Đưa mắt nhìn theo Lý Nam rời đi, Chương Vũ gọi nhân viên phục vụ, chọn mấy món bánh ngọt, lại gọi thêm một hộp kem, còn chu đáo đưa một chiếc thìa cho Chấn Võ. Chấn Văn vội đoạt lấy, nói: “Anh vẫn còn mời anh ấy ăn kem? Lần trước Chấn Võ phải vào viện đó.”
Chương Vũ kinh ngạc nhìn Chấn Võ: “Vào viện? Không thể nào? Nửa hộp kem thôi mà.”
Chấn Văn ném thìa lại cho Chương Vũ, trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Tôi lừa anh làm gì?”
Chương Vũ giơ hai tay lên: “Được rồi, được rồi. Tôi ăn một mình là được chứ gì?”
Chấn Văn lấy hai phần bánh ngọt, đưa cho Chấn Võ một phần, thấy Chương Vũ giữ lại một phần như đang chờ người nào đó.
Năm phút sau, Liễu Ngu không nhanh không chậm bước vào, nhìn quanh, rồi đi thẳng tới chỗ bọn cậu.
Chương Vũ đẩy phần bánh ngọt kia cho Liễu Ngu. Liễu Ngu cau mày: “Lại là bánh ngọt, cậu không biết bây giờ cậu mập lên rồi sao?”
Chương Vũ sờ phần ngực của mình, tỉ mỉ cảm nhận: “Không mập mà. Ngày nào tôi cũng vận động thể lực, ăn chút đồ ngọt không sao đâu. Hơn nữa chúng tôi đều đói rồi, nơi này không còn thứ gì khác, không ăn bánh ngọt thì biết ăn gì bây giờ?”
Liễu Ngu bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy cái thìa Chương Vũ vẫn luôn giơ lên, ăn hai miếng mới đặt xuống.
Chấn Võ chờ anh ta buông thìa mới hỏi: “Cảnh sát Liễu, thế nào?”
Liễu Ngu ngả người ra sau ghế, nhìn Chấn Văn, lại chuyển ánh mắt sang Chấn Võ: “Hôm nay cô ta chỉ làm náo loạn, lại là người nước ngoài, chúng tôi giả mạo làm cảnh sát, giữ cô ta một lúc, bây giờ đã thả ra rồi. À, đúng rồi, có một người nước ngoài khác tới đưa cô ta đi. Cậu ta nhờ tôi nói lại với Chấn Văn, cậu ta trở về Anh, nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến cậu.”
Chương Vũ nhếch khóe môi dính đầy socola lên, mất hứng nói: “Sao cậu ta không tự nói? Xin lỗi còn chuyển lời? Với lại, cậu ta làm gì có lỗi với cậu hả?” Chương Vũ nói xong nhìn Chấn Văn.
Chấn Văn hếch khóe môi, không trả lời. Cậu và Chấn Võ liếc nhau, vô cùng hài lòng với việc Jason rời đi.
Chấn Võ nắm tay Chấn Văn, nhìn Liễu Ngu: “Anh có hỏi được gì không?”
Liễu Ngu gật đầu: “Người phụ nữ đó không chỉ hận cậu một ít thôi đâu. Ngoại trừ cướp bạn trai, cô ta còn đổ lỗi cho cậu về việc sản nghiệp của gia đình cô ta suy tàn.”
“Chuyện đó liên quan gì tới Chấn Văn?” Chấn Võ nghi hoặc hỏi.
Liễu Ngu nhìn Chương Vũ, Chương Vũ thu lại nụ cười cà lơ cà phất, nói: “Bối cảnh người bạn nước ngoài kia của cậu không đơn giản đâu. Ba và anh trai cậu ta đều là người rất có tiếng nói ở nước Anh. Một người ở London, một người ở Liverpool, đều có giao dịch buôn bán với gia đình của người phụ nữ kia. Bọn họ ở bên nhau một phần là có ý kết thông gia, nào ngờ khi cậu ta và Chấn Văn thành lập công ty, bọn họ đương nhiên nâng đỡ phía sau, dần chuyển sự hợp tác với gia đình người phụ nữ kia sang công ty của Chấn Văn, sau đó tên kia bỏ cô ta, lại còn là vì một thằng đàn ông. Cậu nói xem, cô nàng xinh đẹp như vậy, lại được nuông chiều từ bé, sao có thể chấp nhận nổi?”
Chấn Võ nắm tay Chấn Văn thật chặt, cắn răng nói: “Ý anh là chính cô ta đã sai người tấn công Chấn Văn?”
Liễu Ngu gật đầu: “Lúc chúng tôi điều tra Jason đã điều tra ra cô nàng. Việc ảnh chụp lần này cũng phát hiện ra chính là cô nàng làm. Hai việc thành một, động cơ thì đã nói rồi. Lúc nãy tra hỏi, cô ta còn tránh né không chịu khai thật, nhưng nét mặt và động tác đã bán đứng cô ta.”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, khiếp sợ: “Anh điều tra chuyện này? Từ lúc nào?”
Chấn Võ ôm Chấn Văn, vỗ vai cậu: “Vốn dĩ anh chỉ điều tra chuyện ảnh chụp, nhân tiện tìm hiểu về tên Jason kia. Anh cũng không ngờ cô ta lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu như biết sớm hơn, anh đã không thả cô ta ra một cách dễ dàng.”
Chấn Văn không để ý đến lời của Chấn Võ, tiếp lời Liễu Ngu: “Cho nên bọn họ mới chỉ đưa tôi đi, bởi vì ngay từ đầu bọn họ chỉ nhắm vào tôi? Cho nên Jason mới tìm ra tôi nhanh như vậy?” Chấn Văn cười tự giễu: “Thì ra tôi không hề tài giỏi như tôi tưởng, thành tích của công ty Hữu Minh đều dựa vào người ngoài.”
“Chấn Văn! Em nghĩ một thương nhân chịu làm ăn thua lỗ sao? Nếu công ty Hữu Minh không có tiền đồ, dù có Jason đi chăng nữa, người nhà anh ta sao có thể nghĩ đến chuyện hợp tác làm ăn? Bởi vì nhìn thấy công ty của em có thể mang đến lợi ích cho mình, bọn họ mới hợp tác với em! Đương nhiên, cũng nhờ có mối quan hệ và sự nâng đỡ đó, công ty của em mới càng phát triển nhanh chóng. Nếu như ban đầu em mở công ty dưới trướng Minh thị, cũng sẽ có kết quả như vậy.”
Chấn Võ càng nói càng kích động, làm Chấn Văn bật cười: “Được rồi, em đâu có ý gì, sao anh lại nóng nảy như thế? Em là người dễ bị tổn thương vậy sao?”
Chấn Võ thấy ánh mắt Chấn Văn sáng ngời chứ không ảm đạm, lại nhìn sang Liễu Ngu, Liễu Ngu mỉm cười gật đầu, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Không phải em, mà là anh!”
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười. Chấn Văn cúi đầu nhìn bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay mình, khóe môi không ngăn được nụ cười.
Chương Vũ rất nhiệt tình nói mua một tặng một, tiện thể tiếp tục theo dõi xem hai người kia về sau thế nào, Chấn Văn lắc đầu: “Bọn họ về sau thế nào không liên quan gì tới tôi.”
Cuối cùng Chương Vũ ngây ngất cầm một tờ chi phiếu với mệnh giá lớn kéo Liễu Ngu đi dạo quanh mấy cửa hàng.
Chấn Văn và Chấn Võ ngồi lỳ trong quán café. Trong thời gian còn lại của buổi chiều, bọn họ dường như quên đi thân phận của mình, quên đi tất cả những chuyện vừa trải qua hôm nay, chỉ chăm chú nhìn vào mắt đối phương, nói về những chủ đề mà mình thích, không hề hay biết trời đã tối từ lúc nào.
Đến khi hai người nghĩ tới chuyện lên mạng xem bình luận về sự kiện hôm nay thì đã là buổi tối, hai người cũng đã về đến nhà.
Việc đầu tiên sau khi về nhà chính là mở website. Mỗi ngày trên mạng có đến mấy nghìn chủ đề, trong đó có tin tức mà những phóng viên tới buổi hôm nay đăng lên. Bức ảnh được đăng lên hôm qua không hề bị thu hồi, mà bên dưới còn kèm thêm bức ảnh bọn họ tay trong tay hôm nay. Ở phần bình luận bên dưới, những lời chúc phúc nhiều hơn chỉ trích rất nhiều. Thỉnh thoảng trông thấy một lời chỉ trích, lập tức bị những bình luận khác phẫn nộ lên án làm cho chìm nghỉm.
Cuối cùng hai người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Chấn Võ ôm cổ Chấn Văn, nhìn cậu vẫn lướt điện thoại xem bình luận: “Bàn bạc một chút đi? Hôn lễ của chúng ta nên tổ chức vào thời gian nào?”
Chấn Văn không giấu được ý cười, đặt điện thoại di động xuống, dịch người, gối đầu lên đùi Chấn Võ, giơ tay sờ mặt Chấn Võ: “Anh muốn lúc nào thì tổ chức lúc ấy. Từ bây giờ, em nghe anh hết.”
Chấn Võ suy nghĩ một lúc nói: “Mùa xuân đi, khí trời không lạnh, thời gian nghỉ lễ lại dài, bạn bè đều có thể tới tham dự. Anh muốn tổ chức một hôn lễ thật long trọng.”
“Nếu như có thể, em lại muốn đơn giản một chút, có bạn bè chúc phúc là được. Quá nhiều người tham gia, lại không thật lòng chúc phúc thì nhiều mấy cũng không có ý nghĩa.”
“Thật tiếc. Nếu là trước đây thì có thể, nhưng hôm nay đã công khai như vậy, muốn đơn giản cũng không được. Đành để em chịu uất ức vậy.”
“Sao em lại uất ức? Chỉ cần chú rể là anh, thế nào em cũng vui.”
Chấn Võ véo mũi Chấn Văn: “Chú rể của em đương nhiên là anh, em còn muốn là người khác sao?”
Chấn Văn kéo tay Chấn Võ ra, luôn miệng nói: “Không, đương nhiên không phải.” Xoa cái mũi vừa đau vừa ngứa, nhìn vẻ mặt thỏa mãn vì trêu chọc mình của Chấn Võ, nghĩ đến sau này, ngoài thời gian làm việc, ngày nào cũng như hôm nay, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chợt nhớ ra vẫn còn việc chưa giải quyết xong, nụ cười của Chấn Văn héo đi: “Chấn Võ, ngày mai em muốn đi Nhật Bản cùng anh.”
“Em đi, còn công ty thì sao?”
“Chúng ta chỉ đi một ngày, ngày mai còn chưa đến hội nghị năm năm? Với lại, công ty có nhiều nhân tài như vậy, chúng ta đi một ngày không sao đâu.”
“Nhưng anh không cho rằng cả hai chúng ta cùng đi sẽ có ưu thế hơn, ngược lại rất có thể sẽ khiến ngài Yoshida thêm phản cảm.”
“Chưa chắc. Hai chúng ta cùng đi cho thấy chúng ta coi trọng việc hợp tác với bọn họ thế nào? Hơn nữa, chuyện này là do quan hệ giữa chúng ta gây ra, hai người đi có thể dùng sự chân thành để khiến ông ta cảm động, bằng lòng tiếp tục hợp tác.”
“Em nói cũng có lý. Vậy chúng ta cùng đi. Thời gian còn lại có thể thăm thú Kyoto.” Anh lấy điện thoại ra, theo thói quen tìm số của Lý Nam, rồi chợt nghĩ lại, đẩy Chấn Văn: “Em gọi thư ký của em đặt vé máy bay cho em đi.”
Chấn Văn nhìn dáng vẻ buồn bực của anh, cười sáng tỏ, ngồi thẳng người dậy, gọi điện cho thư ký của mình. Sau khi cúp điện thoại, cậu xấu xa nhìn Chấn Võ: “Lý Nam kia nhất định là thích anh, muốn mượn cơ hội này để bay lên đầu cành.”
Chấn Võ lắc đầu: “Anh không cảm thấy chị ta là người như vậy. Sau khi từ Nhật Bản trở về, anh sẽ nói chuyện với chị ta.”
Đến khi hai người sang Nhật Bản mới phát hiện bọn họ quá mức lạc quan với hành trình lần này rồi.
Đến Kyoto, tìm được công ty Yoshida, mới biết tin ông Yoshida không có ở đây, ông ta đang đi chơi với con gái.
Hỏi thăm mãi vẫn không hỏi được nơi bọn họ đến, Chấn Văn, Chấn Võ rời khỏi tòa nhà của công ty Yoshida. Chấn Văn nhìn phụ nữ đi lại trên đường đều mặc rất ít quần áo, không kiềm được kéo chặt áo khoác ngoài.
Chấn Võ vừa bấm số điện thoại của Chương Vũ, vừa ôm vai Chấn Văn, hai người tựa sát vào nhau để giữ ấm.
Đầu bên kia điện thoại không bắt máy, không biết hai người đó lại đang làm gì mà đột nhiên mất liên lạc.
Chấn Văn nhìn phụ nữ đi qua đi lại, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn hai người như gắn lại thành một, chợt nhớ ra gì đó, kéo cánh tay Chấn Võ: “Chấn Võ, lần trước trò chuyện với ông Yoshida, hình như ông ta có nói con gái ông ta sắp kết hôn, vào khoảng tết Dương lịch thì phải?”
“Đúng rồi. Nói không chừng bây giờ bọn họ đang chuẩn bị cho hôn lễ. Để anh nghĩ xem nào, nhà ông ta ở đâu ấy nhỉ?” Nói xong, Chấn Võ mở xem tài liệu về ông Yoshida đã lưu trong điện thoại trước đó, sau đó bắt một chiếc taxi, đi đến nhà ông Yoshida.
Chấn Võ dùng tiếng Nhật nói mình là bạn người Đài Loan của cô Yoshida, đi công tác, nhân tiện tới chúc mừng. Lúc này người làm trong nhà Yoshida mới nói bọn họ đến đền Kifune để cầu phúc cho cô chủ.
Bọn họ lại bắt taxi đến đền Kifune.
Ngôi đền thờ giữa ngày đông, cầu thang dẫn lên đến đỉnh núi bị tuyết bao phủ trắng xóa, những dãy đèn lồng màu cam làm tăng thêm chút màu sắc cho ngôii đền, không biết vào ban đêm, khi những dãy đèn lồng được thắp sáng, cảnh sắc sẽ như thế nào.
Bọn họ leo lên bậc thang đến đền thờ chính, từ xa đã thấy ông Yoshida, bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ tuổi, hai người sóng vai đi dạo trong khu đền thờ.
Chấn Võ đang định đi tới, bị Chấn Văn ngăn lại: “Đi thẳng tới trước mặt ông ta sẽ không hay đâu, ông ta sẽ cho rằng chúng ta theo dõi mình, sợ là sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.”
Chấn Võ nhìn ánh mắt Chấn Văn, hiểu được ý của cậu. Sau đó anh kéo tay Chấn Văn, cùng đi vào trong đền. Mắt bọn họ luôn nhìn phía trước, như là không nhìn thấy ông Yoshida. Nhưng Chấn Văn lại thính tai nghe được cô gái trẻ tuổi đi bên cạnh ông Yoshida kinh ngạc nhỏ giọng nói với ông mấy lời như là ‘đẹp trai’, ‘một đôi’…
Chấn Văn, Chấn Võ không đến đền thờ để cầu phúc, cho nên chỉ ngắm nhìn những ngôi điện thờ, nắm tay ngẩng đầu nhìn được một lát, nghe thấy tiếng người phía sau định rời đi, hai người đúng lúc quay lại.
Chấn Văn kinh ngạc nhìn ông Yoshida, nói: “Ngài Yoshida, thật trùng hợp, lại gặp ông ở đây.”