sau đó trả thù mà bổ nhào tới, cắn vành tai anh.
Không biết bây giờ cậu có còn vì vậy mà bị đánh thức nữa không. Chấn Võ hé miệng cười, trong mắt hiện lên vẻ tinh nghịch, anh nhẹ thổi một hơi vào tai Chấn Văn, dừng lại một chút, thổi lần thứ hai, mí mắt Chấn Văn hơi nâng lên, nhưng rất nhanh liền khép lại.
Cảm giác quen thuộc bao lâu mới có lại này khiến Chấn Võ hồi tưởng về thời gian thân thiết với Chấn Văn, một cảm giác ấm áp hạnh phúc chậm rãi từ đáy lòng dâng lên.
Chấn Võ thật muốn cứ ôm Chấn Văn thế này cho đến khi cậu tỉnh, nhưng sắc trời tối dần, muỗi cũng nhiều hơn, mặc dù Chấn Võ không ngừng phẩy tay đuổi, nhưng trên cánh tay Chấn Văn vẫn bị đốt mấy vết. Chấn Văn ngủ không yên lành, thân thể giật giật, xoa tay lên chỗ bị muỗi chích.
Chấn Võ nhẹ nhàng đỡ Chấn Văn ngồi dậy, Chấn Văn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, Chấn Võ không đành lòng đánh thức.
Anh đeo cặp sách của Chấn Văn ở trước ngực, đứng dậy, rồi ngồi xổm xuống phía trước người Chấn Văn, kéo hai tay cậu vòng qua cổ mình, rồi cầm cặp sách của mình, đi về nhà.
Vì hai người chuyển sang học ở trường Chí Hoằng, Vương Tuần Dương đã mua một căn nhà cách trường học rất gần, từ trường về nhà chỉ cần đi qua ba trạm xe buýt.
Mặc dù Chấn Văn rất nhẹ, nhưng cõng cậu đi hai cây số vẫn khiến Chấn Võ thở không ra hơi. Đặc biệt còn là Chấn Văn nằm sấp trên lưng anh, đầu tựa lên vai anh, hơi thở của cậu phả vào tai anh khiến lòng anh ngứa ngáy, đến cả đùi cũng không còn sức.
Vừa bước vào cửa nhà, Trần Cẩn thấy Chấn Võ cõng Chấn Văn về, lo lắng vô cùng. Chấn Võ đáp bà bằng một ánh mắt an tâm, rồi cõng Chấn Văn lên phòng cậu.
Sợ đánh thức Chấn Văn, Chấn Võ thả Chấn Văn ngồi xuống bên giường trước, rồi vội nắm tay cậu, để cậu từ từ ngả xuống.
Trần Cẩn lo lắng đi vào hỏi thăm: “Thằng bé không bị bệnh chứ?”
“Không ạ, chỉ là quá mệt mỏi, gần đây em ấy ngủ rất muộn.”
“Ừ. Mặc đồng phục ngủ không thoải mái, con thay giúp thằng bé nhé.”
“A, vâng, phiền mẹ lấy giúp con thuốc bôi vết muỗi đốt.”
Trần Cẩn đáp một tiếng rồi đi ra ngoài tìm thuốc.
Chấn Võ cởi giày tất giúp Chấn Văn, rồi ngồi xuống mép giường cởi cúc áo sơ mi của cậu, sau đó giạng chân sang hai bên người Chấn Văn, nâng đầu cậu dậy, đặt tựa trong ngực mình, cởi áo của cậu ra.
Hành động này làm Chấn Văn khẽ cựa quậy, đầu cọ cọ trong ngực Chấn Võ, tìm một vị trí thoải mái hơn, tiếp tục ngủ say.
Cậu như vậy làm nhịp tim của Chấn Võ nhanh hơn, động tác cởi áo khựng lại, mặt anh nóng rần lên.
Anh đặt áo đồng phục sang một bên, vốn nên đặt Chấn Văn nằm xuống, nhưng anh lại chậm chạp không làm vậy, mà bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng mượt của cậu.
Lúc nhỏ anh thường hay tắm kỳ cho cậu, tấm lưng này đã không còn nhỏ gầy như khi đó nữa, mặc dù không rắn chắc, nhưng cũng rộng rãi ra dáng thanh niên rồi.
Như cảm nhận được Chấn Võ vuốt ve, Chấn Văn thỏa mãn rên một tiếng. Chấn Võ quên mất mình đang làm gì, hưởng thụ sự thỏa mãn do tiếp xúc này mang lại.
“Chấn Võ!”
Chấn Võ hoảng hốt sực tỉnh, quay đầu thấy Trần Cẩn đứng ở ngưỡng cửa, nhíu mày nhìn mình. Anh vội thu bàn tay đặt sau lưng Chấn Văn về, đặt Chấn Văn nằm xuống, mặt mũi đỏ ửng từ trên giường nhảy xuống.
“Mẹ… Chuyện này… Con bôi thuốc cho em ấy.”
Trần Cẩn nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tai của con mình, vẻ mặt hòa hoãn một chút nói: “Được rồi, bôi xong thì xuống ăn cơm.” Bà đưa thuốc cho Chấn Võ rồi xoay người định đi, nhưng đột nhiên ngừng lại, “Chấn Võ, các con sắp thành niên rồi, phải chú ý đúng mực. Còn nữa, tìm thời gian phù hợp để Chấn Văn học cách tự chăm sóc bản thân, con không thể nào ở bên cạnh thằng bé mãi được. Sớm muộn gì thằng bé cũng cần học cách độc lập.”
“Vâng.” Theo bản năng đáp lời mẹ, nhưng trong lúc đó Chấn Võ vô cùng bối rối.
Trần Cẩn đi rồi, Chấn Võ lặng lẽ đi vào, ngồi xuống mép giường Chấn Văn, ngắm khuôn mặt say ngủ của cậu. Lời nói vừa rồi của mẹ Chấn Văn cũng đã từng nói, lúc đó anh không chút nghĩ ngợi nói được. Bởi vì anh chưa từng nghĩ tới sau này, chính xác mà nói là anh chưa từng nghĩ đến Chấn Văn của sau này.
Nghĩ đến sau này mình không thể ở bên Chấn Văn nữa, Chấn Võ cảm thấy mất mát. Anh thẫn thờ bôi thuốc cho Chấn Văn, nhẹ nhàng thoa thuốc lên làn da mịn màng, trầm tư nhìn gương mặt cậu. Anh sẽ mãi mãi chăm sóc cho Chấn Văn, dù là bây giờ hay sau này.