Văn Võ Song Toàn

Chương 19




Ba người rời phòng làm việc của giám đốc, thấy trong lớp vẫn đang học, liền đi thẳng vào vườn trường, ngồi dưới tán cây chờ tan học. Hạ Vũ Hào cũng muốn chờ mẹ nữa, mẹ Hạ bây giờ còn chưa đi ra, bên đó vẫn vẳng ra tiếng khóc.

Hạ Vũ Hào nhìn hai anh em, gãi gãi đầu nói: “Cảm ơn.”

Chấn Văn đập cậu ta một cái: “Cảm ơn cái gì, là anh em tốt của nhau mà.”

“Sao hai cậu lại tin tưởng tôi như vậy?”

“Là chính cậu nói đã đồng ý với mẹ không đánh nhau nữa mà. Nhìn cậu và mẹ, mình biết cậu nhất định sẽ không để mẹ thất vọng đâu.”

“Tóm lại, vẫn cám ơn hai người, anh em tốt! Đúng rồi, Chấn Võ, vừa rồi cậu nói có quen ông chủ hiệu sách kia, là thật hay giả thế?”

Chấn Võ nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là giả rồi, tôi chỉ dọa cậu ta thôi.”

“Oa, cậu thật thủ đoạn nha. Sao cậu biết cậu ta sẽ nói ra sự thật?”

Chấn Võ nhún nhún vai: “Tôi chỉ đánh cuộc thôi, không ngờ thành công.”

“Tôi không tin, vận may của cậu tốt vậy sao?”

Chấn Võ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thật ra, lúc còn nhỏ tôi cũng từng gặp chuyện như vậy.”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ, căng thẳng hỏi: “Chuyện gì? Anh cũng bị người khác đánh sao?”

Thấy Chấn Văn quan tâm nhìn mình, Chấn Võ mới bất giác nhận ra, đã rất lâu rồi Chấn Văn không nhìn anh như vậy. Bắt đầu từ lúc nào?

“Này, mau nói xem, rốt cuộc chuyện thế nào?” Hạ Vũ Hào chờ chốc lát không nghe thấy gì, cũng thúc giục.

Chấn Võ ghé người tới gần Chấn Văn, nhìn cậu và Hạ Vũ Hào nói: “Không bị đánh, trẻ con nào đã hung dữ đánh lộn như vậy, nhưng anh bị vu khống là trộm đồ.”

“Hả? Sau đó thì sao? Như thế nào?”

“Lúc đó anh rất sợ, người bị mất đồ kia chạy tới trường, nói anh và bạn học đùa nghịch trong tiệm của ông ấy, sau đó thì không thấy đồ đâu nữa, hỏi có phải bọn anh lấy trộm không.”

“Mấy người bọn anh bị gọi lên phòng giáo vụ, thầy giáo hỏi, anh sợ quá đứng đó khóc, bởi vì khóc cho nên thầy giáo và ông chủ tiệm đều cho là anh có tật giật mình, nhất định là anh đã lấy trộm.”

“Sao lại như thế? Thầy giáo kia thật ngu ngốc.”

“Cũng không phải, sau đó có chuyện phát sinh. Bạn học trộm đồ thấy thầy giáo hỏi anh, liền nói cậu ra nhìn thấy anh lấy trộm, còn miêu tả thứ đồ bị mất rất rõ ràng. Thầy giáo bất đầu nghi ngờ, hỏi anh thứ đồ lấy trộm như thế nào. Anh nói không biết, bởi vì anh thật sự không lấy trộm. Sau đó thầy giáo đột nhiên lớn tiếng nói, thầy ấy nhìn thấy cậu ta mang thứ kia đi giấu, hỏi cậu ta giấu chỗ nào!”

“Kết quả thế nào?”

“Kết quả cậu ta lập tức khai ra.”

“À, cho nên lần này cậu cũng dùng cách dẫn rắn ra khỏi hang?”

“Gọi là bứt dây động rừng thì đúng hơn.”

“Gọi thế nào cũng được. Cũng may có cậu thông minh, bằng không lần này tôi thảm rồi.”

“Tôi thấy Giám đốc sau khi nhìn thấy thái độ của hai phụ huynh kia đã có khuynh hướng tin tưởng cậu cho nên mới nghĩ ra cách đó. Còn có thầy Hạ Lâm, thầy ấy luôn bảo vệ cậu.”

“Chuyện này qua rồi, cậu rộng lượng bỏ qua cho bọn họ đi”

Tiếng chuông hết tiết vang lên, đám học trò lục tục đi ra khỏi lớp học, giáo viên năm nhất đi ra thấy ba người ngồi bên ngoài, nhíu mày hỏi: “Các cậu ngồi đây làm gì? Sao không vào lớp học?”

Ba người vội vàng đứng lên, chỉnh lại quần áo: “Thưa thầy, chúng em thấy thầy đang dạy, sợ quấy rầy.”

“Giải quyết xong rồi hả? Kết quả thế nào?” Rõ ràng là thầy giáo hỏi, các học sinh khác đều vây quanh, chờ nghe đáp án.

“Không sao, là hiểu lầm, đã giải quyết xong rồi cho nên giám đốc bảo chúng em về lớp.”

“Ừ, tìm thời gian bổ túc bài hôm nay đi. Còn cậu, Hạ Vũ Hào, về sau đi học không được ngủ.”

“Vâng, thưa thầy.” Hạ Vũ Hào đứng thẳng tắp, chỉ kém chào kiểu nhà binh.

Thầy giáo vừa rời đi, đám bạn học lập tức nhao nhao hỏi chuyện gì xảy ra. Ba người nhìn nhau, ăn ý không kể chi tiết, chỉ nói đã giải quyết xong rồi, những vấn đề khác thì không thể trả lời.

Dù sao đang là giờ ra chơi, ba người cũng không vội vào lớp học, sợ vẫn bị các bạn học khác hỏi, liền chạy ra sân trường, đứng ở con đường nhỏ, chờ mẹ Hạ.

Không lâu sau, cả nhà Hách Quốc Thành cùng thầy Giám đốc, mẹ Hạ đi ra. Hách Quốc Thành nắm chặt tay mẹ mình, nhìn ba mẹ đột nhiên tiều tụy đi rất nhiều, nhưng lại có vẻ thân thiết hơn.

Mẹ Hạ nhìn thấy con trai, chào Giám đốc xong liền đi thẳng tới, cười nói: “Vũ Hào, vừa rồi nghe thầy giáo nói, con đi học thường ngủ gật, có phải là mệt nhọc quá không? Hay là buổi tối con đừng đi làm thêm nữa.”

“Không, không mệt. Buổi tối con chơi game nên mới mệt, về sau con không chơi nữa, đi học cũng không ngủ gật nữa. Con đã đồng ý với thầy giáo rồi. Đàn ông con trai, nói lời giữ lời.”

“Con trai ngoan.” Mẹ Hạ dịu dàng nhìn con, rồi nhìn sang Chấn Văn, Chấn Võ bên cạnh: “Cảm ơn các cháu, vừa rồi thấy các cháu hết lòng bảo vệ Vũ Hào, Vũ Hào có người bạn như vậy, bác yên tâm rồi.”

Chấn Võ đột nhiên được đối xử như vậy, mặt đỏ lên, ấp úng nói không sao, chuyện nên làm.

Mẹ Hạ nói thêm mấy câu nữa rồi mới rời đi.

Ba người đưa mắt nhìn mẹ Hạ rời đi, Chấn Văn ôm Hạ Vũ Hào: “Cậu có một người mẹ tốt, thật hạnh phúc.”

Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Văn, kiêu ngạo nói: “Đúng thế!”

Chứng kiến câu chuyện của Hách Quốc Thành, ba người đều rất cảm thấy mình rất may mắn vì có ba mẹ tốt.

Vừa nghĩ đến Hách Quốc Thành, đã thấy Hách Quốc Thành sắp ra tới cổng đột nhiên dừng lại, nói gì đó với mẹ mình, rồi quay lại, chạy đến trước mặt ba người.

Hách Quốc Thành nhìn ba người bằng đôi mắt sưng đỏ, đột nhiên cúi người, khiến ba đứa con trai không biết phải làm sao, tay chân đều mất tự nhiên.

“Xin lỗi, và cám ơn cậu và mẹ của cậu. Bác ấy thật tốt.”

“Không sao, đều là con trai, chút chuyện nhỏ này ngủ một giấc là quên hết.” Hạ Vũ Hào muốn đưa tay vỗ vai Hách Quốc Thành, vươn ra được một nửa lại thu về, đút vào túi.

“Còn nữa, dù sao tôi cũng sắp chuyển trường rồi, cho nên nói cho ba người biết, cẩn thận Kiều Tư Lâm. Lần này thấy tôi bị ngã, chính cậu ra bày cho tôi nói như vậy. Tôi sợ ba mẹ biết chuyện nên mới nghe theo cậu ta. Tôi không mách với thầy giáo, sợ bọn họ không tin tôi. Tóm lại, ba người cẩn thận, còn nữa, rất xin lỗi.” Hách Quốc Thành nói xong xoay người chạy về chỗ ba mẹ mình.

Ba đứa con trai nhìn Hách Quốc Thành chạy xa, tiêu hóa thông tin vừa nghe được.

“Nghĩa là sao? Kiều Tư Lâm? Ôi mẹ nó, nó làm cái quỷ gì vậy chứ? Tôi đã nói rồi mà, tôi ngay cả mặt cái đứa tên gì đó Thành kia đều chưa thấy, sao nó lại vu khống cho tôi.”

“Nói nhỏ chút.” Chấn Võ vỗ vỗ Hạ Vũ Hào ý bảo bọn họ đến góc vắng vẻ hơn nói chuyện.

“Sợ cái gì, nó đã làm chuyện như vậy thì chúng ta truyền tin ra.”

“Truyền tin thế nào? Để mọi người biết Hách Quốc Thành vì trộm đồ nên mới ngã bị thương, còn vu oan cho bạn học, tương lai cậu ta sẽ thế nào?”

“Tôi không nghĩ được nhiều thế, tức chết tôi rồi.” Hạ Vũ Hào đập lên vách tường một cái, kết quả là đau đến không ngừng vẩy tay.

“Cậu quên chuyện cậu đồng ý với mẹ rồi sao? Còn nữa, tên Kiều Tư Lâm làm chuyện này chứng tỏ nó là kẻ tiểu nhân, chúng ta thà rằng đắc tội mười quân tử, cũng không thể đắc tội một tiểu nhân, chúng ta sẽ không biết được bọn nó sẽ làm những chuyện xấu nào đâu.”

Chấn Võ nói xong nhìn Chấn Văn, Chấn Văn cũng nhớ tới Hùng Hán Lương, đột nhiên rùng mình một cái. Chấn Võ vội ôm lấy bờ vai của cậu, lo lắng quan sát vẻ mặt của cậu. Chấn Văn nhìn Chấn Võ, lắc đầu, cười cười, có điều nụ cười nhìn rất miễn cưỡng. Nhưng, lần này cậu không tránh tay của Chấn Võ, hiện tại cậu cần được ôm như vậy.

Hạ Vũ Hào cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhìn Chấn Võ, trải qua chuyện này cậu có chút sùng bái Chấn Võ, nhưng chỉ là một chút, cho nên cậu bực mình dậm chân: “Thôi, mặc kệ nó, nếu nó giở trò xấu gì với tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho nó.” Nói xong vung tay đấm vào không khí giống như đang tưởng tượng Kiều Tư Lâm kia ở ngay trước mặt.

Chấn Văn ôm vai Hạ Vũ Hào: “Đúng vậy, để chúng ta bắt được, nhất định sẽ không tha cho nó.”

“Ai, hai người…” Chấn Võ nói một nửa lại không nói hết, chỉ lắc đầu nói: “Dù thế nào, chúng ta nên chú tâm học tập, không cần trừng ác dương thiện, cũng không nên chọc bọn họ, an phận một chút.”

“Tôi đương nhiên sẽ không tự nhiên đi trêu chọc nó. Cậu nghĩ tôi giống nó sao? Tôi là đàn ông đó.” Nói xong giơ cánh tay của mình lên, để lộ bắp tay. Chấn Văn, Chấn Võ cũng giơ tay lên theo, nhưng khi nhìn thấy bắp tay của hai người kia, Chấn Văn liền yên lặng hạ tay mình xuống.

Đến giữa trưa, trời cuối cùng cũng bắt đầu mưa, bầu không khí trong lớp buổi chiều đặc biệt thích hợp để ngủ, nhưng kỳ diệu là Hạ Vũ Hào không ngủ, quả nhiên nói được làm được.

Tan học, cậu ta vội vã về nhà trước, làm đồ ăn ngon cho mẹ, không chờ Chấn Văn, Chấn Võ.

Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào đã đi xa, bất đắc dĩ liếc Chấn Võ bằng khóe mắt, sắp xếp lại cặp sách rồi cùng đi ra trạm xe buýt.

Ô của bọn họ sau khi mở ra rất lớn, hơn nữa có vẻ rất nặng. Chấn Văn nhìn Chấn Võ một tay cầm ô, một tay cầm cặp sách, liền đưa tay cầm lấy cặp sách của Chấn Võ: “Em cầm cặp sách cho, anh đổi tay cầm ô đi. Mua cái ô lớn như vậy làm gì, anh bị thần kinh hả? Có phải là đi đóng quân dã ngoại đâu.”

“Đúng rồi, nếu như đóng quân dã ngoại thì sẽ mang lều.”

“Anh còn tưởng tượng thực!”

“Sao không? Chủ nhật chúng ta đi nhé?”

“Muốn đi thì mình anh đi đi.” Chấn Văn bước nhanh về phía trước, Chấn Võ vội đuổi theo.

Đứng chờ ở trạm xe buýt, Chấn Văn mím môi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Anh luôn không cho em xen vào việc người khác, nhưng hôm nay anh lại ra mặt, em rất kinh ngạc.”

“Nếu như anh mặc kệ thì em sẽ mặc kệ sao?”

“Đương nhiên là không rồi, Hạ Vũ Hào là anh em của em.”

“Cho nên, thay vì để em nhúng tay vào thành làm loạn, không bằng để anh ra mặt.”

“Gì chứ? Anh muốn nói là em làm loạn sao?” Nhìn Chấn Võ cười tủm tỉm, Chấn Văn bất mãn hỏi.

“Anh cá là em nhất định sẽ làm loạn.”

Chấn Văn đập lên cánh tay Chấn Võ một cái, bàn tay cầm ô của Chấn Văn chợt không vững, suýt chút nữa làm rơi.

“Được rồi, em thừa nhận, em không biết là anh suy nghĩ nhiều như vậy. Em chỉ cảm thấy anh không thích Hạ Vũ Hào, không muốn làm bạn với cậu ấy nên khi anh giúp cậu ấy, em rất bất ngờ cũng rất vui vẻ.”

“Anh vốn không thích cậu ta, nhưng hôm nay nhận ra cậu ta cũng không tệ. Quan trọng nhất là, em thích cậu ta. Nếu em thích, anh không thích cũng không được.”

“Ai ép anh?”

“Em đó!”

Trái tim Chấn Văn như bị thứ gì đó chọc vào, có chút nhồn nhột, có chút nhẹ bẫng khiến đầu óc cậu chết lặng. Môi Chấn Văn khẽ nhếch, nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ, thất thần, tham lam nhìn nét cưng chiều trong mắt anh, cảm giác nóng rực thiêu đốt lồng ngực.

Chấn Võ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Chấn Văn, nụ cười càng sâu, bàn tay không cầm ô đưa lên chạm vào mặt cậu, khép môi của cậu lại, rồi nhìn môi cậu, ngẩn ngơ. Chấn Võ vội dời tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy xe buýt chạy tới.

Hai người không muốn để lỡ chuyến xe, nhưng lại đều đứng trong mưa, dưới tán ô, tự nhấm nháp cảm giác rung động trong lòng.