Vân Việt Vãng Sự

Chương 65: Chốn dung thân của bọn họ




Việt Tiềm đẩy thi thể kia lên mặt nước, cũng đã cắt đứt chìa khoá bên hông người kia, lấy được chìa khoá, còn dùng chìa mở xiềng xích trên cổ chân ra. 

Kỹ năng bơi của hắn rất tốt, ở trong nước linh hoạt như một con cá. 

Thừa dịp thi thể nổi lên hấp dẫn sự chú ý của cung binh, Việt Tiềm nhân cơ hội nhanh nhanh chóng bơi ra ngoài xa, rời khỏi tầm bắn mới nổi lên mặt nước. 

Những người Vân Việt chạy trốn tứ tán trên sông, bọn họ hoảng quá không lựa được đường, Việt Tiềm vung tay hô to: “Bơi về bên này!” 

Việt Tiềm vừa hô vừa lấy tay ra dấu, ngón tay chỉ về phía bờ sông đằng trước. 

Bên sông có một bãi lau sậy, trên bờ là khu rừng rậm rạp, nơi này cực kỳ thích hợp cho việc chạy trốn và ẩn náu, nước cạn nên thuyền lớn cũng không vào được. Chỉ cần những người Vân Việt này lên được bờ, cơ hội đảo tẩu sẽ vô cùng lớn. 

Việt Tiềm chẳng phải kẻ tìm riêng đường thoát thân cho mình, thi thoảng hắn lại dừng chân hiệp trợ kẻ yếu thế hay những người không bơi được. Những người khác thấy hành động của hắn cũng dồn dập trợ giúp người ở bên cạnh. 

Dần dần, bên cạnh Việt Tiềm có một đám người tụ lại, những người này đều nghe theo hắn, liều mạng bơi về phía bờ lay sậy, bỏ xa binh lính đang truy đuổi phía sau. 

Kỹ năng bơi lội của binh sĩ Dung Quốc vốn không tốt, giáp sắt trên người lại vừa nặng vừa bí. Mắt thấy không đuổi kịp những nô lệ Vân Việt kia, phần lớn đều quay trở về thuyền, không tiếp tục truy đuổi nữa. 

Dưới sự trợ giúp của đồng tộc, phần lớn những người Vân Việt đều có thể tự leo lên bờ sông. Bọn họ quay mặt nhìn về nơi có binh lính đang vung tay gào thét mà phát tiết bất mãn, có những người ôm nhau mà khóc, cũng có không ít người mệt đến nỗi nằm sõng soài ra đất, không muốn nhúc nhích nữa. 

Advertisement

Việt Tiềm nằm trong nhóm người lên bờ cuối cùng, hắn vẫn luôn cứu trợ đồng tộc bị sót lại phía sau. Khi hắn bò lên bờ, bất kể là đang làm gì, mọi người cũng tự giác gần lại bên cạnh hắn. 

Việt Tiềm đã chém giết binh lính trên thuyền, còn bơi một mạch trong sông, giờ hắn cực kỳ mệt mỏi, ngồi dưới đất há mồm thở dốc. Thoáng thở ra một hơi, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía những đồng tộc đã tập hợp lại, ước chừng có bốn mươi, năm mươi người, trong đó còn có đứa bé trai kia và Thường phụ. 

Bị giam liên tục tám ngày trong khoang nô lệ, thân thể mọi người đều tương đối suy yếu, hơn nữa còn mang nguyên xiềng chân bơi lội, nhiều người có thể trốn thoát được như thế đã coi như là kỳ tích. 

Đứa bé Vân Việt dựa tới phía trước, vui cười hớn hở: “Ba Na, bây giờ chúng ta đi nơi đâu?” 

Nó vẫn còn là trẻ con, vừa mới tránh được một kiếp, bây giờ đã cao hứng khoa tay múa chân rồi. 

Việt Tiềm nhấc cánh tay lên, đưa chùm chùa khoá cho đứa bé, nói: “Đầu tiên mở xiềng chân ra đã.” 

Mọi người nhìn thấy chìa khoá trong tay Việt Tiềm đều ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nên phản ứng ra làm sao. 

Thường phụ đưa tay ra, kéo Việt Tiềm từ dưới đất dậy. Bọn họ nghe thấy từng tiếng hoan hô vui mừng phía sau, Thường phụ còn thấy ý cười thấp thoáng bên khoé môi Việt Tiềm. 

Rất ít khi có thể thấy Việt Tiềm cười, cũng rất lạ lẫm. 

Thường phụ nói: “Tiểu tử thối, ngươi chiếm được chìa khoá xiềng chân từ đâu ra?”

Việt Tiềm đáp: “Phát hiện ra trên thi thể binh sĩ.” 

Mới vừa nói xong, hai người gần như cùng lúc nhìn về phía mặt sông. Trên mặt sông đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lớn vô cùng quen thuộc, đó là thuyền nô lệ. 

Tướng lĩnh trên thuyền thấy những người Vân Việt kia bơi cả về một nơi, tâm tình vô cùng vui vẻ, vừa vặn đồng thời chèo thuyền, lập tức triệu tập binh lính về thuyền rồi rẽ mái chèo đuổi theo. 

Bờ lay sậy nước nông, thuyền lớn như thuyền nô lệ vốn là không vào được, có điều binh sĩ hoàn toàn có thể rời thuyền tiến công, đối với những người Vân Việt vừa mới tránh được một kiếp mà nói, bãi lau sậy này không thể ở lâu thêm được nữa. 

Thuyền nô lệ vừa xuất hiện, họ đã bắt đầu hoảng loạn. 

Việt Tiềm đã sớm có dự kiến rằng thuyền nô lệ sẽ đuổi theo, hắn vô cùng bình tĩnh nói với đồng tộc: “Đi thôi, chạy vào trong núi rừng.”

Một phần người Vân Việt đã mở xiềng chân ra, vẫn còn một nhóm người không kịp mở xiềng chân, nhưng bọn họ cũng không quan tâm nhiều đến như thế, một mạch đâm đầu vào rừng, chỉ muốn trốn tiệt về nơi xa xôi nhất. 

Mãnh thú sơn dã không thể so được với uy hiếp của kẻ địch, người Vân Việt vô cùng tự giác đi sát theo đoàn, họ hiểu rằng một khi tụt lại phía sau, sẽ chỉ còn có cái chết. 

Mãi tới buổi trưa, những người lưu vong tới đi tới bên một con suối nhỏ. Bọn họ không chạy nổi nữa, không còn khí lực, rất nhiều người ngã xuống đất không đứng dậy nổi. 

Chạy một hơi thật xa, binh sĩ Dung Quốc hẳn là không có khả năng đuổi theo. 

Nghỉ ngơi trong chốc lát, những người Vân Việt vừa đói vừa khát này không chú ý tới mệt nhọc nữa. Bọn họ múc nước lên uống, bắt cá trong con suối nhỏ, lại đi hái trái cây, quả dại ven vùng lân cận. 

Lúc này nước ngọt đầy đủ, tuy đồ ăn không đủ nhưng đáy lòng bọn họ cũng không hề hoảng loạn. Họ là người Vân Việt, họ am hiểu bơi lội, tinh thông bắt cá, chỉ cần có sông có cá, chắc chắn bọn họ sẽ không chết đói. 

Việt Tiềm đến bên dòng suối uống nước, thấy bóng mình thấp thoáng trên mặt nước, dáng dấp tiều tuỵ, mặt mày xanh xao, so với dáng vẻ lúc còn ở bên Linh công tử hoàn toàn là hai người khác nhau. 

Trong khoang nô lệ đầy ác liệt, dù hắn có năng lực tự chữa lành mạnh mẽ, nhưng những vết thương do roi quất đến ngày hôm nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. 

Hắn chậm rãi đi về phía hạ du, tìm một chỗ thích hợp để tắm rửa, cởi qu,ần áo để lộ băng vải nhơ bẩn trước ngực ra. 

Sau khi tháo băng vải, những vết thương bị ngâm nước sông đến trắng bệch lộ ra bên ngoài, nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng thực ra cũng đã không còn nghiêm trọng. 

Dùng kinh nghiệm của Việt Tiềm mà nói, chỉ cần không bị chồng thêm vết thương mới lên, hai ngày nữa nhất định những vết thương này sẽ khép miệng lại. 

Việt Tiềm cởi quầ,n áo đặt bên khe suối, bước xuống nước rửa ráy sạch sẽ. Hắn kéo một cây lau sậy từ trên bờ suối xuống, nắm chúng lại với nhau rồi dùng để chà người. 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Việt Tiềm quay trở về bên khe suối, nắm mớ quần áo bẩn của mình, vừa định thả vào trong khe suối giặt sạch, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì bèn vội vã kiểm tra thắt lưng. 

Trong lớp vải kép giữa thắt lưng, Việt Tiềm mò được khuôn ngọc Chiêu Linh tặng cho hắn. 

Không mất. 

Đáy lòng Việt Tiềm vô cùng vui sướng.

Hắn lấy khuôn ngọc xuống, muốn tìm một chỗ đặt, nhưng thứ này rất nhỏ, để xuống đất sẽ dễ đánh mất, trên người trơn trượt cũng không có chỗ để. Cuối cùng, Việt Tiềm ngậm khuôn ngọc vào trong miệng. 

Cứ như vậy, hắn vừa ngậm khuôn ngọc, vừa khom người giặt sạch bộ quần áo vải thô Chiêu Linh sai người làm cho hắn. 

Sau khi mặc quần áo tích nước vào, Việt Tiềm đi từ trong khe suối ra. Hắn tìm một nơi cao ráo ngồi xuống, nhìn kỹ những đồng tộc đang hoạt động bên khe suối. 

Ánh nắng mặt trời ban trưa chiếu rọi vào người, gió rừng thổi, tóc dài rối tung, áo quần trên người bị hong khô bốc hơi nước lên khiến lòng người sảng khoái, mỗi lỗ chân lông trên người cũng như nở ra. Lần đầu tiên giữa đất trời bao la rộng lớn, Việt Tiềm hiểu cảm giác của tự do. 

Từ người năm trước đến nay, sau khi lưu lạc làm đầy tớ, Việt Tiềm chưa bao giờ có giờ phút thoải mái đến nhường này. Hắn khao khát đã nhiều năm, cuối cùng cũng đã được tự do. 

Không chỉ Việt Tiềm, những người Vân Việt bên khe suối, bất luận là ngồi hay là nằm, mặt mày cũng đong đầy ý cười. 

Con đường phía trước dù là sinh hay là tử, đại đa số bọn họ đều không chắc chắn, nhưng tâm tình vui sướng vẫn không mảy may vơi đi. 

“Ba Na, mời ăn cá tươi.” 

Nghe có người gọi mình, Việt Tiềm qua đầu lại, nhìn thấy một người Vân Việt dùng lá cây bưng mấy miếng cá tươi tới đây, cung cung kính kính đưa tới trước mặt hắn. 

Việt Tiềm nói lời cảm ơn, nhận lấy tấm lòng của họ. 

Họ không có công cụ bắt cá, cá bắt được cũng rất ít, những con cá này bị đá sắc cắt thành vô số miếng nhỏ, chia cho mỗi người một phần. 

Có người thô lỗ hấp tấp, ăn hai miếng đã xong, có người chậm rãi nhai nuốt, thưởng thức tỉ mỉ. 

Dằn vặt trên thuyền nô lệ đã nhiều ngày, hôm nay còn trải qua một phen lưu vong kịch liệt, sau khi cảm giác đói khát vơi dần đi, ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi đến không chịu nổi, dồn dập tìm nơi ngả lưng nghỉ lại. 

Tư thế ngủ khác nhau, nhưng ai cũng đều ngủ rất say. 

Chỉ có Việt Tiềm không ngủ. Hắn ngồi dưới gốc một cây đại thụ, một thân một mình gánh vác chức trách canh đêm. 

Thân vùi sâu trong núi rừng xa lạ, bây giờ phải cực kỳ cảnh giác. 

Tối hôm sau, những đồng tộc này ngồi vây quanh đống lửa, bọn họ chia đồ ăn cho nhau, thảo luận sau này nên đi đâu. 

Có người cảm thấy mảnh rừng đất núi này cũng không tồi, có thể ở lại cư trú; có người cho rằng nơi đây vốn chẳng an toàn, quá gần bến phà, mặt sông thường xuyên có thuyền của Dung binh qua lại, sớm muộn cũng sẽ bị người ta phát hiện. 

Có người đề nghị cả nhà không cần thiết phải tập hợp cùng nhau, có thể tách ra thoát thân, từng người về nhà, có khi còn gặp lại được người thân. 

Rất nhiều người Vân Việt đều tán thành, khi bị ép rời khỏi Vân Việt, nhà bọn họ đều có già có trẻ. 

Chia lìa nhiều năm, đến nằm mơ cũng muốn về chốn cũ, gặp gia đình. 

Có tiếng thanh niên trai tráng đứng ra phản đối, nói rằng: “Muốn về nhà nào có dễ như vậy! Từng cánh từng cánh cổng thành ngăn trở đường đi, còn chưa đi được bao xa có khi đã bị Dung binh chộp về làm khổ dịch! Dùng hết tính mạng mới trốn được khỏi thuyền nô lệ, ta lại  không muốn trở về!”

Có người nghẹn ngào nói: “Dù có nguy hiểm đi chăng nữa, ta vẫn muốn trở về gặp vợ con nhà ta.” 

Nhắc đến người nhà, không ít người than thở rơi lệ. 

Thường phụ trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía Việt Tiềm đang nhặt củi châm lửa, hỏi: “A Tiềm, ngươi cảm thấy thế nào?” 

Mười năm trước, Vân Thuỷ thành bị Dung binh công hãm, Thường phụ bị Dung binh bắt làm tù binh. Khi ấy trong nhà ông còn vợ, còn con, đã bao năm trôi qua, cũng không biết vợ con ông có còn sống hay không. 

Vân Thuỷ thành đã bị Dung binh phá huỷ từ lâu, người dân trôi dạt khắp nơi, dù còn sống, cũng không biết đi nơi nào mà tìm. 

Việt Tiềm không chút hoang mang thêm củi giữ lửa, chờ lúc hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện mọi người bên đống lửa đều đang nhìn về phía bên này, đều muốn nghe xem hắn sẽ nói thế này. 

“Đi hay ở, là ý nguyện cá nhân của chư vị.” Việt Tiềm chỉ nói đúng một câu. 

Quả thực, đi hay ở đều là do chính họ quyết định, hắn đều tán thành. Đứa bé kia hỏi: “Ba Na thì sao?” 

Việt Tiềm nhặt một cành củi khô trong đống lửa lên, vẽ đường bộ trên mặt đất, vừa vẽ vừa nói: “Ta dự định xuôi theo sông về phía Tây Nam, sau đó từ huyện Trạch Tây đi thẳng vào Mộng trạch. Mộng trạch liền với đầm lầy ven hồ, lại hoang vắng, Dung Quốc cũng được, Duy Quốc cũng thế, đều không có ai dám dựng thành ở nơi này.”

Một vị lớn tuổi vui vẻ nói: “Mộng trạch dẫn thẳng tới quận Nam. Quận Nam lại chính là đất tổ của người Vân Việt chúng ta, có không ít đồng tộc cũng đang sinh hoạt ở nơi ấy.”

Thường phụ nói: “Mộng trạch và quận nam đều có người Di, nghe nói đất đai nơi ấy là của một vị người Di, tính cách tàn bạo, không đối xử tử tế với người Vân Việt bao giờ. Quận Nam hung hiểm, không thể đi.”

“Người Di kia tên Lê Đà. Lê Đà kiêng kỵ Dung Quốc và Duy Quốc mạnh mẽ, thế lực của gã chỉ với được tới phía Nam Mộng trạch thôi. Người Di không dám quản Bắc bộ Mộng trạch, Duy Quốc, Dung Quốc cũng không quản nổi nơi ấy. Chúng ta người ít thế yếu, e là chỉ có Mộng trạch làm chốn dung thân.” Việt Tiềm phân tích cặn kẽ, nếu như không muốn bị người nô dịch, Bắc bộ Mộng trạch là nơi duy nhất bọn họ có thể đi. 

Ở bên Chiêu Linh đã lâu, hắn nắm tương đối rõ về thế lực khắp các nơi, nhìn trời nhìn đất tính toán địa lý cũng vô cùng quen thuộc. 

Trải qua lần thảo luận này, có không ít những người Vân Việt tỏ ý muốn đi theo Việt Tiềm, cùng tới Mộng trạch, cũng có không ít người muốn trở về quê hương, từ lâu đã quyết tâm chắc chắn phải trở về. 

Dù có hung hiểm thế nào, họ cũng muốn quay về đoàn tụ với người thân. 

Màn đêm thăm thẳm, cạnh đống lửa ven hồ chỉ còn hai thanh niên trai tráng canh gác, những người còn lại đã ngủ từ lâu, còn có thể nghe được tiếng ngáy chập chùng bốn phía. 

Việt Tiềm ngồi một thân một mình dưới gốc cây cao, hắn ngủ rất nông, vừa có gió thổi cỏ lay là sẽ tỉnh lại. 

Tối đầu tiên chạy thoát không gặp bất cứ hiểm nguy nào, không có mãnh thú hay Dung binh tập kích. Lúc rạng sáng, Việt Tiềm tỉnh lại một lần nữa, trời đã cách hừng đông không xa. Hắn đứng thẳng dậy, phóng tầm mắt về phía tinh không. 

Hắn đứng ở chốn cũ Vân Việt, hướng về phía phương Bắc giăng đầy sao trời, nhìn rất lâu. 

Hắn không nghĩ rằng chính mình đang nhớ nhung ai, có nhớ cũng vô dụng, hắn và Chiêu Linh, chỉ sợ đời này sẽ không thể gặp lại. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Tôi có trách nhiệm nói cho hai người biết, chắc chắn hai người sẽ gặp lại.