Văn Võ Song Toàn

Chương 28




Nhà thi đấu của trường Trung học Chí Hoằng được xây dựng vô cùng hoành tráng, riêng đội bóng chuyền được phép sử dụng toàn bộ tầng một, có thể nhận thấy trường học rất coi trọng.

Ba người đi đến cửa phòng tập, một đám nam sinh đang rất có khí thế mà luyện tập, đánh bóng, chắn lưới, rất náo nhiệt. Nữ sinh duy nhất trong đội ở phía ngoài cầm một cuốn sổ ghi chép gì đó.

Nhìn bọn họ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt tập trung, Chấn Văn nhớ lại dáng vẻ luyện tập của Chấn Võ năm đó, cũng chăm chỉ, tập trung như bọn họ bây giờ, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười nhiệt tình, khi ấy có lẽ là quãng thời gian vui vẻ nhất của anh. Chấn Văn không dám quay đầu, sợ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, tiếc nuối của Chấn Võ.

Hạ Vũ Hào thấy đám nam sinh chạy nhảy đến đầm đìa mồ hôi, hừ mũi một tiếng, đi vào trong.

Hạ Thừa Ân là người đầu tiên nhìn thấy Hạ Vũ Hào, cầm bóng bước tới chào đón: “Sao? Nghĩ thông suốt rồi hả? Muốn gia nhập cùng chúng ta chứ gì? Sau giờ học các cậu có thể tới đây tập luyện, rất vui đó.” Nói xong đưa quả bóng tới.

Hạ Vũ Hào liếc trái bóng, lại nhìn Hạ Thừa Ân đang toét miệng cười, vung cánh tay đánh mạnh lên quả bóng được đưa tới trước mặt mình, tức giận nói: “Thứ này có gì mà vui!”

Cánh tay hạ xuống, không đánh lên quả bóng mà đánh phải cánh tay một người, mà chủ nhân cánh tay kia chính là quản lý hào hoa phong nhã của đội bóng, Khâu Tử Hiên.

Đội viên xung quanh kinh hãi hô lên: “Đàn anh!”

Chấn Văn cũng bị dọa cho hết hồn, cậu biết rõ lực tay của Hạ Vũ Hào, cậu ấy một đánh bốn thì cũng chỉ ngang nhau.

Nhưng khi mọi người nhìn lại, anh chàng quản lý nhìn yếu ớt kia không chỉ đỡ được nắm tay của Hạ Vũ Hào, mà còn vững vàng túm lấy, còn cách quả bóng chuyền chưa tới năm centimet.

Hạ Vũ Hào hiển nhiên không ngờ quả đấm của mình bị chặn lại, ngẩng đầu nhìn Khâu Tử Hiên, đúng lúc chạm vào tầm mắt anh. Trong đôi mắt kia có kiên định, thản nhiên, duy chỉ không có e ngại. Hạ Vũ Hào bị đôi mắt này nhìn đến không được thoải mái, vội tránh đi, muốn xoay chuyển tình thế, tức giận nói: “Là các người quấy rầy tôi trước.”

“Tôi sai rồi, tôi đã nhìn nhầm cậu. Nếu cậu không muốn gia nhập, tôi cũng không ép.” Hạ Thừa Ân vội vã muốn nói gì đó, Khâu Tử Hiên đưa tay ý bảo anh ta câm miệng, nói tiếp: “Cậu không phải người biết quý trọng nỗ lực của người khác.”

Chấn Văn trợn trắng mắt, anh trai đeo kính này thì biết nỗ lực cái gì, đang định bước lên cãi, đã bị Chấn Võ phía mím chặt môi giữ lại.

Hạ Vũ Hào nổi nóng: “Quý trọng cái gì chứ? Mười hai người ngu ngốc đánh một quả bóng, đến cả lợn cũng biết.”

Nói xong cậu giật lấy quả bóng trong tay Hạ Thừa Ân, chạy đến đối diện lưới, tung bóng, đánh, quả bóng dễ dàng bay qua lưới, đập vào bức tường đối diện, bắn ngược trở lại.

Khâu Tử Hiên cười lạnh, cầm một quả bóng, đi đến bị trí phát bóng: “Đúng là lợn cũng biết, nhưng lợn thì không hiểu quy tắc, đây là vị trí phát bóng, còn đây mới đúng là phát bóng.” Nói xong anh tung quả bóng lên cao, đánh qua lưới. Phía bên đối diện, hai nam sinh thủ thế đỡ bóng.

Khâu Tử Hiên đi đến trước mặt Hạ Vũ Hào, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Đây mới gọi là đánh bóng chuyền, hiện tại xin ngài đi cho, lợn!”

Anh trai đeo kính này không ngừng khiêu khích Hạ Vũ Hào, Chấn Văn nhìn chằm chằm đội viên của đội bóng, sẵn sàng bất cứ lúc nào xông tới. Quả nhiên, Hạ Vũ Hào tức giận túm cổ áo Khâu Tử Hiên.

“Mẹ mày mới là lợn ấy!”

Đội viên bên kia cũng lập tức lao tới, ra vẻ sắp đánh nhau.

Chấn Văn chắn trước người Hạ Vũ Hào, còn Chấn Võ, thay vì nói giúp Hạ Vũ Hào, không bằng nói là đang che chở Chấn Văn. Hạ Thừa Ân và nữ sinh kia chạy tới ngăn đám cầu thủ lại.

Chấn Văn nhìn một bạn học dáng người thấp bé vọt tới phía trước, phất tay: “Yên tâm đi, chưa đánh đâu.”

Khâu Tử Hiên tiếp tục khiêu khích: “Cậu muốn dùng phương thức đánh nhau để giải quyết vấn đề?”

Hạ Vũ Hào tức giận, trước giờ chỉ cần cậu bước tới trước dọa nạt đã đủ khiến đám học sinh bình thường khiếp sợ lùi bước. Nhưng Khâu Tử Hiên trước mặt có vẻ không giống một học sinh bình thường.

Ánh mắt đầy căm tức của Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm Khâu Tử Hiên, lại bị vẻ không coi ra gì trong mắt Khâu Tử Hiên khiến cho càng thêm tức giận, nhưng cuối cùng chỉ đẩy Khâu Tử Hiên ra, quét mắt nhìn đám đội viên một lượt, rồi tức giận rời đi.

Ra khỏi nhà thi đấu, Hạ Vũ Hào bước nhanh, đến khi thở hổn hển mới dừng lại.

Chấn Văn đuổi theo, kéo Hạ Vũ Hào lại: “Đi như vậy sao?”

“Buông tay!” Hạ Vũ Hào hất tay Chấn Văn ra, khoanh tay tựa lên lan can, buồn bực.

Chấn Văn tới gần Hạ Vũ Hào, nhẹ giọng hỏi: “Có cần mình giúp cậu xử lý anh chàng đeo kính kia không?”

Vừa nói xong, Chấn Võ đã đuổi kịp, nắm hai vai Chấn Văn: “Vừa mới chuyển trường, không nên gây chuyện.”

Không hề chuẩn bị lại đột nhiên đối mặt với Chấn Võ, khoảng cách gần như vậy, Chấn Văn như bị mộng du, vội né tránh, che dấu lòng mình. Vì không muốn lộ ra bối rối, Chấn Văn tìm chuyện để nói với Hạ Vũ Hào: “Còn cả Hạ Thừa Ân kia nữa, đánh cả hai, thế nào?”

“Cút đến chỗ anh trai cậu đi, còn ồn ào nữa, mình đánh cả cậu đó.”

Hạ Vũ Hào đẩy Chấn Văn ra, một mình chạy mất.

Chấn Văn bị đẩy bất ngờ liền ngã vào trong ngực Chấn Võ, độ ấm sau lưng khiến cậu hoảng hốt, vội tránh khỏi bàn tay đỡ mình của Chấn Võ.

Chấn Võ nhìn dáng vẻ vội vàng né tránh của Chấn Văn, không hiểu sao lại thấy mất mát, cười ha ha che giấu: “Cuối cùng Hạ Vũ Hào đã gặp được người có thể trị cậu ta rồi.”

“Ai? Anh trai đeo kính kia hả?”

“Em không nhận thấy lúc đối mặt với anh chàng kia cậu ta đều luống cuống chân tay sao?”

“Em không nhận ra đấy. Nhưng anh không cảm thấy đội bóng chơi rất dở hả? Không một người nào chơi giỏi bằng anh, chỉ có anh chàng đeo kính kia nhìn có vẻ lợi hại.”

“Cho nên bọn họ mới cần một người giống Hạ Vũ Hào.” Giọng nói của Chấn Võ trầm trầm. Nói xong anh quay đầu nhìn nhà thi đấu, giống như có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đánh bóng từ trong đó vọng ra.

Chấn Văn nhìn sườn mặt của Chấn Võ, quả nhiên là vẻ mặt buồn bã, tiếc nuối. Dáng vẻ này của anh làm hai mắt cậu đau nhức, cậu bỏ mặc Chấn Võ đang ngẩn người ở đó, như chạy trốn mà chạy đi, chỉ sợ nhìn anh thêm chút nữa cậu sẽ không khống chế được mà ôm anh.

Buổi tối, Chấn Văn nghe tiếng nhảy dây trong sân lâu hơn thường ngày, từ cửa sổ nhìn xuống, thấy Chấn Võ đã ướt đẫm mồ hôi nhưng chưa có ý định dừng lại.

Chấn Văn do dự hồi lâu, cuối cùng đi xuống, thấy Trần Cẩn cũng đang lo lắng đứng trước cửa ra vào.

“Chấn Văn, Chấn Võ vào đội bóng chuyền hả? Sao hôm nay lại nhảy lâu như vậy, đừng làm mình bị thương.”

“Không ạ, mới nhập học thôi mà.”

“Ừ, vậy con nói với anh con nghỉ ngơi sớm đi.”

Chấn Văn gật đầu, đi ra ngoài sân.

Chấn Võ nhìn thấy Chấn Văn đi ra, ngừng lại, “Làm ồn đến em sao? Anh không nhảy nữa.”

Chấn Văn gãi đầu nói: “Không phải, là mẹ thấy anh nhảy lâu như vậy nên lo lắng.”

“À, được, anh biết rồi, anh không nhảy nữa.” Chấn Võ thu dây, lau mồ hôi, ổn định lại nhịp thở.

“Anh có nghĩ tới việc gia nhập đội bóng chuyền không?” Chấn Văn nhỏ giọng hỏi, giọng nói không to hơn tiếng muỗi kêu là mấy.

“Hả?” Chấn Võ quay đầu, thấy Chấn Văn đang cúi đầu nhìn ngón chân mình.

“Em hỏi, anh có nghĩ tới việc gia nhập đội bóng chuyền không?”

Chấn Võ cười: “Bỏ lâu như vậy, anh đã quên hết kỹ thuật rồi.”

“Không phải ngày nào anh cũng luyện tập sao?”

“Luyện tập này chỉ là rèn luyện thân thể thôi. Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”

“Không có gì, em chỉ cảm thấy, nếu Hạ Vũ Hào có thể gia nhập, anh nhất định cũng sẽ được, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra thôi.”

“Anh đã quên cảm giác đánh bóng chuyền rồi.”

“Nhưng anh vẫn thích, đúng không?”

“Thích không có nghĩ là muốn chơi, xem người khác chơi cũng rất tốt mà.”

“Thôi, coi như em chưa nói gì. Em buồn ngủ rồi, mẹ bảo em nhắc anh ngủ sớm một chút!”

“Ừ.”

Thật ra Chấn Võ rất nhớ bóng chuyền, nhưng Chấn Văn không hiểu vì sao Chấn Võ lại do dự. Đã lâu như vậy, cậu không còn là cậu bé năm đó nữa, nhưng lúc nào Chấn Võ cũng ở bên cạnh bảo vệ cậu. Mà những việc cậu có thể làm cho anh quá ít!

Vốn cho rằng việc Hạ Vũ Hào gia nhập đội bóng chuyền cứ thế mà kết thúc, nhưng ngày hôm sau, rồi ngày tiếp theo, tiếp theo nữa, Hạ Thừa Ân nhiều lần xuất hiện trong lớp học của Hạ Vũ Hào, thậm chí còn tranh thủ giờ ra chơi ở bên cạnh, không ngừng lải nhải thuyết phục cậu.

Chấn Văn kinh ngạc nhìn Hạ Thừa Ân quái đản và Hà Trung Trung coi như không nhìn thấy anh ta, ở trường này, chẳng lẽ thành viên đội bóng chuyền có thể muốn làm gì thì làm sao?

Đến ngày thứ năm, Hạ Thừa Ân càng làm tới hơn, sau giờ học liền bày ra tư thế cầu hôn, cầm một phiếu cơm chặn đường ba người.

“Em trai, mau nói đồng ý đi. Nếu cậu chịu gia nhập cùng chúng tôi, tôi sẽ đưa cậu phiếu cơm một tháng này.”

Bạn học chung quanh nhìn thấy vậy đều che miệng cười, thậm chí có bạn học không sợ chết ở một bên nhỏ giọng hô: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Hạ Vũ Hào chưa từng bị đối xử như vậy, liền đưa tay túm áo Hạ Thừa Ân: “Tôi cảnh cáo anh, còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi sẽ đánh cho đến mẹ anh cũng không nhận ra!”

“Hạ Vũ Hào!” Một giọng nói uy hiếp từ phía đầu hành lang truyền tới, cùng với đó là tiếng giày da nện xuống sàn lộp cộp, ngay sau đó giám đốc đã vọt tới trước mặt Hạ Vũ Hào.

Hạ Thừa Ân lập tức thu lại vẻ mặt vui cười, đẩy bàn tay đang túm áo anh của  Hạ Vũ Hào ra, quay về phía giám đốc cười hì hì.

Giám đốc túm lấy cà vạt của Hạ Vũ Hào, hầm hè nói: “Tôi biết ngay cậu tật cũ khó sửa mà, mau theo tôi tới phòng giáo vụ.”

Chấn Văn đang định giải thích giúp Hạ Vũ Hào giải thích, Chấn Võ đã kéo cậu lại, nhìn cậu lắc lắc đầu.

Chấn Văn còn chưa hiểu, chợt nghe Hạ Thừa Ân nói: “Giám đốc, chúng em chỉ đùa giỡn, đùa giỡn thôi.” Nói xong thân mật ôm vai Hạ Vũ Hào.

Sau đó Khâu Tử Hiên vừa chạy tới cũng luôn miệng nói bọn họ chỉ đùa giỡn.

Giám đốc nhìn hai người, lại nhìn chằm chằm Hạ Vũ Hào: “Các cậu không cần phải bao che cho cậu ta! Hành động dung túng của các cậu sẽ chỉ khiến hành vi bắt nạt bạn bè nghiêm trọng hơn mà thôi.”

Khâu Tử Hiên liếc nhìn Hạ Vũ Hào, trong mắt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên định nói: “Chúng em thực sự chỉ đùa giỡn với nhau thôi ạ.”

Giám đốc hậm hực buông cà-vạt của Hạ Vũ Hào ra: “Lần này tạm bỏ qua, đừng để tôi bắt gặp lần nữa. Còn các cậu, đeo cà-vạt ngay ngắn cho tôi.”

Đám nam sinh xung quanh lập tức đưa tay chỉnh lại cà-vạt, lúc này giám đốc mới hài lòng rời đi. Mọi người lại không hẹn mà cùng giật cà-vạt vừa mới chỉnh thẳng ra.

Hạ Thừa Ân bất đắc dĩ nhìn đàn em khóa dưới: “Giám đốc rất để ý cà-vạt. Cũng khó trách, cậu vì đánh nhau mới chuyển sang trường này, mà ông ấy ghét nhất là đánh nhau, bắt nạt bạn học, cậu bị ông ấy để mắt tới, thật là xui xẻo!”

Chấn Văn thay Hạ Vũ Hào đòi lại công bằng: “Này, không biết gì thì đừng nói lung tung!”

Chấn Võ kéo vai Chấn Văn, để cậu đối mặt với anh, đưa tay chỉnh lại cà-vạt của cậu, rồi ghé sát tai cậu, nói nhỏ: “Em mới không nên nói lung tung.”

Kiểu thì thầm này khiến lỗ tai Chấn Văn ngứa ngáy, trái tim còn chộn rộn hơn. Cậu tránh khỏi tay Chấn Võ, cũng không nói gì thêm.

Thật sự là cái miệng gây họa.