Sau ngày đầu tiên chính thức gia nhập đội bóng chuyền, Chấn Văn ôm cánh tay đau nhức đi vào lớp, cậu sâu sắc cảm nhận được hậu quả do xúc động mang lại.
Ngày hôm qua, lúc cùng Chấn Võ huấn luyện thể lực, Chấn Văn mới chỉ chạy một nghìn năm trăm mét, chống đẩy ba mươi cái đã hết sức, ngã ngồi dưới đất thở hổn hển, không nhúc nhích nổi. Cậu tự biết mình trời sinh không thích hợp với vận động, nhưng cũng không ngờ mình lại kém đến thế.
Điều duy nhất khiến Chấn Văn cảm thấy vui mừng chính là Chấn Võ dễ dàng hoàn thành tất cả các bài tập, thầm than cuối cùng sự luyện tập của Chấn Võ mấy năm nay có chỗ phát huy rồi.
Ngồi trong phòng học, nhìn Hạ Vũ Hào và Chấn Võ đều không sao cả, Chấn Văn đau đầu lo lắng hôm nay vượt qua bài huấn luyện thể lực thế nào đây?
Tới trưa, Chấn Văn tựa như con rối đứt dây nằm sấp trên mặt bàn, không muốn đi đâu cả. Hạ Vũ Hào gọi cậu đi tập bóng, cậu ngay cả nói cũng lười, chỉ đáp lại một từ không thành tiếng: “Cút!”
Đến chiều, mặc dù rất không muốn, nhưng cậu vẫn theo chân Chấn Võ đến sân vận động. Đâu thể vừa qua sông đã rút ván, để người khác khinh thường.
Vừa vào đến sân vận động, nữ sinh duy nhất của đội bóng là Tiểu Tiểu đã gọi cậu: “Vương Chấn Văn, tới đây.”
Chấn Văn đi qua, trong lòng căng thẳng, lẽ nào là vì hôm qua cậu không hoàn thành các bài huấn luyện nên bị phê bình?
Tiểu Tiểu đưa cho cậu một cái bảng và một cây bút, nói: “Đây là bản ghi chép tập luyện của đội bóng, về sau cậu giúp tôi hoàn thành bảng này, không cần tham gia luyện tập nữa.”
Chấn Văn mở to hai mắt, đột nhiên có chuyện tốt như vậy, cậu không dám tin vào tai mình.
Tiểu Tiểu thấy cậu không có phản ứng, giả vờ rút bảng lại: “Sao? Cậu không muốn làm? Vậy chạy năm nghìn mét rồi quay lại thực hành huấn luyện trên lưới.”
Lúc này Chấn Văn mới biết mình không nằm mơ, vội nhận lấy bảng từ tay Tiểu Tiểu: “Muốn làm, muốn làm, chị Tiểu Tiểu bảo em làm, sao em dám không nhận chứ?”
“Không khó lắm đâu.” Tiểu Tiểu hướng dẫn cậu nên ghi chép thế nào, nói hôm nay cậu làm thử rồi đưa cho mình và Khâu Tử Hiên xem.
Chấn Văn có cảm giác như được sống lại, ngồi một chỗ, bắt đầu cẩn thận ghi chép.
Tiểu Tiểu nhìn Chấn Võ sau lưng cậu, nháy mắt cười, rồi đi làm việc khác. Chấn Võ chắp tay, đưa mắt nhìn Tiểu Tiểu rời đi, rồi nhìn sang Chấn Văn đang cúi đầu cặm cụi ghi chép, nở nụ cười.
Sau ngày Chấn Văn nói anh phiền, Chấn Võ luôn buồn rầu, không biết có nên hỏi nguyên nhân Chấn Văn cảm thấy mình phiền không. Mà khiến anh buồn bực hơn chính là, tại giây phút đó, anh cảm thấy đau lòng, cảm thấy muốn phát tiết, muốn khóc.
Mà từ ngày đó trở đi, Chấn Văn lúc nào cũng lấy lý do còn việc của đội bóng không cùng về với anh. Những lần ấy, anh đều ngóng trông, đợi đến khi Chấn Văn vào cửa mới an tâm. Càng không cần nói đến dáng vẻ khổ sở của Chấn Văn mỗi khi tham gia luyện tập, ít nhất Chấn Võ khẳng định cậu không phải là vì bóng chuyền mà đến. Nếu quả thật Chấn Văn vì cảm thấy anh phiền phức mới gia nhập đội bóng, vậy thì rốt cuộc anh đã làm gì để khiến Chấn Văn không thích anh như thế?
Biết Chấn Văn được sắp xếp thành người ghi chép các buổi luyện tập, Hạ Vũ Hào không nói gì, chỉ bày ra dáng vẻ mình biết ngay mà.
Hôm sau, Chấn Văn muốn đi đưa bản ghi chép cho Khâu Tử Hiên xem, Hạ Vũ Hào lại đột nhiên đặt quả bóng xuống, nói: “Dù sao mình cũng không có việc gì làm, cùng đi đi.”
Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào đi phía trước, vừa rồi trong mắt Hạ Vũ Hào là vẻ vui sướng sao?
Ba người cùng đi tìm Khâu Tử Hiên, đúng lúc gặp được Khâu Tử Hiên và Tiểu Tiểu ở trên đường đến sân bóng.
Chấn Văn đưa bản ghi chép đã hoàn thành cho Khâu Tử Hiên, Khâu Tử Hiên cẩn thận đọc, kinh ngạc phát hiện Chấn Văn ghi chép rất kỹ càng, tên các bài tập đều viết cụ thể, khen ngợi: “Viết rất tốt, trước kia cậu từng làm rồi hả?”
Tiểu Tiểu nhận lấy bản ghi chép xem, cũng rất hài lòng: “Thật sự rất tốt. Nhìn cậu luyện tập nát bét, không ngờ ghi chép lại rất có sở trường nha. Tôi quyết định, sau này sẽ để cậu nối nghiệp quản lý.”
Chấn Văn thầm kêu khổ, cậu ghi chép tốt không phải vì muốn làm quản lý gì cả, mà chỉ là vì sợ viết không tốt sẽ bị bắt quay lại luyện tập mà thôi.
Tiểu Tiểu nhìn Chấn Võ đi cùng cậu: “Hai người các cậu thật không giống nhau, Chấn Võ rất giỏi vận động, mới vài ngày đã thích ứng được với các bài tập, cậu thì không có được thiên phú như vậy.”
Chấn Văn tự biết mình không phải người có khiếu vận động, nhưng bị một nữ sinh nói như vậy, cậu có chút tự ái: “Đương nhiên rồi, chúng tôi khác ba khác mẹ, gen di truyền cũng không giống.”
Tiểu Tiểu nghe vậy, tầm mắt chuyển qua lại giữa Chấn Văn và Chấn Võ: “Lẽ nào các cậu là CP anh em tái hôn trong truyền thuyết?”
Chấn Văn sửng sốt một lúc: “Cái gì p cơ?
Khâu Tử Hiên đưa tay ra trước mắt Tiểu Tiểu búng một cái: “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.”
Lúc này Tiểu Tiểu mới hoàn hồn, lau nước miếng bên miệng, tầm mắt vẫn không ngừng đảo qua Chấn Văn Chấn Võ.
Chấn Văn bị nhìn cảm thấy không được thoải mái, đang định lấy lại bản ghi chép rồi rời đi, chợt một giọng nói quen thuộc từ xa vẳng tới: “Anh, xem này, em mua bánh ruốc cho anh này.”
Ba người quay đầu nhìn, quả nhiên là Khâu Thiến Như đang nhảy nhót chạy tới, đưa cho Khâu Tử Hiên một túi giấy.
Khâu Thiến Như thấy Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh, ánh mắt phát sáng: “Hạ Vũ Hào, sao anh cũng ở đây?”
Khâu Tử Hiên nhìn em gái lại nhìn Hạ Vũ Hào, hỏi: “Em biết cậu ta?”
Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào sầm mặt, lại nhìn cô gái mừng rỡ đối diện, cười nói: “Thì ra bạn ấy là em gái anh.” Ý nghĩa thì không có gì bất ngờ, nhưng ánh mắt Chấn Văn lại có chút hả hê nhìn hai người kia.
Hạ Vũ Hào trừng mắt nhìn Chấn Văn, bĩu môi nói: “Mình về lớp trước đây.” Nói xong nhanh chân chạy mất.
Chấn Văn trở lại lớp học, thấy Hạ Vũ Hào vẫn bực bội, trêu chọc: “Chuyện này không phải rất tốt sao? Cậu cứu em gái của quản lý, người ta nhất định sẽ báo ân, nói không chừng sẽ lấy thân báo đáp, à, không đúng, có lẽ sẽ cho phép các cậu hẹn hò.”
“Cậu muốn ăn đánh hả? Có thể im miệng lại không?”
“Mình đang giúp cậu phân tích tình hình mà. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng em gái, tốt xấu gì cũng đối xử với cậu đặc biệt hơn những người khác trong đội bóng chứ.”
“Ai thèm! Cậu được đối xử đặc biệt thì có, đừng có lôi cả mình vào. Cậu thích em gái anh ấy thì giành lấy đi! Chẳng phải cậu cũng tham gia cứu người sao?”
“Ai nói mình được đối xử đặc biệt? Mình có sở trường đặc biệt mới được sắp xếp như vậy đó.”
Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Võ đằng sau, cười nhạt nói: “Nếu không phải anh trai cậu nói với Khâu Tử Hiên, anh ấy sẽ để cậu làm việc đó sao hả? Anh ấy không đá cậu ra khỏi sân bóng đã là khách khí lắm rồi.”
Chấn Văn nghẹn họng, quay đầu nhìn Chấn Võ. Chấn Võ nghe được những lời vừa rồi của Hạ Vũ Hào, vội bước tới gần, bối rối nhìn Chấn Văn: “Không phải như vậy đâu. Vì em thật sự không có khiếu vận động nên anh chỉ nói Khâu Tử Hiên chuyện đó thôi.”
Chấn Văn cười: “Không sao, em không có khiếu vận động là sự thật.” Nói xong ngồi xuống chỗ của mình, không để ý tới Chấn Võ muốn nói lại thôi bên cạnh.
Hạ Vũ Hào vui vẻ vì cuối cùng cũng được yên tĩnh, nằm sấp xuống bàn ngủ.
Vốn tưởng rằng, không cần tham gia luyện tập, đội bóng lại nhiều người như vậy, sẽ không lúng túng vì phải một mình bên cạnh Chấn Võ nữa, cũng cho rằng sau khi nói nặng lời như vậy, Chấn Võ sẽ tự giác mà cách xa mình, nhưng Chấn Văn phát hiện, cậu nghĩ sai rồi.
Mỗi khi nghỉ ngơi giữa các bài tập, Chấn Võ đều đưa mắt nhìn Chấn Văn, lúc giải lao liền đến ngồi bên cạnh cậu, dù là tập luyện cũng mang theo rất nhiều đồ ăn cho cậu. Chấn Văn dứt khoát từ bỏ những thứ mình thích mà chia đồ ăn cho đồng đội. Không cần nhìn cũng biết, Chấn Võ ở phía sau nhất định là đang mím môi thay cho vẻ mặt tức giận. Những ngày sau đó, Chấn Võ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn mang tới. Qua một thời gian ngắn, ngay cả Trần Gia Quân mở miệng là mắng người cũng bắt đầu thân thiết với hai anh em hơn.
Tiểu Tiểu phát hiện Chấn Văn ghi chép rất kỹ càng, lại dễ hiểu, vì vậy đưa bản ghi chép cả một năm cho cậu sửa. Chuyện này làm cậu không thể không dành cả thời gian nghỉ ngơi ra để hoàn thành.
Cậu không biết Chấn Võ đã nói gì với Khâu Tử Hiên, nhưng nếu bọn họ đã vì lời của Chấn Võ mà đồng ý giao nhiệm vụ này cho cậu, cậu dĩ nhiên không thể làm qua quýt mà muốn hoàn thành thật tốt.
So với việc thêm bận bịu, chuyện khiến Chấn Văn khó chịu hơn là mỗi lần Chấn Võ cố tình tới gần cậu.
Giống như bây giờ, Chấn Võ lại một lần nữa hoàn thành xong bài tập huấn luyện, là người đầu tiên trở lại phòng làm việc của đội bóng thay quần áo.
Cặp chân dài, vòng eo rắn chắc của Chấn Võ lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt, Chấn Văn chỉ có thể ngồi quay lưng lại tủ thay quần áo. Dù vậy cậu vẫn rất căng thẳng, vành tai dựng lên lắng nghe tiếng động phía sau, mỗi lần Chấn Võ đóng mở tủ, trái tim Chấn Văn đều nhảy lên.
Quả nhiên, năm giây sau, Chấn Võ ở phía sau nói: “Hôm nay cùng về nhé?”
Chấn Văn nhắm mắt, tìm một lý do hợp lý: “Em còn bản ghi chép chưa hoàn thành.”
Chấn Võ bất chợt khoác tay qua vai Chấn Văn: “Không sao, anh chờ em.”
Chấn Võ đột nhiên thân mật như vậy làm nhịp tim của Chấn Văn tăng lên nhanh chóng đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng thở của Chấn Võ vang bên tai khiến cậu suy nghĩ vẩn vơ.
Sợ tiếng tim mình đập sẽ bị Chấn Võ nghe thấy, Chấn Văn hất tay anh ra, kiếm thêm một lý do nữa: “Hôm nay chị Tiểu Tiểu mời em ăn tối.”
Thân thể Chấn Võ phía sau đột nhiên căng cứng, giọng điệu cứng ngắc: “Em thích Tiểu Tiểu?”
Chấn Văn thở dài, quay đầu lại nhìn Chấn Võ đang mím môi: “Không phải chuyện của anh.”
Chấn Võ còn đang muốn nói thêm, đồng đội đã lục tục đi vào, Hạ Thừa Ân không ngừng phàn nàn về huấn luyện viên ma quỷ, những người còn lại phụ họa, trong phòng lập tức náo nhiệt.
Chấn Văn cầm bản ghi chép, định chuyển chỗ khác tiếp tục viết, Trần Gia Quân lại đi thẳng tới chỗ hai anh em: “Ôi, thì ra cậu chính là Trương Lực Cần ở trường An Nam. Tôi từng nghe người ta nhắc đến cậu là tinh anh trong đội An Nam, sao đột nhiên lại không đánh bóng chuyền nữa thế?”
Chấn Võ nhìn cậu ta, không đáp. Trần Gia Quân cũng không chờ anh trả lời, hỏi tiếp: “Sao cậu lại đổi tên?”
Chấn Võ bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ tôi tái hôn.”
“Vậy thì đổi họ là được rồi, đâu cần đổi cả tên. Có đúng không, em trai?”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, vấn đề này năm đó cậu từng hỏi, lúc này lại căm hận quyết định đổi tên của Chấn Võ, có lẽ từ ngày đổi tên, Chấn Võ không còn là Trương Lực Cần nhiệt huyết trước kia nữa rồi!
Chấn Văn liếc Chấn Võ: “Ai biết anh ta nghĩ gì?”
Nói xong bỏ mặc Chấn Võ bị Trần Gia Quân tiếp tục truy vấn, không quay đầu rời đi.
Sau lưng vẫn vang lên tiếng của Trần Gia Quân: “Không phải cậu lên năm ba rồi sao? Thế nào lại xuống năm hai? Cậu học lại à?”
Chuyện này cũng là điều Chấn Văn luôn canh cánh trong lòng. Tại sao ư? Đáp án, sợ rằng cậu không bao giờ biết được!