Sau khi chơi ở Disney hai ngày, Chấn Văn, Chấn Võ lên máy bay về Đài Loan.
Bởi vì vấn đề kiểm soát không trung, đã đợi nửa giờ mà máy bay vẫn chưa có dấu hiệu cất cánh.
Chấn Văn nhàm chán xem ảnh chụp trong điện thoại, khóe môi không ngăn được nụ cười.
Chấn Võ ghé người xem cùng, phần lớn đều là ảnh chụp chung của anh và Chấn Văn. Nhớ tới Jason cả hai ngày nay vẫn luôn đi theo chụp ảnh giúp, Chấn Võ cũng không nhịn được cười: “Nhìn những bức ảnh này, cảm thấy anh ta rất có ích.”
Chấn Văn huých vai Chấn Võ: “Anh còn nói nữa. Mới đầu lúc nào cũng nghiêm mặt. Anh ta đã nói thích con gái rồi, anh còn ghen? Ghen tuông thành nghiện rồi sao?”
“Dù là ai, thấy một cặp tình nhân đi du lịch nhất định sẽ tránh xa, nhưng anh ta thì lại đi theo, anh đương nhiên không vui.”
“Em có thể hiểu được anh ta. Một người ở nơi xa lạ, thấy người quen thuộc đương nhiên sẽ muốn bắt chuyện. Huống chi, không phải anh ta đã nói Lara rất dính anh ta, hiếm khi mới có dịp nhân lúc con bé ngủ mà trốn ra ngoài chơi hay sao?”
Chấn Võ gật đầu đồng ý: “Cũng đúng. Thật bội phục anh ta, có thể kiên nhẫn chăm sóc trẻ con.”
Chấn Văn tựa đầu lên ghế nhìn sườn mặt Chấn Võ: “Anh không cảm thấy anh ta rất giống một đứa trẻ to xác sao?”
Chấn Võ cũng dựa theo, tầm mắt song song với Chấn Văn, đưa tay chỉnh lại phần tóc bị rối của cậu: “Còn nói anh ta, em cũng vậy.” Nói đến đây chỉ một bức hình trong điện thoại của Chấn Văn: “Chơi ngựa gỗ cũng vui vẻ như vậy.”
Trong ảnh, Chấn Văn, Chấn Võ ngồi trên hai con ngựa gỗ màu sắc rực rỡ song song với nhau, bức ảnh được chụp đúng lúc hai người quay đầu nhìn nhau, cười vui vẻ.
“Nếu đã chơi, đương nhiên phải chơi thật vui vẻ, chẳng lẽ lại đi chơi mấy trò mạo hiểm làm người ta bị bệnh tim kia. Nghĩ lại em đã thấy sợ.” Chấn Văn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Thật ra dù chơi trò gì, chỉ cần chơi cùng người trong lòng đều cảm thấy rất vui!”
“Ý của em là chúng ta ở nhà chơi cũng được?”
“Không phải. Nơi này thật sự rất tuyệt, cảnh đẹp, đồ ăn ngon, anh không thấy em mập lên sao?” Chấn Văn sờ mặt mình, hình như là tròn hơn.
Chấn Võ ghé sát tai Chấn Văn, thì thầm: “Không mập. Bây giờ sờ em rất vừa tay.”
Chấn Văn lui về phía sau, nghiêng mặt nhìn ánh mắt trêu chọc của Chấn Võ, sau đó cũng ghé sát lại, hạ giọng nói: “Anh đang tán tỉnh em đấy à? Không sợ người khác nghe thấy sao?”
Chấn Võ nhân cơ hội hôn đôi môi gần sát mình một cái: “Em đoán xem?”
Chấn Văn mím môi cười, không đáp, chỉ ngồi thẳng lại, tiếp tục xem ảnh chụp. Hành động vừa rồi của Chấn Võ tựa như một miếng bánh ngọt, làm cậu không thể kháng cự. Cậu sợ mình sẽ bị kích thích, cho nên đành cố dời sự chú ý đi.
Bởi vì máy bay cất cánh muộn, khi về đến nhà đã là đêm khuya, cả hai người đều rất mệt mỏi. Chấn Văn tắm rửa xong, nằm xuống, nửa ngủ nửa tỉnh chờ Chấn Võ, nhưng mãi vẫn không thấy anh đi vào.
Thử nhắm mắt, lại phát hiện dù cơ thể rất mệt mỏi nhưng vẫn không sao ngủ được. Cậu đứng dậy, đi ra ngoài, thấy Chấn Võ đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách, ôm máy tính làm gì đó.
Thấy Chấn Văn dụi mắt đi ra, anh vội gập máy tính lại, tháo tai nghe: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Anh làm gì thế? Không mệt sao?”
“Anh sắp xong rồi, em ngủ trước đi.”
Chấn Văn ngồi xuống bên cạnh Chấn Võ, tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt: “Anh ngủ cùng em.”
“Anh chưa ngủ được, còn việc phải làm.”
“Thời gian này anh bận rộn đến khuya, làm gì vậy?”
“Làm chút việc linh tinh thôi.”
“Chắc là vì tiệc sinh nhật của em? Chỉ là một bữa tiệc, vui vẻ là được, không cần phải vất vả chuẩn bị đâu.”
“Không sao, anh không thấy vất vả. Hay là anh vào ngủ cùng em, để làm sau vậy?”
“Thôi, vậy thì anh sẽ càng ngủ muộn hơn. Em ngủ trước đây, anh nhớ ngủ sớm nhé.”
Chấn Võ nâng cằm Chấn Văn lên, hôn một cái: “Được, em ngủ đi.”
Chấn Văn trở về giường, cơn buồn ngủ đã tan biến. Mở mắt nằm nghe tiếng gõ bàn phím truyền vào, tưởng tượng ra ngón tay Chấn Võ lướt nhanh, ánh mắt chuyên chú, dáng vẻ suy tư, giống như Chấn Võ đang ở ngay bên cạnh mình. Càng nghĩ lại càng tỉnh táo.
Không biết thiếp đi từ bao giờ, đến sáng hôm sau, Chấn Văn bị cái hôn triền miên đánh thức.
Chấn Võ mặc chỉnh tề nằm bên cạnh cậu. Anh đã rửa mặt, râu ria hôm qua còn lún phún lúc này đã được cạo sạch, đặc biệt là mùi hương dễ chịu trên người Chấn Võ cùng nụ cười dịu dàng của anh làm lòng cậu ngứa ngáy.
Chấn Võ thấy cậu mở mắt, cười rất vui vẻ: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn! Anh chuẩn bị quà gì cho em thế?”
“Bí mật! Em tỉnh ngủ chưa? Nếu rồi thì dậy ăn sáng nhé?”
“Anh hôn em mười lần nữa em sẽ tỉnh.” Ngón tay Chấn Văn quay vòng trên tóc Chấn Võ, rồi lướt xuống mặt anh.
“Vậy thì anh sẽ hôn hai mươi lần.” Chấn Võ mặc cả, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên trán Chấn Văn, lông mày, đôi mắt nhắm hờ, sống mũi thẳng tắp, lỗ tai, gò má, cuối cùng ghép với đôi môi của cậu.
Lúc Chấn Võ hôn xong, đang định ngẩng đầu, Chấn Văn đột nhiên ôm chặt lấy anh, rất chặt, không chịu buông tay.
Chấn Võ khẽ cười bên cổ cậu: “Không dậy mau cháo sẽ nguội mất.”
Giọng Chấn Văn nghèn nghẹn: “Không sao, mùa hè ăn nguội cũng được.”
“Khách chúng ta mời sắp đến biệt thự, thọ tinh là em còn chưa về đó thì thật không hay. Ngoan, dậy đi.”
Lúc này Chấn Văn mới buông tay, bị Chấn Võ kéo rời giường.
Bận rộn một hồi, hai người ngồi trên xe, Chấn Văn nhìn áo sơmi ngắn tay màu trắng được là phẳng phiu và quần âu vừa vặn thoải mái trên người, lại nhìn áo sơmi màu lam nhạt và quần cùng kiểu với cậu trên người Chấn Võ.
“Mặc thế này thật quá trang trọng.”
“Không đâu. Đây là trang phục gần giống tình nhân mà anh tìm được đó.”
Chấn Văn nhìn áo màu lam của Chấn Võ.
Lúc nhỏ Chấn Võ không thích quần áo màu xanh, anh nói màu xanh nhìn có cảm giác lạnh lẽo, cho nên anh thích quần áo vàng óng như mặt trời. Nhưng có lần Trần Cẩn chỉ mua quần áo màu này, Chấn Văn vì nghe Chấn Võ nói như vậy mà cũng bắt đầu không thích màu xanh. Cho nên, Chấn Võ mới mặc quần áo màu xanh, còn giả bộ rất thích mà đứng trước gương. Chấn Văn ở bên cạnh luôn miệng khen anh mặc như thế rất đẹp trai. Mặc dù đẹp trai là nói thật, nhưng khi đó cậu đơn phương thích Chấn Võ, nên lời khen không quá thật lòng. Sau đó Chấn Võ không cố chấp với màu sắc của quần áo nữa. Cậu từng hỏi anh tại sao lại đột nhiên thích màu xanh, Chấn Võ nói: “Bởi vì em nói anh đẹp trai!” Những lời này làm Chấn Văn áy náy suốt một thời gian sau đó.
Về đến nơi, toàn bộ biệt thự đã được trang trí lại.
Trên bãi cỏ bên cạnh con đường đá đã được dựng lên mấy mái che nắng màu trắng, phía trên treo rất nhiều bóng bay lắc lư theo gió. Bên dưới mái che là những dãy bàn lớn đã bày sẵn bánh ngọt và đồ uống.
Hơn nửa bạn học và bạn bè thân thiết của Chấn Văn, Chấn Võ đã đến, náo nhiệt trò chuyện bên dưới mái che. Người nào người nấy đều mặc rất chỉnh tề.
Thấy Chấn Văn, Chấn Võ đi tới, mấy người đang tán gẫu chợt dừng lại, lục tục chào hỏi, rồi chúc sinh nhật vui vẻ.
Nhiều bạn bè xúm tới, làm Chấn Văn chợt có cảm giác như minh tinh gặp người hâm mộ.
Trong đám người, cậu thấy một gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp. Cậu kinh ngạc đi tới: “Hạ Lễ? Ôi, không ngờ vẫn gặp lại cậu.”
“Cậu nói gì thế? Chúng mình đều sống tốt, muốn gặp là gặp được thôi. Tên đáng chết, sinh nhật mà cũng tổ chức long trọng như vậy, hại mình còn tưởng đến nhầm chỗ.”
Chấn Văn nhìn Hạ Lễ và bạn gái của cậu, hình như tên là Ngọc gì đó, cậu không nhớ. Cậu gật đầu với bạn gái nọ, hưng phấn hỏi Hạ Lễ: “Mấy năm nay cậu sống ở đâu? Tốt nghiệp liền mất liên lạc. Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật mình?”
“Anh trai cậu nói. Mấy ngày trước anh trai cậu gọi điện cho mình, làm mình hết hồn. Chúng ta xa nhau đã ba, bốn năm, mình còn tưởng sẽ không được gặp lại cậu nữa.”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, trái tim vô cùng ấm áp.
“Anh ấy không phải anh trai mình.” Chấn Văn cười xấu xa nói với Hạ Lễ.
Hạ Lễ đập Chấn Văn: “Sao cậu vẫn còn như vậy? Lúc nhỏ cậu nói người ta không phải anh trai cậu, đến giờ vẫn chưa chịu nhận à?”
Chấn Văn ôm Chấn Võ, hôn môi anh một cái, trong tiếng hô của đám bạn xung quanh, quay đầu nhìn Hạ Lễ đang há hốc miệng, nói: “Chấn Võ, anh chưa nói cho cậu ấy biết anh là ai sao?”
Chấn Võ không nhịn được bật cười: “Hình như anh quên mất.”
Hạ Vũ Hào nãy giờ đứng bên cạnh nhìn bọn họ thấy vậy vỗ vai Hạ Lễ: “Nể tình cậu cùng họ Hạ, tôi nói cho cậu biết, Chấn Võ là bạn trai của Chấn Văn!”
Loan Tiểu Ngọc bên cạnh vỗ mặt Hạ Lễ, cười nói: “Được rồi, nước miếng sắp chảy ra rồi. Chuyện này có gì mà bất ngờ? Em đã nhận ra bọn họ khác thường từ lâu rồi.”
Hạ Lễ quay đầu nhìn Loan Tiểu Ngọc: “Em nhận ra từ lâu rồi? Sao em không nói cho anh biết?”
“Em không thân thiết với họ, không thể nói bừa, lỡ nhìn nhầm thì sao?”
Hạ Lễ hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Vương Chấn Văn, cậu thật làm mình kinh ngạc.”
Chấn Văn cười nói: “Cậu cũng vậy. Hai người vẫn ở bên nhau, mình cũng rất ngạc nhiên.”
Hạ Lễ gãi đầu, liếc trộm Loan Tiểu Ngọc, nói: “Cũng nhờ có cậu. Mặc dù cậu nói khó nghe, nhưng rất có lý, quan trọng là chúng mình vẫn thích nhau, sau đó mình đã nỗ lực để xứng với cô ấy. Bây giờ mình học ở Đại học Giao thông, mặc dù vẫn cách cô ấy xa, nhưng cũng coi như là xứng đôi.”
Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Văn từ trên xuống dưới, nói: “Không ngờ cậu mặc quần áo tử tế lại đẹp trai như vậy?”
Chấn Văn giả bộ vung nắm tay đấm bụng Hạ Vũ Hào. Hạ Vũ Hào cũng đùa giỡn, lảo đảo lui về sau, chuẩn xác ngã lên người Khâu Tử Hiên.
“Cậu ta đánh em! Anh mặc kệ sao?” Hạ Vũ Hào làm nũng với Khâu Tử Hiên.
Khâu Tử Hiên lắc đầu nói: “Hôm nay cậu ấy là thọ tinh, để hôm khác anh trút giận cho em.”
Hạ Lễ thấy cách nói chuyện của bọn họ kỳ lạ, lại nhìn Chấn Văn, Chấn Võ vẫn dính nhau không rời, xung quanh toàn con trai, con gái chỉ có hai, ba người: “Vương Chấn Văn, hôm nay cậu mở tiệc người đồng tính hả?”
Câu hỏi này của cậu lập tức nhận được một tràng cười.
“Mọi người cười gì mà vui vẻ thế?” Một giọng nói rất êm tai xuyên qua tiếng cười, Chấn Văn quay đầu nhìn.
Khương Vũ Thần mặc áo sơmi nhạt màu và quần tây trắng mang đậm phong cách của cậu ta, nắm tay Trần Hiểu Hiểu đi tới.
Chấn Văn kinh ngạc chỉ cậu ta: “Không phải cậu về Anh rồi sao? Sao lại ở đây?”
Hiểu Hiểu hất tay Khương Vũ Thần ra, đi tìm Hà Tiểu Tiểu. Khương Vũ Thần đi tới cười nói: “Tôi trở về để chúc mừng sinh nhật cậu đó, nghe nói cậu nhớ tôi đến không ngủ được.” Nói xong dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Chấn Văn, ngón tay ưu nhã nâng cằm cậu lên.
Chấn Võ gạt tay cậu ta ra: “Nói chuyện là được rồi, đừng động tay.”
Khương Vũ Thần lập tức tỏ vẻ uất ức: “Cậu thật không có lương tâm. Tôi chịu cực khổ, xóc nảy về đây, cậu không thể ngon ngọt với tôi một chút được sao?”
Chấn Võ cười nói: “Tôi dành cho cậu cả một bàn đồ ngọt, thế đã được chưa?”
“Vậy chúng tôi ăn gì?” Hạ Vũ Hào kháng nghị.
Chấn Văn nhìn tất cả bạn bè mình quen tụ tập ở nơi này, mặc dù trước đó bọn họ không quen nhau, nhưng bây giờ lại giống như đã trở thành bạn bè.
Sống mũi Chấn Văn cay cay, nhìn Chấn Võ: “Anh đã cho em một niềm vui bất ngờ!”
Chấn Võ và Khương Vũ Thần liếc nhau, đồng thanh nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu!”