Vân Việt Vãng Sự

Chương 67: Ngươi không thể luôn lẻ loi trơ trọi được




Sáng sớm cuối thu, lá trong đình viện dồn dập rụng xuống, gió cuốn lá khô bay đầy trời, người hầu phụ trách vẩy nước quét nhà vung cán chổi, đấu trí đấu dũng với gió. 

Môn khách Nguỵ khanh chậm rãi đi về phía gian phòng của chủ nhân trên con đường lát đá, bước qua Trắc ốc đã thấy Doãn hộ vệ dậy sớm luyện võ, bèn lên tiếng chào hỏi: “Doãn hộ vệ dậy thật là sớm.”

Doãn hộ vệ dừng động tác chém kiếm vào không khí, gật đầu với y một cái. 

Biết mới sáng sớm y đã đi tới chủ viện, hẳn là muốn tìm công tử, Doãn hộ vệ nhìn về phía phòng ngủ của chủ nhân, nói rằng: “Hơn nửa đêm qua công tử vẫn còn nghị sự với khách trong thư phòng. Nếu Nguỵ khanh không có việc gấp, vậy thỉnh người chờ đợi bên ngoài, chớ có đánh thức công tử.” 

Nguỵ khanh danh xưng là Nguỵ Vĩnh Yên, là môn khách Linh công tử đã chọn ra giữa vô số người. Người này rất có tài cán, có điều tính tình nôn nóng, sáng sớm đã xông vào chủ viện, vì vậy Doãn hộ vệ mới ngăn cản y lại. 

“Vậy ta liền chờ ở nơi này.” Nguỵ khanh tìm một chỗ người xuống, mặt hướng về phía phòng ngủ của chủ nhâ. 

Đã từng nghe Doãn hộ vệ là ân nhân cứu mạng của Linh công tử, khi trước vì cứu công tử, cả người bị thương nặng, suýt nữa đã tàn tật, biết thân phận Doãn hộ vệ đặc biệt, Nguỵ khanh cũng không dám chống đối. 

Doãn hộ vệ không chú ý đến Nguỵ khanh nữa, tiếp tục rèn luyện. 

Hắn là võ, Nguỵ khanh là văn, chẳng có chung đề tài nào. 

Nguỵ khanh không chờ nổi, chưa đầy một lúc đã đứng lên, đi lại bốn phía, ngón tay chỉ về một gian phòng trong Trắc ốc, hỏi: “Ta nhìn phía trong có không ít đồ đạc, trước đây từng có người ở sao?”

“Có người ở.” Doãn hộ vệ kết thúc rèn luyện, đi về phía gian phòng của mình. 

Advertisement

Việt Tiềm, huynh đệ tốt của hắn đã từng ở. 

Một người anh dũng trung thành như vậy, bây giờ lại trở thành nô lệ lưu vong đến Mạnh Dương thành, không rõ sinh tử, vừa nhắc đã khiến người ta phải đau lòng. 

Doãn hộ vệ không muốn tiếp tục trò chuyện nữa, bèn tiến vào phòng, treo thanh kiếm lên móc trên tường, lau mồ hôi rồi thay quần áo.

Nguỵ khanh đi thẳng ra ngoài, tiến về phía cửa phòng ngủ của chủ nhân. Thân là thuộc hạ cũng không thể tìm hiểu chuyện riêng sâu xa của chủ nhân, y cũng chỉ thuận miệng hỏi. 

Sau khi đi tới bậc cửa dưới phòng ngủ của Chiêu Linh, Nguỵ khanh đứng ở đó, lẳng lặng chờ Linh công tử thức giấc. 

Y chờ bên ngoài khá lâu, vừa nghe thấy tiếng vang trong phòng đã vội vàng thông báo ngoài cửa. Rất nhanh sau đó, y được thị nữ dắt vào trong phòng, cách màn giường bẩm báo với chủ nhân. 

Nguỵ khanh cúi đầu chắp tay thuật lại: “Thần làm theo mệnh lệnh của công tử, hôm qua đã bố trí tiệc rượu tiễn đưa sứ thần của Trường Hành quân, cũng đã giao lễ vật công tử tặng Trường Hành quân cho sứ thần. Sứ thần nói Trường Hành quân yêu nhất rượu ngon của Dần thành, công tử thực sự là tri kỷ của Trường Hành quân.” 

Trường Hành quân chính là Thất công tử Chiêu Thuỵ. Hắn được phong làm Trường Hành quân, đất phong ở Trường Hành thành. Chiêu Thuỵ đã ở đó được một thời gian, lần gần nhất mới phái một sứ thần vào kinh, liên lạc với thân hữu trong Đô thành. 

Giọng Chiêu Linh đong đầy ý cười truyền từ trong màn giường ra: “Sao ta lại không hiểu hắn được chứ.”

Chiêu Thuỵ đáy lòng thoải mái, thân thể béo mập, tính tình ôn hoà, ngày thường rất biết hưởng thụ, yêu thích múa vui, yêu uống rượu, Chiêu Linh hiểu hắn, đôi lúc còn có chút ước ao. 

Y ngồi dựa vào thành giường, trên vai khoác chiếc áo mỏng, nụ cười lại thoáng phần ủ rũ, người vừa tỉnh ngủ nhuốm thêm một phần biếng nhác. 

Năm nay, thân cận bên cạnh Chiêu Linh có hai người rời đi, một là Việt Tiềm, hai là Chiêu Thuỵ; đồng thời, bên cạnh y cũng không ngừng xuất hiện những người mới. 

Thời gian như nước chảy, chẳng thể dừng dòng chảy phía trước lại, cuộc sống tới lui bên cạnh cũng chẳng còn bóng dáng Việt Tiềm. 

Trong cuộc đời Chiêu Linh, Việt Tiềm không phải người bầu bạn cả đời mà chỉ là khách qua đường. 

Cảm nhận được khí lạnh cuối thu, Chiêu Linh kéo kín vạt áo, nhớ lại khi Việt Tiềm leo lên thuyền nô lệ rời khỏi đây, lúc ấy vẫn còn là ngày hè, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh. 

Nguỵ khanh lui ra khỏi phòng ngủ của Linh công tử, vừa bước ra ngoài, y đã thấy quản gia dẫn một người kháhc tiến vào trong chủ viện, bước chân vô cùng vội vã. 

Nguỵ khanh không nhận ra được thân phận của khách tới, bởi áo quần của người này tương đối phổ thông, không biết là lai lịch gì, cũng không biết là có việc gì quan trọng. 

Khoảng thời gian này nhân lực ra ra vào vào Phủ đệ của Linh công tử đông đảo, Nguỵ khanh chỉ nhận ra được một số người, một số khác thì không. 

Hiện nay thế cuộc Dung Quốc rất không ổn, dường như Linh công tử cũng đang chuẩn bị cho điều gì đó. 

Nguỵ khanh vốn nhạy cảm, y phát giác ra được dưới cái yên tĩnh hiu quạnh này như có điều gì đó đang dần nảy sinh. 

Rời khỏi chủ viện, Nguỵ khanh thấy một vị môn khách khác đang đứng ngó dáo dác tại cửa viện. Nguỵ khanh nhận ra được người này, là môn khách họ Triệu mới tới. 

Triệu khanh hỏi: “Nguỵ khanh, khách tới là ai?” 

Nguỵ khanh trả lời: “Nhãn lực của Triệu huynh tốt như vậy mà cũng không nhận ra thân phận người tới?” Triệu khanh không để ý tới lời chế nhạo của y, hắn nghiêm túc kéo Nguỵ khanh lại bên cạnh, thấp giọng nói: “Bây giờ Dung Quốc đang lâm nguy, nhất định công tử của chúng ta sẽ bị liên luỵ.” 

“Như thế nào?” Nguỵ khanh biết rõ còn hỏi. 

Gần đây, không chỉ quan chức Dung Quốc, ngay cả những kẻ sĩ có kiến thức đều sẽ biết lo lắng cho tương lai của Dung Quốc. 

Triệu Khanh nói: “Dung Quốc trong ngoài đều loạn, hoạ ngoại xâm chính là Duy Quốc! Bây giờ Duy binh đang công hãm Dư thành, Duy Vương có dã tâm chia cắt chốn cũ Vân Việt, công chiếm Dư thành chỉ là bước đầu tiên. Đáng tiếc Dung binh quân tâm tan rã, không địch lại được Duy binh tinh nhuệ, cứ như thế, chốn cũ Vân Việt sẽ bị Duy Quốc xâm chiếm từng bước một!” 

Nguỵ khanh gật đầu, vô cùng tán thành, lại hỏi: “Vậy còn nội loạn?” 

Triệu khanh nói: “Nội loạn chính là Thân gia! Hiện nay Thân cơ có bầu, nếu sinh ra con trai, e là địa vị của Thái tử cũng sẽ lung lay! Bây giờ Quốc quân đã già cả lú lẫn, không để ý tới chính sự, tuỳ ý nịnh thần lộng quyền, nếu Thái tử không mau quyết đoán, sẽ mất đi thời cơ, bị người đè đầu.” 

Nghe xong những lời Triệu khanh thuật lại, Nguỵ khanh cười nói: “Triệu huynh tấm lòng rộng rãi, theo như ta thấy, hai ta cứ vững tâm ở lại Phủ đệ của công tử, không nên suy nghĩ bậy bạ. Thái tử có nhiều khách khanh như thế, năng lực có thể kém cạnh hai ta sao? Chắc chắn Thái tử đã chuẩn bị từ lâu rồi.” 

Thái tử không phải kẻ ngồi yên chờ chết, y chỉ giấu mình trong bóng tối, cho nên mọi người mới không nhìn thấy hành động của y. 

Tiễn người thứ hai đến chơi đi, Chiêu linh thay đổi lễ phục, đi từ phòng ngủ ra. Mặt mày y vẫn bình tĩnh như thường, không nhìn ra được bất kỳ dấu hiệu lo lắng hay bất an nào. 

Chiêu Linh leo lên xe ngựa, đi tới Tàng thất. Ở cửa Tàng thất, y gặp được Hoàn Bá Yến và phụ tử Cảnh Trọng Diên, bốn người tập hợp lại cùng nhau. 

Cảnh Trọng Diên nói: “Sáng nay thần cầu kiến Quân chủ, gặp cung sĩ bên trong, lại bị Thân Khuê ngăn cản, nói Quân chủ đang dưỡng bệnh, không gặp đại thần. Quần thần đã ba ngày không thấy mặt Quân chủ, cứ tiếp tục như thế sẽ xảy ra chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải gọi đến công tử.”

Thân Khuê là đệ đệ của Thân cơ, kẻ này dám ngăn cản không cho đại thần gặp mặt Quốc quân, chắc chắn là có âm mưu gì. 

Hoàn Bá Yến nắm chặt cán kiếm, cao giọng nói: “May là Cảnh đại phu còn báo người thông báo cho ta, ta đi cùng các ngươi. Nếu Thân Khuê dám cản đường, ta rút kiếm chém gã!” 

Gã nhất thời nổi lòng căm phẫn, tiến cung phải giao nộp vũ khí, móc đâu ra kiếm cho gã rút. 

“Còn chưa biết tình hình bên trong thế nào, mau thu kiếm lại!” Cảnh Lí đè tay Hoàn Bá Yến lại, chỉ lo gã kích động. 

Cảnh Lí là con trai Cảnh Trọng Diên, di truyền được khí phái ôn văn nhĩ nhã của phụ thân. 

Chiêu Linh nói nhỏ: “Phụ vương ta tuổi già sức yếu, phiền chán chính vụ, vừa vặn khiến cho phụ tử Thân gia có cơ hội chặn liên hệ giữa quân thần lại. Nếu để Thân gia được nước lấn tới, bọn họ sẽ dám mượn danh nghĩa phụ vương ta ra khẩu dụ, muốn làm gì thì làm.” 

“Chúng ta mau vào cung đi, nếu còn phiền nhiễu, sợ là trong cung sẽ sinh chuyện!” Hoàn Bá Yến lo lắng giục, hận không thể lập túc bay vào trong cung. 

Gã trẻ tuổi nóng tính, những ngày vừa rồi đã chịu đựng phụ tử Thân gia kiêu ngạo đủ lắm rồi, hận không thể rút kiếm chém nịnh thần. 

Chiêu Linh dặn: “Bá Yến, sau khi tiến cung không cho ngươi tự ý hành động.” 

Hoàn Bá Yến đồng ý: “Dạ!” 

Bốn người cùng tiến cung, Chiêu Linh để Hoàn Bá Yến và phụ tử Cảnh Trọng Diên ở ngoài, một mình đi tới trước tẩm cung của Quốc quân, xin gặp Quốc quân. 

Thân Khuê bên trong ngăn Chiêu Linh lại, thái độ vô cùng thô lỗ: “Quốc quân có lệnh, ai cũng không hặp!” 

Chiêu Linh nhìn những người hầu kẻ hạ xung quanh, lại nhìn Thân Khuê dám lao lên ngăn cản, không những không giận mà còn cười: “Thân là con, thăm phụ thân đang đau ốm là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Ngươi chui ở đâu ra, lại dám vi phạm quy tắc thánh hiền từng dạy, đứng đây ngông cuồng vô lễ với công tử của một quốc gia!” 

Ngày thường Thân Khuê đã phải e ngại Chiêu Linh mấy phần, nếu không có tỷ tỷ Thân cơ làm chỗ dựa, gã cũng không dám cản Chiêu Linh, lúc này lại thấy người nọ giận tím mặt, chột dạ đến nỗi một câu cũng chẳng cãi lại nổi. 

Chiêu Linh hô: “Bá Yến, bắt gã lại!” 

Hoàn Bá Yến đã sớm không nhịn nổi, vừa nghe lệnh bèn nhảy ra ngay lập tức, đè Thân Khuê lại. Hoàn Bá Yến xuất thân là võ tướng cường hãn, Thân Khuê lại là kẻ trầm mê tửu sắc, căn bản chẳng phải là đối thủ của gã. 

Thân Khuê lớn tiếng kêu gào: “Các ngươi làm cái gì! Muốn mưu phản sao?!” 

Hoàn Bá Yến bịt chặt miệng gã lại, không cho gã gào thét lung tung. 

Người hầu kẻ hạ xung quanh không ai dám ra tay giúp đỡ Thân Khuê. Đáy lòng bọn họ đều hiểu đây là trận doanh đối kháng của Thái tử và Thân cơ, bọn họ chỉ cầu tự vệ, đều làm như không thấy. 

Thấy không còn ai cản đường, Chiêu Linh vội vã đi thẳng vào trong tẩm cung, vừa đi vừa gọi: “Phụ vương! Phụ vương!” 

Ngày thường quả thật y có lời oán hận với người cha già này, nhưng giờ khắc này là thật lòng lo lắng cho an nguy của phụ thân. Phụ tử Thân gia không biết trái phải giiới hạn, thường ngày làm việc đều là không từ thủ đoạn.

Đã từng có bao nhiêu quân vương bởi già yếu mụ mị mà đánh mất năng lực phán đoán, bị tiểu nhân thao túng, chết không minh bạch. 

Dung Vương cũng là quân vương oai hùng một cõi, dưới sự thống trị của ông, quốc gia vô cùng cường đại, tới tuổi già lại bị nịnh thần đùa bỡn trong lòng bàn tay, quả là khiến người ta phải bùi ngùi. 

Trong phòng ngủ truyền ra giọng nói mệt mỏi của Dung Vương: “A Linh, sao ngươi lại tới đây?” 

“Phụ vương!”

Chiêu Linh xông vào phòng ngủ, thấy phụ thân nằm trên giường còn bình yên vô sự, lúc này lo lắng khẩn trương trên mặt mới được thay bằng nụ cười. 

Dung Vương muốn bò dậy, thị nữ bên cạnh lập tức đi tới nâng đỡ. Ông hỏi Chiêu Linh: “Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?” 

“Ngự hầu ngăn cản nhi thần, không cho nhi thần vào trong thăm phụ vương.” Chiêu Linh mang áo lông chồn tới, khoác lên vai phụ thân mình. 

Sau khi giúp ông buộc chặt cổ áo, lại thắt dây lưng, Chiêu Linh tiếp tục nói: “Nhi thần tức giận, bèn gọi Bá Yến tới chế trụ gã.” 

Dung Vương đoán được Ngự hầu dám ngăn cản Chiêu Linh là kẻ nào. Ông đã già rồi, nhưng tâm trí vẫn còn ở đó. 

Dung Vương không hỏi nữa, đánh giá tiểu nhi tử ngày thường mình vô cùng cưng chiều, lên tiếng: “Đã nhiều ngày không gặp ngươi.” 

Chiêu Linh buồn bã nói: “Vâng, đã là mấy ngày.”

Lần trước lên triều, Dung Vương không hề xuất hiện, chỉ có phụ thân của Thân cơ dùng thân phận Thái tể mà ra chỉ thị. Ba tháng trước, chức quan của Thân Thiếu Tể cũng được thăng lên thành Thái tể. 

“Phụ vương, nhi thần muốn đỡ phụ vương đi Ngự uyển.” Chiêu Linh ôm lấy một tay Dung Vương, cử chỉ hệt như một đứa nhỏ chưa trưởng thành. 

Khi còn trẻ thơ, y cũng từng ôm cánh tay phụ thân như thế. 

Trừ vết thương ở đùi có từ khi còn nhỏ, tuổi già đi đứng không còn lưu loát, thân thể Dung Vương cũng coi như khoẻ mạnh, gần đây đau ốm không dậy nổi là bởi uống rượu mua vui và khuyết thiếu vận động. 

Nhìn nhi tử nâng đỡ thân thể mập mạp của mình, thấy dáng vẻ vất vả của y, Dung Vương thấy mình hệt như kẻ tàn phế, nội tâm cũng khá xấu hổ: “Aiz, hài nhi, giờ này đã là giờ nào rồi?”

“Phụ vương, đã là buổi trưa.” 

Chiêu Linh đỡ Dung Vương đi ra khỏi tẩm cung, bước về phía Ngự uyển. Nắng thu ấm áp chiều xuống, nhất thời tinh thần Dung Vương cũng tỉnh táo lại, mặt mày tái nhợt khôi phục lại vẻ hồng hào. 

Hai cha con bầu bạn cùng nhau, chậm rãi đi lại trong vườn Ngự uyển. Dung Vương đi mệt, muốn nghỉ ngơi trong đình, cuối cùng cũng sâu sắc hiểu rằng tửu sắc hại thân đầu độc người ta, sau khi phơi nắng xong lại càng thấu triệt rõ ràng. 

Chiêu Linh nói chuyện phiếm với phụ thân, không đề cập đến bất kỳ vấn đề nào về chính sự, chỉ nhắc tới những việc nhỏ trong sinh hoạt, còn có chuyện cũ của phụ tử bọn họ. 

Dung Vương lại hỏi: “A Môi đâu? Ta đã đau ốm nhiều ngày, sao lại không thấy y?” 

Nghe phụ thân chủ động nhắc tới Thái tử, Chiêu Linh mừng rỡ không thôi, đáp: “Phụ vương chờ ở đây, nhi thần lập tức cho người gọi huynh trưởng tới!” 

Dung Vương tin lời gièm pha, vẫn luôn ngờ vực Thái tử, quan hệ phụ tử cũng bị ly gián. 

Chiêu Linh không để Ngự hầu đi gọi Thái tử, y không tin được, cuối cùng vẫn truyền lệnh cho Hoàn Bá Yến còn đang ở trong cung, để gã nhanh đi mời Thái tử. 

Sau khi trở về Ngự uyển, từ xa xa, y đã trông thấy phụ thân lẻ loi ngồi trong đình, nét già nua hiện rõ trên mặt mày, sớm đã không còn là Quốc quân khiến lòng người sợ hãi như trong quá khứ. 

Bởi già yếu, Dung Vương đầy lòng nghi ngờ, không chỉ ngờ vực chí thân mà còn luyến tiếc thời gian, trầm mê hưởng lạc, khí chất oai hùng khí khái, thao lược đại tài đã biến mất gần như  không còn. 

Thái tử tới rất nhanh, trong ngực còn ôm một bọc tã lót, trong tã mềm như bông là bé trai Đường cơ hạ sinh, còn chưa tròn tháng. 

Đứa bé này được sinh vào lúc trời thu, đây là lần đầu tiên được thấy tổ phụ của nó. 

Chuyện Chiêu Linh xông vào tẩm cung của Dung Vương nhanh chóng truyền tới tai Thân Thái tể và Thân cơ, chờ bọn họ vội vội vàng vàng chạy tới Ngự uyển, cũng chỉ thấy được cả tổ tôn ba đời vui vẻ ấm áp. 

Thân Thái tể hung tợn trừng mắt nhìn Chiêu Linh, dáng dấp hung ác tựa quỷ; Thân cơ nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh Quốc quân đang ôm trong lòng, không khỏi vừa ghen vừa hận, nước mắt chảy xuống dòng dòng. Thân cơ biết rằng, đứa bé ấy là trưởng tử của Thái tử, trưởng tôn của Quốc quân. 

Thân cơ một lòng oán hận, nếu nàng có con trai sẽ càng có thêm một phần lợi thế, với sự sủng ái của Quốc quân đối với nàng, nhất định có thể phong nó làm Thái tử. 

Giọt nước mắt này của Thân cơ cũng hệt như bài ca tiễn đưa vận mệnh cả gia tộc nàng ta. 

Thu qua đông đến, từng nịnh thần bên cạnh Quốc quân bị Thái tử trục xuất, đây cũng là một tín hiệu trí mạng. Thái tử đã ngủ đông rất lâu, cuối cùng cũng bắt đầu động thủ xử trí từng việc một, thủ đoạn như lôi đình. 

Tới lúc Thân gia ý thức được đại thế không ổn, đã là quá muộn. 

Rất nhanh, có cung nữ vạch trần với Quốc quân rằng trước đây vì muốn có hài tử, Thân cơ đã cầu viện một Vu nữ. Vu nữ kia thường xuyên tiến cung, bày mưu tính kế cho Thân cơ, còn bí mật mưu đồ giúp Thân cơ giả mang thai rồi tìm một bé trai sơ sinh từ dân gian đưa vào cung, dối lừa rằng đây là do Thân cơ sinh ra. 

Vu nữ bị bắt ngay lập tức, cũng thú nhận tội lỗi của mình. 

Qua thẩm tra, quả thực Thân cơ không mang bầu, lại nói với Quốc quân rằng mình mang thai, đã phạm phải tội khi quân. 

Ngay sau đó, lại có người báo cáo Quốc quân về hành vi hạ cổ của phụ tử Thân gia, nguyền rủa hại Thái tử. Quốc quân phát người tới Thân phủ xét nhà, cuối cùng đào được hai người ngọc dùng để nguyền rủa từ dưới tế đàn ra. 

Trên hai người ngọc kia có khắc tên Thái tử và Chiêu Linh. 

Sau giờ Ngọ, từng bông tuyết hạ xuống, Thái tử leo lên tường thành phía Nam, nhìn Chiêu Linh đang xem tuyết trên tường thành, bèn tiến lên phủi hoa tuyết trên vai đệ đệ đi, nói nhỏ: “Vi huynh tìm ngươi chung quanh, quả nhiên là ở chỗ này.”

“Ngắm tuyết.” Chiêu Linh vùi vào áo lông chồn, phóng mắt nhìn tuyết trắng mênh mang nơi núi Nam xa xa, khoé miệng hơi cong lên. 

Thái tử nhìn về phía núi Nam, hàng năm đều có cảnh tuyết, mà cảnh tuyết mỗi năm cũng chẳng hề giống nhau, cười nói: “Trời lạnh như thế này, tuyết có gì hay mà xem.” 

Bàn tay chạm lên mặt mày Chiêu Linh, quả nhiên đã lạnh hệt như băng. 

“A Linh, ngươi không thể luôn lẻ loi trơ trọi được.” Thái tử biết nơi này có thể trông thấy núi Nam, tựa hồ cũng biết lòng Chiêu Linh đang nhung nhớ về ai. 

Chiêu Linh liếc mắt nhìn về phía chân thành, một đoàn người đi bên cạnh xe ngựa của y tháp tùng, cười rằng: “Sao ta lại một mình được.”

Thị vệ mang áo choàng chắn tuyết và mũ tới, phủ lên giữ ấm cho Thái tử, Thái tử lại cầm áo choàng và mũ tới cho Chiêu Linh. 

Thái tử không đi quá sâu vào câu chuyện, rõ ràng chẳng thể nhắc tới Việt Tiềm. Nhắc một kẻ quá cố làm cái gì, không nên khiến quan hệ huynh đệ giữa hai người họ sinh ra vết nứt. 

Chiêu Linh thu ánh mắt đang nhìn núi xa về, nhìn về phía Thái tử đang thoả thuê mãn nguyện, hỏi: “Huynh trưởng, bây giờ Thân gia đã bại vong, có nên giải quyết chuyện về Duy Quốc không?” 

Thái tử chắp hai tay sau lưng, thuật lại: “Chính bởi vì di dân Vân Việt không chịu thuận theo Dung Quốc, nhiều năm qua không ngừng phản loạn, khiến Dung binh nơi biên quan mệt mỏi chinh phạt, phải ứng đối rất nhiều năm. Bây giờ quân ta uể oải, không chống đỡ nổi tiến công của Duy binh, lúc này mới để mất Dư thành. Nếu có thể khiến di dân Vân Việt quy thuận, khiến Dung Quốc trống tay mà chiếm đóng, không cần khai chiến cả hai bên, chuyên tâm đối phó Duy Quốc, thì Duy binh có đáng là gì.” 

“Huynh trưởng, đó là bởi vì chinh phục Vân Việt đã mười năm, mà chúng ta chưa từng xem con dân của chốn cũ Vân Việt là con dân của Dung Quốc.” Chiêu Linh vạch ra điểm mấu chốt trong đó, thở dài một tiếng. 

Thân là công tử cao quý của một quốc gia, Chiêu Linh vốn không thể nhìn bách tính cực khổ, thế nhưng y đã thấy vô số những bách tính tầng chót đang khổ sở giãy giụa, đặc biệt là nhìn thân thể Việt Tiềm bị người ta in lên bao nhiêu thống khổ. 

Thái tử gật đầu, tràn đầy cảm xúc, sao lại không hiểu được đạo lý trong đó, chỉ trước mắt quốc gia không do y thống trị, y cũng không thể ra sức. 

Thái tử nói: “A Linh, ngày sau nếu ta đăng cơ, ta sẽ phân Vân Thuỷ thành cho ngươi, từ sau nơi ấy sẽ thuộc quyền thống trị của ngươi.” 

Chiêu Linh kinh ngạc đến trợn tròn đôi mắt, như không thể tin nổi vào tai mình. 

Vân Thuỷ thành là cố đô của Vân Việt Quốc, là nơi vô cùng quan trọng! Hơn nữa huynh trưởng còn nói nơi ấy sẽ thuộc quyền thống trị của chính y? 

“Là để dành cho ngươi, ngươi là người bên cạnh vi huynh, phụ tá vi huynh, cũng phải có một phen thành tựu trong sự nghiệp.” Thái tử ôm vai thân đệ đệ, mặt mày đong đầy ý cười. 

Đợi đến ngày ấy, Thái tử đăng cơ, Chiêu Linh chính là cánh tay đắc lực của y. Thái tử sẽ trở thành Dung Vương, Chiêu Linh cũng sẽ trở thành Lệnh doãn dưới một người, trên vạn người. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Thái tử ca, ăn nói cẩn thận nha, tương lai nhất định phải phân Vân Thuỷ thành cho Chiêu Linh. 

Thái tử: Quân vô hí ngôn.