Vân Việt Vãng Sự

Chương 91: Ôm chặt lấy Chiêu Linh




Chiêu Linh đứng dưới chân núi, phóng tầm mắt tới dãy núi Tử Đồng. Đã qua mùa hoa nở, nhưng vẫn có thể thấy sắc đỏ hồng chen giữa lá cành xanh xanh, không biết giữa mùa hoa nở sẽ còn đồ sộ đến mức nào.

Lần trước khi đứng nhìn núi Tử Đồng cũng đã là qua mùa hoa nở, gió núi cũng hung hăng như thế này.

Khi ấy, Chiêu Linh đứng trên tường thành Mạnh Dương, gió Bắc hất qua mặt mày y, thổi dây buộc tóc và áo bào bay lên phần phật.

Đất trời thay đổi, Mạnh Dương thành đã từng đứng sững giữa rừng núi hùng vĩ cũng ầm ầm sụp đỏ, năm tháng dài đằng đẵng đã che lấp đi phế tích còn sót lại, không còn tung tích.

Hôm nay, Chiêu Linh đi tới chân núi Tử Đồng, lại phát hiện trừ cánh đồng chuồn quen thuộc năm ấy, tất thảy đều đã trở nên xa lạ. Thời gian khiến con sông đổi dòng, rừng rậm biến mất, núi rừng bế tắc nơi đây đã biến thành đường cái hiện đại, dẫn mảnh đất hẻo lánh này đi thẳng về thành trấn phồn hoa.

Chiêu Linh ngồi một lúc rồi khởi động xe, y đi theo đường chính vào con đường núi gồ ghề, muốn lái xe lên núi.

Đường núi xoay quanh hướng lên trên, trên sườn núi có rất nhiều khúc quanh, bởi an toàn, tốc độ xe của Chiêu Linh rất chậm, người tham gia giao thông chưa quen thuộc với địa hình sẽ dễ phát sinh sự cố khi chuyển hướng.

Trong lúc vô cùng, phía trước xuất hiện một ngã ba. Một bên ngã ba là đường xi măng, trên đường có biển báo dẫn về chùa miếu; một bên khác là đường đất, không có bất cứ biển báo giao thông nào.

Dường như con đường đất này vừa mới được khai phá, đến một nhánh cỏ dại cũng chẳng có.

Chiêu Linh lái vào đường đất, không bao lâu sau đã thấy một mảnh đất bằng phẳng, trên đó có hai cái lều, cờ đội của đội khảo cổ phấp phới trong gió.

Advertisement

Đường hẻm đầy hoa đồng chuồn, con đường núi kéo dài tới kênh rạch bên sườn núi, ngay cả hoa của khu vực này cũng khác hẳn những nơi khác.

Chiêu Linh không tới gần trụ sở khảo cổ, dừng xe bên đường rừng rậm.

Sau khi xe dừng hẳn, y đeo ba lô lên lưng, mang camera xuống xe, quần áo hệt như một du khách.

Y đúng là một du khách trở lại chốn cũ sau hai ngàn năm.

Chiêu Linh đi từ trong xe ra, nhìn bốn phía xung quanh rồi tìm một mảnh đất thích hợp để chụp ảnh nhìn từ trên núi cao xuống. Y muốn chụp lại thôn xóm, đồng ruộng dưới chân núi, còn muốn quay lại cả cánh đồng hoa chuồn rậm rạp dưới sườn núi.

Gió thu hiu quạnh, thân thể thon dài của Chiêu Linh đứng trong gió. Y nghe âm thanh của núi rừng, trong phút chốc tựa như đã quay về thời cổ đại, triền miên lưu luyến, từ tiếng gió đến âm rừng cũng khiến y nhớ nhung.

Khi đạp lên cỏ dại và hoa dại trên sườn núi, Chiêu Linh chẳng muốn mở mắt ra. Đường dưới chân càng đi càng lạ, y mới nhận ra rằng mình đang đi lên.

Hoa đồng chuồn quệt qua vạt áo, gió thu thổi qua mặt mày, Chiêu Linh thư thái nhắm mắt lại, cuối cùng khi mở mắt ra, y đột nhiên phát hiện trên sườn núi còn có một người đàn ông trẻ tuổI đang đứng hút thuốc.

Người ấy cao lớn, mặc jacket tối màu, quần bò, bất kể là quần áo hay tóc tai đều lộ ra vẻ xám xịt, tràn ngập cảm giác tang thương. Bên môi hắn ngậm một điếu thuốc, còn đang cúi đầu châm thuốc.

Người ấy trông vô cùng quen thuộc, nửa khuôn mặt kiên nghị khiến trái tim Chiêu Linh đột nhiên chậm đi nửa nhịp.

Người đàn ông đang châm thuốc như cảm nhận được gần đó có người, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lách tách, lách tách.

Âm thanh này vang lên trong gió, Chiêu Linh không cho là mình nghe được tiếng vang của bật lửa, có khi chỉ là ảo giác mà thôi.

“Thình thịch, thình thịch!”

Đó là tiếng trái tim bỗng nhiên đập rất nhanh của Chiêu Linh, càng ngày càng loạn, gần như muốn sổ tung khỏi lồng ngực y.

Khuôn mặt của người đàn ông kia hoàn toàn lộ ra, đôi mắt ấy cũng đang mở to, con ngươi thâm thuý nhìn trừng trừng về phía Chiêu Linh. Cái nhìn ấy khiến Chiêu Linh không đứng thẳng nổi, đôi chân mềm nhũn bất giác lui về phía sau một bước.

Trước khi ngẩng đầu lên, người đàn ông ấy đã từ bỏ việc châm thêm một điếu. Hắn nhét bật lửa vào túi quần, quanh thân như có khí chất biếng nhác, tuỳ ý.

Khi người ấy ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Chiêu Linh, rõ ràng đã ngẩn ra, hai mắt trợn tròn, điếu thuốc chưa đốt bên khoé môi cũng rơi xuống đất, lẫn vào bụi cỏ.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong một cái liếc mắt, đất trời như đã qua cả ngàn năm.

“Bịch” một tiếng vang dội, bởi quá kích động, người đàn ông ấy đánh rơi cả hộp thuốc lá trong tay, còn dẫm chân lên. Hắn cực kỳ kinh ngạc, hai chân như bị dính chặt trên mặt đất, cả người cứng cờ không nhúc nhích.

Chiêu Linh khiếp sợ không kém gì đối phương, trái tim còn đang nhảy loạn, đáy lòng rối bời khiến y vô cùng hồi hộp, muốn tìm một chỗ ngồi xuống, lại thấy bốn phía đều là bụi cỏ hoang vắng.

Y hít sâu một hơi, dùng hết khả năng tỉnh táo lại, chăm chú nhìn đối phương, nước mắt không biết đã chảy xuống từ bao giờ.

Bọn họ đứng giữa đồng hoa chuồn lộng gió, bọn họ chỉ cách nhau có vài bước chân. Từ khi chia lìa tới hôm nay đứng đối diện nhau, đã là hai ngàn năm rồi.

Dù khó mà tin nổi, nhưng khi Việt Tiềm ngẩng đầu lên, Chiêu Linh đã nhận ra hắn ngay lập tức, dù đối phương cắt tóc ngắn, mặc quần áo hiện đại.

Dáng vẻ ấy như đã khắc sâu trong đầu, trong lòng Chiêu Linh.

Ngày nhớ đêm mong, chưa bao giờ quên lãng.

“Gâu gâu!”

Một tiếng chó sủa ầm lên, một con chó đen lớn lao từ trong bụi cỏ ra, hung hăng sủa về phía Chiêu Linh.

Cuối cùng Việt Tiềm cũng có phản ứng, tuy hệt như còn đang mộng du, hắn vẫn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu chó, lẩm bẩm: “Chớ có sủa, không phải người sống.”

Âm sắc của hắn chẳng hề thay đổi, quen thuộc đến thế, viền mắt Chiêu Linh cũng ướt nhoè.

Chó đen lập tức ngậm miệng, cực kỳ nghe lời.

Gió thu thổi khô khoé mắt còn chưa kịp rơi lệ của Chiêu Linh, tình cảm như dời sông lấp bể xông thẳng lên đầu khiến Chiêu Linh dường như hơi uể oải. Y muốn tỉnh táo lại, chỉ là chẳng hề dễ dàng.

Tầm mắt Việt Tiềm rời khỏi con chó đen, dịch đến trên người Chiêu Linh. Hắn đang quan sát, đánh giá từng tấc từng tấc, dường như còn chưa khôi phục tỉnh táo từ cảm giác kinh ngạc cực độ.

Dù đã sống một đời truyền kỳ, Việt Tiềm lại chưa bao giờ vui mừng như vậy. Cánh tay hắn không ngừng run rẩy, tựa như vừa mới tỉnh táo lại, phân biệt được đây là chân thực hay ảo ảnh, âm giọng ấy dịu dàng đến mức làm người ta đau lòng: “Công tử… Còn nhận ra ta không?”

Hắn nói tiếng Dung cổ đại.

Ánh mắt ấy đong đầy tình cảm, đôi con ngươi vằn vện tia máu.

Có một người, khiến Việt Tiềm thương nhớ.

Việt Tiềm đi hết một đời trước, nhung nhớ Chiêu Linh hơn nửa đời người; Việt Tiềm đi tới đời này, vẫn luôn tìm kiếm, vẫn luôn mong nhớ.

Chiêu Linh nhẹ giọng: “Nhận ra.”

Y nói ngôn ngữ của người hiện đại.

Khi Chiêu Linh mở miệng, Việt Tiềm như mê như say nhìn y chằm chằm, thần sắc ấy có thể dùng đến si mê để miêu tả.

Tiếng gió bên tai như nghẹn ngào, bụi cỏ ngang đầu gối vang lên tiếng sào sạc. Chiêu Linh đứng tại chỗ, tóc tai bị gió thổi cho ngổn ngang, đáy lòng như dời sông lấp bể.

Việt Tiềm chậm rãi tới gần Chiêu Linh, mỗi một bước đều vô cùng thận trọng, giống như đang e ngại điều gì, có lẽ là sợ người trước mặt chỉ là ảo giác của hắn.

Không một ai hay biết, cả một đời trước, hắn có từng rơi vào ảo giác tương tự hay không, cuối cùng phải cẩn thận từng li từng tí đến như vậy.

Khoảng cách giữa bọn họ không xa, chỉ có đâu đó khoảng bảy, tám bước, mà Việt Tiềm dừng một chút lại đi một chút, cuối cùng khi hắn đứng trước mặt Chiêu Linh, còn nghe được mùi hương của người ấy.

Việt Tiềm si ngốc nhìn mặt mày Chiêu Linh, nhấc tay lên rồi lại thả xuống. Hắn rất muốn ôm chặt đối phương vào ngực, nhưng lại không dám làm thế.

Việt Tiềm kìm chế tình cảm mãnh liệt dưới đày lòng mình, lồng ngực hắn phập phồng liên tục, đến tiếng hít thở cũng vô cùng nặng nề.

Hai người họ đứng đối diện nhau, gần trong gang tấc.

Bọn họ đã từng là kẻ địch, chém giết lẫn nhau; bọn họ đã từng là người yêu, chân thành hết mực.

Chiêu Linh dang tay ra, ôm lấy Việt Tiềm. Y còn nhớ đời trước, khi hai người chia lìa lần cuối cùng, trên con sông Nam Di ấy, y hoá thành chim Phượng, kiên quyết rời đi.

Nhiệt độ quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Chiêu Linh dùng sức ôm chặt lấy đối phương. Nếu đời trước có lựa chọn khác, chắc chắn y sẽ không để hai người nọ sinh ly tử biệt.

Việt Tiềm kích động kéo Chiêu Linh vào ngực, khí lực lớn đến kinh người, ghìm đến nỗi suýt nữa Chiêu Linh không thở nổi, âm giọng khàn đặc như đã gọi vô số lần: “A Linh.”

Giọng hắn trầm thấp, âm cuối như đang run lên.

“A Linh.”

Việt Tiềm ôm chặt Chiêu Linh, hai tay vững vàng vòng lấy lưng y, hệt như muốn khảm cả người y vào trong thân thể mình.

Nhiệt độ cơ thể của hai người lan tới thân thể đối phương, đã là cuối thu, đây là một cái ôm vô cùng ấm áp.

Lúc này, Chiêu Linh không từ chối như trước nữa: Đây không phải lời ngươi có thể gọi.

Y nhẹ nhàng sờ lên đầu Việt Tiềm đang chôn sâu vào vai mình, tóc hắn vừa ngắn vừa đâm tay, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Giữa cánh đồng hoa, hai người quỳ xuống ôm nhau, bọn họ ôm chặt lấy nhau, bóng hình như vùi cả vào cỏ cây tươi tốt.

Qua một hồi lâu, Chiêu Linh và Việt Tiềm tách ra, cùng chăm chú nhìn đối phương.

Hai người có quá nhiều chuyện, quá nhiều lời muốn nói, nhất thời không biết nói từ đâu, nói cái gì.

Chó đen lớn không chịu cô đơn, đi tới đi lui giữa hai người. Chiêu Linh vuốt nhẹ đầu chó, con chó đen nhìn hung dữ này lại vẫy đuôi với y.

Chiêu Linh hỏi: “Anh nuôi chó?”

Việt Tiềm đáp: “Chó cửa trụ sở. Đầu năm trước đội anh tới đây thăm dò, nó vẫn chỉ là con chó con, đội viên thường cho nó ăn, cuối cùng nó ở lại.”

Hai người nói chuyện bằng ngôn ngữ hiện đại.

Khi Việt Tiềm nói chuyện, ánh mắt vẫn dính chặt trên người Chiêu Linh, không thèm che đậy lòng si mê của mình, cũng không cần phải tiếp tục đè tình cảm xuống nữa.

Bọn họ không còn là công tử Dung Quốc và nhi tử Vân Việt Vương, Dung Quốc cũng thế, Vân Việt Quốc cũng vậy, đều đã diệt vong. Hơn một ngàn năm trước, người Dung và người Vân Việt hoà làm một thể, đến hiện đại đã không phân chia được nữa rồi.

Chiêu Linh nhìn về phía sau lưng Việt Tiềm, nơi ấy là công trường khảo cổ, hơn nữa lúc này còn có đội viên đang nhìn về phía y và Việt Tiềm.

Công trường khảo cổ vô cùng rộng lớn, mặt đất bằng phẳng, từng khu vực được phân ra rõ ràng, nhìn toàn thể cực kỳ giống một cái bánh waffle khổng lồ.

Khi Chiêu Linh nghiêng đầu, thần thái của y vô cùng tao nhã, mặt mày lạnh nhạt thong dong khiến Việt Tiềm vẫn có thể liên tưởng tới dáng dấp thời cổ của y, hắn quan sát cực kỳ tỉ mỉ.

Ánh mắt đối phương quá mãnh liệt, Chiêu Linh có hơi không dễ chịu, hỏi: “Các anh khai quật cái gì?”

Việt Tiềm trả lời: “Đầu năm nay, đội khảo cổ đến núi Tử Đồng tìm quặng mỏ tinh luyện thời cổ đại. Thôn dân nơi này chỉ cho mọi người một nơi được gọi là nghĩa địa của thợ mỏ, niên đại lên đến khoảng hai ngàn năm rồi.”

Câu trả lời này vô cùng chuyên nghiệp.

Từ giọng điệu còn có thể thấy, Việt Tiềm đã làm nghề này được mấy năm rồi.

Chiêu Linh ngắt một nhành hoa chuồn xuống, cầm trong tay thưởng thức, hỏi: “Em vào trong tham quan được không?”

Nghĩa địa của thợ mỏ từ hai ngàn năm trước, đúng là thời không mà y và Việt Tiềm từng sống.

Lịch sử đã trôi xa, nhưng vẫn còn một số thứ được lưu dấu lại, báo cho người của thế hệ sau những chuyện đã xảy ra.

Việt Tiềm đứng dậy, nói: “Được.”

Hắn kéo Chiêu Linh một cái, Chiêu Linh cũng theo đó đứng lên.

Hôm nay, y và Việt Tiềm gặp lại ở nơi này, phía sau bọn họ là nghĩa địa của thợ mỏ thời cổ đại đã được khai quật, tựa như là ý trời.

Hai người sóng vai đi tới công trường khảo cổ, cũng không trò chuyện tiếp nữa. Ngày sau của bọn họ vẫn còn dài.

Các đội viên nhìn thấy đội trưởng dẫn một thanh niên xa lạ quay về, hình như hai người họ quen nhau, còn vô cùng thân mật, chỉ nghĩ đây là bạn tốt của đội trưởng.

Việt Tiềm đi tới trước cửa công trường, nói với Chiêu Linh: “Người ngoài vào tham quan cần phải đăng ký, em lấy chứng minh thư ra đi.”

Cần phải đăng ký cũng bình thường, dù sao cũng không phải nơi có thể tự do ra vào.

Chiêu Linh lấy chứng minh thư trong túi ra, đưa cho Việt Tiềm. Việt Tiềm nhận lấy, như không chờ nổi cúi đầu đọc thông tin trên chứng minh thư, ánh mắt đầu tiên đã thấy cái tên vô cùng quen thuộc.

Ngón tay hắn vuốt ve hai chữ “Chiêu Linh” một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng động tác nhỏ này lại rồi đưa chứng minh thư cho nhân viên đăng ký.

“Đội trưởng Việt! Có công nhân động đến ruộng trồng chè của nông dân bên cạnh, nông dân không đào, bây giờ phải làm sao?”

Một người đội viên vội vàng chạy tới, báo tình hình cho Việt Tiềm.

Quả nhiên, cách công trường không xa đã bắt đầu có tiếng tranh cãi, hai người đều nói giọng địa phương. Công nhân trong công trường khảo cổ được thuê ngay tại địa phương, cũng là người có mẹ già con nhỏ, người trẻ tuổi ai cũng ra ngoài tìm việc làm.

Trước khi đi, Việt Tiềm dặn dò Chiêu Linh: “A Linh, không được chạm vào di vật văn hoá, cũng không được chụp ảnh.”

Chiêu Linh trả lời: “Em biết rồi, anh đi giúp đi.”

Công nhân và chủ ruộng chè ngày càng ầm ĩ, Việt Tiềm đi vào khuyên giải, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất trước mắt Chiêu Linh.

“Đội trưởg Việt đến! Tất cả mọi người bình tĩnh một chút!” Có đội viên vội vàng giảng hoà.

Sau khi đăng ký, Chiêu Linh đi vào trong công trường khảo cổ. Y quy củ đứng bên ngoài nơi tham quan, không gây ảnh hưởng đến những người còn đang làm việc bên trong.

Đi một chút, Chiêu Linh nhìn thấy một ngôi mộ bị dỡ ra, hài cốt đang được xử lý bên trong cũng lộ ra ngoài, lại nghe hai người đội viên nhỏ giọng trò chuyện.

Một người nói: “Người này có thể là người Dung, nhìn cách mai táng đi, đây là nằm thẳng.”

Người còn lại bảo: “Đã là người thứ mấy rồi. Vậy tính ra trong mỏ người Vân Việt cũng có không ít người Dung, đến một cái bình gốm chôn theo cũng chẳng có, thật sự quá thảm.”

Hai đội viên này chỉ có thể suy đoán xem sinh hoạt ở tầng chót năm ấy gian khổ ra sao, mà Chiêu Linh đã từng tận mắt thấy tình cảnh khai thác quặng mỏ của núi Tử Đồng.

Những người được chôn trong nghĩa địa thợ mỏ kho còn sống yên lặng chịu đựng cực khổ; khi chết rồi còn bị những người làm công tác khảo cổ khai quật, không hề có một lời lên án.

Việt Tiềm khai quật ở đây, ngày nào cũng giao tiếp với hài cốt, tự tay khai quật ra hài cốt đồng tộc của mình, phủi đi bụi bặm trên quãng thời gian đã bị vùi lấp kia, tâm tình hắn sẽ như thế nào?

Chiêu Linh đi tới bên ngoài công trường, ngồi trên một tảng đá nham thạch, mặt nhìn về phía biển hoa chuồn. Y lấy chai nước trong túi ra, vặn nắp rồi ngửa đầu uống cạn.

Cảnh vật ngày thu khó tránh được vẻ hoang vu, rất nhiều nơi trên sườn núi mọc đầy cỏ dại, hệt như đã bị bỏ đi, thật ra lại đều là nơi có chủ.

Y ngồi trên khoảng đất trống, sau lưng là công trường khảo cổ cát bụi tung bay. Nhân viên và công nhân bận rộn trên công trường, thi thoảng còn nghe có người hô: Đội trưởng Việt!

Chiêu Linh uống cạn chai nước, thả chai rỗng vào trong ba lô, không thể xả rác ra núi được.

Y vừa định đứng dậy, bỗng nhiên cảm nhận được sau lưng có người tới gần. Không cần quay đầu lại, y cũng biết người tới là ai.

Việt Tiềm bầu bạn bên cạnh Chiêu Linh, hai người cùng nhìn về phía phong cảnh trong núi. Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, một vệt hào quang nhuộm đỏ cả núi đồi.

Một cái tay rất lớn khoác lên vai Chiêu Linh, hai người một đứng một ngồi, cuối cùng dựa sát vào nhau.

Các đội viên đã kết thúc công việc, có những người không nóng lòng rời đi mà ngó nghiêng dáo dác, tìm đội trưởng của bọn họ.

Một người hỏi: “Lão Tần, anh biết người kia là ai không?”

Lão Tần đáp: “Tôi không biết. Lạ thật, trước đây người nhà hay bạn bè của đội trưởng Việt có bao giờ tới nơi làm việc tìm người đâu.”

Anh đi theo đội trưởng Việt đã lâu, có lần còn từng nghi ngờ, không biết rốt cuộc đội trưởng Việt có người nhà không nữa.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Việt xà: Tôi có người nhà