Vân Việt Vãng Sự

Chương 23: Công tử còn muốn biết điều gì?




Trại ngựa dựa vào lưng núi, xây ở ngay bên bờ sông, phạm vi cũng cực kì rộng lớn. Trong trại nuôi mấy chục con tuấn mã, lúc này bầy ngựa đang ăn cỏ ven hồ, cách đó không xa còn có một đỉnh đồi nhỏ. 

Trại ngựa này là nơi chăn ngựa của Quốc quân. 

Hôm nay, bên cạnh trại ngựa có một chiếc xe bốn ngựa đang dừng lại. Thân xe được trang trí hào hoa phú quý, đây chính là xe ngựa của Linh công tử. Hai tên mã nô xách nước, ôm cỏ khô tới, cho bốn con tuấn mã kéo xe ăn. 

Phía sau chuồng có một con đường đá, đi thẳng theo con đường này có thể thấy một bãi đất trống được vây bằng một rừng mộc lan, chia làm ba phần. Nơi đó là sân bãi dùng để luyện tập đánh xe.

Việt Tiềm và Ngự phu Vệ Hoè cùng ngồi chung trên một chiếc xe ngựa. Dây cương đánh xe được Vệ Hoè chia làm hai nửa, một nửa nằm trong tay y, nửa còn lại nằm trong tay VIệt Tiềm. 

“Nghe nói Vân Việt Quốc của các ngươi nhiều núi, lại ít đường đi, đi đường cũng không dùng nhiều đến xe ngựa. Dung Quốc chúng ta lại không như vậy, nếu không biết đánh xe, cái gì cũng không làm được.” 

Vệ Hoè là một Ngự phu kinh nghiệm. Ông không nóng lòng dạy học mà tán gẫu cùng Việt Tiềm, cũng không ngại đối phương im lặng. 

Việt Tiềm nói chuyện lẫn cả khẩu âm khác biệt, người trong Biệt đệ đều biết hắn không phải người Dung Quốc. Kiến thức của Vệ Hoè rộng rãi, từ khẩu âm đã có thể nhận ra hắn là con dân Vân Việt. 

“Chưa nói mai sau, nếu công tử có sai ngươi vào thành tới xưởng lấy đồ đạc, cũng không thể lúc nào cũng đi bộ, khi trở về có khi trời cũng tối đen rồi.” Vệ Hoè kéo một đầu dây thừng, phát ra khẩu lệnh, ngựa kéo xe nhận được mệnh lệnh, chậm rãi tiến lên phía trước. 

Việt Tiềm học theo thao tác của Vệ Hoè, dù là lần đầu tiên lái xe, nhưng hắn cũng không hoảng loạn chút nào, nói: “Phía Nam Vân Việt là rừng rậm, xe ngựa thông hành rất bất tiện, phía Bắc mới có xe.” 

“Khi còn trẻ, ta cũng đi lính, cũng từng xuất chinh đi Vân Việt — công tử sai ta truyền dạy ngươi cách lái xe, chắc chắn ta sẽ tỉ mỉ dạy ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, một Ngự phu tốt sẽ đối xử tử tế với ngựa của mình, không thể giống như mãng phu, chỉ biết chế ngự ngựa mà thôi. Ngựa già có thể chịu cực khổ được, sẽ mặc ngươi quất, thế nhưng nếu gặp phải ngựa non, khó tránh sẽ lật xe hại người, cũng sẽ tự làm tổn thương chính mình.” 

Phía trước xuất hiện một ngã rẽ, Vệ Hoè phát ra khẩu lệnh thật dài, cùng lúc hai tay cũng nắm lấy dây cương. Hai con tuấn mã kéo xe nhanh chóng quẹo về bên trái, động tác vô cùng hài hoà. 

Cứ như vậy, Vệ Hoè vừa tán gẫu vừa truyền dạy cho Việt Tiềm kỹ thuật lái xe. 

Đương nhiên, ông sẽ không tuỳ tiện thu nhận đồ đệ, nhưng Linh công tử đã ra lệnh phải truyền dạy thuật lái xe cho Việt Tiềm, ông không chỉ không dám cãi lại, còn phải dụng tâm mà dạy dỗ. 

Vệ Hoè gần như tay dắt tay dạy học, dẫn Việt Tiềm chạy bảy, tám vòng trong sân luyện tập. 

“Hôm nay học đến đây là được rồi. Ngày mai ta để ngươi tự mình lái xe, nếu ngươi có chỗ nào thắc mắc, ta sẽ ngồi bên cạnh chỉ điểm.” Vệ Hoè chuyển hướng, lái xe về phía chuồng ngựa, lại tháo đôi ngựa dùng để luyện tập khỏi xe, dẫn chúng về chuồng. 

Việt Tiềm đáp: “Được.” 

“Không phải lão già này khoe khoang, nhưng chỉ cần không ngu dốt, lại qua lời chỉ dạy của ta, chỉ trong mười ngày, chắc chắn ngươi sẽ học đươc cách lái xe thôi.” Vệ Hoè nhảy xuống xe ngựa, giao dây cương cho mã nô đứng cạnh, miệng vẫn còn thao thao bất tuyệt. 

Việt Tiềm nói càng ít, ông lải nhải lại càng nhiều. 

Linh công tử đọc sách ở Phán cung, sau giờ Ngọ không cần dùng đến xe ngựa, vậy nên Vệ Hoè liền dẫn Việt Tiềm tới trại ngựa học cách lái xe. Sau giờ Ngọ là thời gian thanh nhàn, Ngự phu cũng thế, tuỳ tùng cũng vậy, đều sẽ đừng bên ngoài cửa Phán cung, chờ đợi sai phái. 

Tất nhiên, Việt Tiềm không ngu dốt, hắn còn rất hiếu học. Có người dụng tâm chỉ dạy, đương nhiên hắn sẽ dùng tâm mà học. 

Luyện tập hơn nửa ngày, chưa nói Vệ Hoè có chút mệt mỏi, đến hai con ngựa cũng uể oải hẳn đi. 

Vệ Hoè xuống xe, đến bên cạnh giếng múc nước lên rửa mặt. Việt Tiềm đứng lại bên chiếc xe hai ngựa kia, múc nước cho chúng uống. 

Muốn lái xe ngựa thật tốt, nhất định phải hiểu được tập tính của loài ngựa. 

Đã sắp vào hạ, khí trời ngày càng nóng bức. Vệ Hoè ngồi nghỉ ngơi dưới một gốc cây, dùng tay quạt, mắt nhìn Việt Tiềm đang chăm sóc ngựa, nghĩ  thầm tiểu tử này cũng thông minh đấy. 

“Lão Hoè, lại đây xem giúp ta một chút, con ngựa bị thương này phải trị ra làm sao.” 

Bên trong chuồng truyền ra âm thanh của quan trông trại.

“Trại ngựa không có mã y à, gọi ta làm gì.” Vệ Hoè vừa nói vừa đi vào trong chuồng. 

Ông là Ngự phu lâu năm, tất nhiên phải có chút năng lực, hiểu được cách dùng ngựa, cũng hiểu làm sao để chữa bệnh cho ngựa. 

Trong chuồng có một con ngựa ốm, thân thể gầy gò, bụng có một vết thương sâu, trông như bị đao sắc chém vào, miệng vết thương cũng đã thối rữa. Con ngựa đau xót khó chịu, nóng nảy bất an, thi thoảng lại hí lên một tiếng. 

Vệ Hoè trông có chút đau lòng, hỏi: “Đây là con ngựa tốt, sao lại bị thương thành thế này?” 

“Ầy, đừng nhắc nữa, là bị rơi vào trong rãnh nước mà thành.” Quan trông trại mặt mũi u sầu, hắn hướng ra phía ngoài — phương hướng của Phán cung mà bĩu môi, đè thấp âm lượng: “Mấy hôm trước có vài học sinh từ Phán cung qua đây luyện tập lại xe, làm mấy con ngựa tốt bị thương. Cũng may là người không có chuyện gì, nếu không cái chức quan này ta cũng không giữ được.” 

Học sinh của Phán cung đều là người xuất thân cao quý, không phải con cháu Vương tộc thì cũng là xuất thân từ nhà quan. Ngựa bị thương còn chưa tính, nếu người mà bị thương, chắc chắn quan trại ngựa sẽ bị giận chó đánh mèo mà tống vào trong ngục trị tội. 

Con ngựa ngã bị thương, vô cùng táo bạo, còn có tính công kích, không cho người lạ tới gần. Vệ Hoè đứng cách cây mộc lan, quan sát tỉ mỉ thương thế của con ngựa, sau đó báo biện pháp cho quan trại ngựa để tiến hành trị liệu. 

“Ta có toa thuốc này, dù ngựa có bị thương đặc biệt thế nào cũng chữa khỏi được. Chỉ có điều, con ngựa này bị thương cũng lâu rồi, không nói trước được.” Vệ Hoè cũng không dám hứa chắc có thể trị hết được. 

Lần trị liệu trước của mã y kết quả cũng chẳng đâu vào đâu, quan trại ngựa đành phải nghe theo bài thuốc dân gian của Vệ Hoè, chữa ngựa chết thành ngựa sống. 

Ra khỏi chuồng, Vệ Hoè nhìn mặt trời ngả dần về phía Tây, nghĩ đã đến lúc tới Phán cung đón Linh công tử rồi, lại nhìn qua bên cạnh chuồng ngựa liền thấy Việt Tiềm đã đứng đợi sẵn bên cạnh xe ngựa của công tử rồi. 

Tiểu tử này âm thầm, làm việc cũng đâu ra đấy. 

Vệ Hoè lên xe, lại gọi Việt Tiềm: “Ngồi lên, ta chỉ cho ngươi lái.” 

Lái xe lần này không phải là luyện tập trong trại ngựa, xe cũng không phải là xe được điều động để luyện tập, mà là xe ngựa của Linh công tử. 

Lão Ngự phu đúng là người tài cao gan lớn. 

Việt Tiềm leo lên xe ngựa, vững vàng tiếp lấy đoạn dây cương. Sắc mặt hắn bình tĩnh, cùng Vệ Hoè lái xe đi ra khỏi trại ngựa. 

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, tư thế của Việt Tiềm chuẩn mực, động tác cũng trầm ổn. Vệ Hoè đã sớm nhìn ra, Việt hầu thoạt nhìn thì nặng nề ít nói, nhưng đầu óc lại xoay chuyển rất linh hoạt. 

Chạy hết con đường núi bằng phẳng, phía trước là đường lớn, đi lên nữa chính là Phán cung. Lúc này, Việt Tiềm mới trả dây cương trong tay cho Vệ Hoè. 

Hắn nên xuống dưới đi bộ, không thể ngồi tại vị trí của Ngự phu nữa. 

Thừa dịp qua đường, tốc độ xe ngựa chậm lại, Việt Tiềm vươn người nhảy khỏi xe, dáng người mạnh mẽ như con báo, khiến Vệ Hoè nhìn đến líu lưỡi. 

Ngày hè nóng nực, trên xe ngựa không dựng bình phong chắn gió như những ngày đông mà mở rộng bốn phía, thuận tiện thông gió. 

*** 

Hôm nay bên ngoài Phán cung xuất hiện nhiều xe ngựa hơn so với ngày thường, trong đó có một chiếc xe trông vô cùng hào hoa phú quý. Thoạt nhìn đã biết, người trên xe chẳng phải công tử phổ thông mà mang thân phận càng cao quý hơn. 

Quả nhiên, khi Chiêu Linh đón nắng đi từ trong Phán cung ra, bên cạnh y là một nam tử trẻ tuổi. Ấy chính là Thái tử. 

Chiêu Linh sóng vai cùng Thái tử, đi về phía xe ngựa của mình. Thái tử nhìn lướt qua đám tuỳ tùng, Vệ Hoè đứng bên xe ngựa lập tức khom người, cúi đầu xuống, thấy Thái tử như thấy mặt trời, không dám nhìn thẳng. 

Việt Tiềm còn chưa kịp cúi đầu, đã nhận được ánh mắt Thái tử quét tới. Ánh mắt kia tựa như đao, vừa nhanh vừa sắc bén, đã không thể tránh khỏi, Việt Tiềm bèn thẳng thắn ngẩng mặt lên, không rụt rè sợ hãi nhìn thẳng vào đối phương. 

Ánh mắt Thái tử lạnh lùng mà nghiêm nghị, không giận tự uy, tựa như đã nhận ra Việt Tiềm, lại tựa như không nhận ra, chỉ là bất mãn rằng hạ nhân này thật vô lễ. 

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Việt Tiềm tin rằng Thái tử nhận ra hắn. 

Thái tử Dung Quốc có một đôi mắt sắc bén, hơn nữa còn có trí nhớ hơn người, dù là ai cũng không tránh được. 

Hôm nay Thái tử đích thân tới Phán cung, khiến cho học sinh của Phán cung được sủng mà sợ, lúc này có tới mấy Học quan, học sinh vây quanh y, mà y cũng thu hồi ánh mắt trên người Việt Tiềm, nghiêng đầu nói nhỏ với tên tuỳ tùng bên cạnh, không biết là đang dặn dò điều gì. 

Chiêu Linh nhạy cảm bắt được thần sắc và động tác của huynh trưởng, suy đoán của y hệt như Việt Tiềm: Thái tử nhận ra người rồi. 

Chiêu Linh ngồi lên xe ngựa, thần sắc tự nhiên, không có chút hoảng loạn nào. 

Vệ Hoè chạy xe rời khỏi Phán cung, Việt Tiềm đi sát bên cạnh. Mắt hắn nhìn thẳng vào con đường phía trước, tâm lý vô cùng bình tĩnh. Khi bị Thái tử nhận ra thân phận, hắn cũng chẳng có chút bất an hay kinh hoảng nào. 

Bình tĩnh thong dong, bởi vì không sợ chút nào. Tình huống xấu nhất, chỉ là bị xử tử mà thôi. Nhân sinh đặc biệt khiến hắn trở nên từng trải, đã mấy lần bị uy hiếp tử vong, tâm thái so với người thường rộng rãi thoải mái hơn không ít. 

Chiêu Linh khoát tay lên đùi, bàn tay hết nắm chặt lại buông ra. Y đang suy tư ứng đối, cũng tự có tính toán của chính mình, đồng thời còn có thể nắm được không ít chuyện. Thân phận cũng chính là đặc quyền của y, lúc cần thì sẽ phải dùng thật tốt. 

Y liếc mắt nhìn Việt Tiềm ngoài cửa sổ, thấy thần sắc hắn như thường, rất ít khi có thể nhìn thấu được tâm tình. Chiêu Linh biết người này vô cùng bình tĩnh, vậy hắn có vô tâm hay không, không thể nào biết được. 

Y không nghĩ nữa, hỏi người bên cạnh xe: “Hôm nay học hành thế nào?” 

Việt Tiềm quay đầu lại, trả lời: “Hôm nay học thuật lái xe với Ngự phu ở trong trại ngựa, cũng học được không ít.” 

Hắn nói rất ít, khi nói chuyện cũng rất thẳng thắn, không quanh co lòng vòng chút nào. 

Chiêu Linh quay đầu, nói với Ngự phu đang lái xe phía trước: “Vệ Hoè, chờ hắn học được cách lái xe hai ngựa thì dạy hắn cách lái xe bốn ngựa.” 

Vệ Hoè âm thầm giật mình, vẫn trả lời: “Vâng, công tử.” 

Xe hai ngựa vừa nhanh vừa tiện, lại thích hợp để vận chuyển vật phẩm, tuỳ tùng thân cận Trịnh Minh của Chiêu Linh thường ngày đều lái chiếc xe như vậy. Biết được cách điều khiển xe ngựa là có thể vào thành rồi trở lại Biệt đệ trong vòng một ngày, cũng thuận tiện cho Linh công tử sai phái. 

Còn biết cách lái xe bốn ngựa, sẽ có thể trở thành Ngự phu của Linh công tử. 

Mặc dù yêu cầu này kỳ quái, nhưng Vệ Hoè cũng sẽ tuân theo. Thân là hạ nhân, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân. 

Xe ngựa đi tới biệt quán, thân xe vững vàng đứng lại, chuông loan theo đó phát ra âm thanh mềm mại. Kỹ thuật đánh xe của Vệ Hoè cao cực kỳ. 

Việt Tiềm chờ đợi trước cửa xe, mở tấm ván để bước xuống ra, lại đỡ lấy cánh tay Chiêu Linh, đỡ y xuống xe. 

Không biết bắt đầu từ khi nào, những việc vốn là tuỳ tùng làm, giờ đều đã rơi vào tay Việt Tiềm. Trong mắt một đám tôi tớ của Chiêu Linh, Việt hầu đang là người được sủng, như mặt trời ban trưa. 

Chiêu Linh đi phía trước, Việt Tiềm đi phía sau, trong tay cầm các loại văn chương và sách thẻ tre, tháp tùng y tiến vào chủ viện. 

Việt Tiềm đặt những thứ này lên án thư, sau đó đi ra khỏi thư phòng. Khi trở về Trắc ốc, Việt Tiềm nhìn thấy cửa Dục gian mở rộng, vài thị nữ nối đuôi nhau đi vào, cầm theo đồ dùng để tắm rửa. Đây hẳn là đang chuẩn bị cho Linh công tử. 

Chỉ có khi tắm, Linh công tử mới không sai khiến Việt Tiềm, cũng không muốn hắn hầu hạ mà đều gọi thị nữ. 

Việt Tiềm trở lại Trắc ốc, mở tủ lấy quần áo mới, dự định tới Dục gian nhỏ phía sau Trắc ốc rửa ráy. Khí trời nóng bức, lại liên tục đánh xe ở trại ngựa nửa ngày, không chỉ mặt mũi tóc tai hắn nhiễm tro bụi, mà trên người cũng có mùi mồ hôi không sạch sẽ. 

Việt Tiềm đứng bên trong Dục gian, cởi sạch quần áo, múc một gáo nước lạnh dội lên người rồi dùng sức tẩy rửa. Trong đầu hắn không nghĩ gì cả, không để ý đến việc Thái tử sẽ làm gì sau khi nhận ra hắn, không để ý đến việc Linh công tử sẽ làm thế nào, dù hắn đang là người bị người khác chi phối, đến sống chết của chính mình cũng chẳng thể tuỳ ý quyết định. 

Sớm đã thành thói quen, không nghĩ, cũng không nhớ. 

Hắn rất ít khi nhớ đến tuổi thơ trước khi bị bắt, mà cũng chẳng nhớ đến thời gian sinh hoạt tại Hữu uyển. 

Rời khỏi Hữu uyển vài tháng, vẻ ngoài của hắn đã thay đổi đến bất ngờ, bây giờ vừa cao to vừa cường tráng, chẳng còn vẻ ngây ngô như thiếu niên ban đầu, hệt như đã trải qua thoát thai hoán cốt. 

Việt Tiềm nhấc thùng đựng nước lên, dội từ trên đầu xuống, xả sạch bọt xà phòng còn lưu lại trên người hắn, tẩy rửa sạch sẽ như không nhiễm một hạt bụi nào. Nước chảy dọc theo vầng trán, đi qua sống mũi, khắc hoạ lại sườn mặt mạnh mẽ của Việt Tiềm, đôi mắt hắn nhắm nghiền khiến khuôn mặt càng trở nên nghiêm trang. Việt Tiềm nâng tay vuốt bọt nước trên mặt đi rồi đột nhiên mở mắt ra, tròng mắt đen thẫm như sáng rực lên. 

Việt Tiềm mặc từng món đồ sạch sẽ vào. Trong lúc đang mặc quần áo, hắn đột nhiên nghĩ tới Linh công tử cũng đang tắm rửa. Linh công tử tắm trong gian chính của Dục gian, vô cùng rộng rãi, bố trí cũng khác biệt, có cả ống dẫn nước nóng lẫn nước lạnh, còn có một cái ao lớn. 

Y có không ít thị nữ, ai nấy đều trẻ tuổi mỹ mạo, khi hầu tắm sẽ gỡ mái tóc dài xuống, chỉ mặc một kiện xiêm y đơn bạc. Vóc người các nàng uyển chuyển, nhu tình như nước. 

Hơi nước quấn quanh thân như bốc lên cao hơn, một thân hình không mảnh vải lập loè, một đôi mắt mông lung mà mơ hồ. Đây không phải ánh mắt của thị nữ nào, mà là đôi mắt của Linh công tử. 

“Rầm!” một tiếng, Việt Tiềm đấm mạnh tay vào cửa gỗ Dục gian, cắt đứt liên tưởng trong đầu mình. 

Một thị nữ đang đứng hầu ngoài Dục gian, nghe thấy tiếng vang, vừa thấp thỏm lo âu, vừa sợ hãi hỏi: “Muốn thêm nước sao?” 

Nàng ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt như trứng ngỗng, khoé mắt còn có một nốt ruồi lệ. 

Bên trong cửa gỗ phát ra âm thanh trầm thấp của Việt Tiềm: “Không cần.” 

Người hầu của Chiêu Linh ở Trắc ốc, quản gia cũng đã an bài vài tỳ nữ hầu hạ những người ở đây. Người này chính là tỳ nữ phụ trách tạp vụ ngày thường ở Trắc ốc. 

Cửa Dục gian mở rộng ra, Việt Tiềm đi từ bên trong ra. Trên người hắn là áo bào rộng rãi, bên hông còn chưa buộc thắt lưng. Tóc dài của hắn ngổn ngang rối tung, tóc vừa dày lại vừa đen, khiến cho hắn nhìn càng thêm thô lỗ hơn. 

Việt Tiềm bước nhanh qua người tỳ nữ, tâm tình tựa như bị ảnh hưởng, nện bước vừa nhanh vừa mạnh, vô cùng khí thế doạ người. Tỳ nữ lo sợ bất an, vì căng thẳng mà tái cả mặt, ánh nhìn sợ sệt hạ thật thấp, không dám nhìn thẳng vào đối phương. 

Việt Tiềm không phát hiện ra mình doạ sợ tỳ nữ. Thần sắc trên mặt hắn biến ảo không ngừng, đi thẳng về phía gian phòng của mình. 

Nữ tỳ yên lặng đi vào trong Dục gian, ôm quần áo bẩn trong chậu gỗ đi giặt rồi dọn dẹp phòng tắm. 

*** 

Ngoài cửa sổ, mảnh trăng sắc như loan đao. 

Chiêu Linh ngồi trước án thư xem sách, Việt Tiềm ngồi gần đó, cùng bồi y đọc sách. 

Cốc đèn trên chiếc giá gần cửa sổ sáng chói lên, Việt Tiềm có thể nhìn thấy từng đường hoa văn phức tạp trên y phục của Chiêu Linh. Người sau giương mắt lên, cũng có thể nhìn thấy tóc mai của hắn. 

Bốn phía yên tĩnh, hai người không nói. Tâm tư Chiêu Linh một nửa ở trong sách, nửa còn lại không biết đã bay đi đâu. Ánh mắt Việt Tiềm rơi trên mảnh trăng ngoài cửa số, tâm tư bay xa. 

Một đám mây trôi tới, chậm rãi che kín mảnh trăng trên cao, tia sáng trong phòng cũng theo đó mà thay đổi. Việt Tiềm thu hồi tầm mắt, Chiêu Linh đang đọc sách cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai người đan xen lẫn nhau. 

Chiêu Linh lướt qua khoé mắt, đuôi mày của Việt Tiềm, lại thấy chút biến hoá nho nhỏ trong thần sắc của đối phương, suy đoán xem người nọ đang đăm chiêu vì điều gì. 

Y đọc sách mệt mỏi, hoặc đúng lúc cũng không có gì làm liền quan sát Việt Tiềm, đột nhiên hỏi: “Việt Tiềm, cố hương của ngươi trông thế nào?” 

Việt Tiềm vô cùng kinh ngạc. Chỉ vừa xong thôi, suy nghĩ của hắn đã trôi đến tận nơi nào rồi. 

“Là một toà thuỷ thành.” Hắn cũng không định nhớ nhung cố hương, chỉ nói một câu đơn giản mà thôi. 

Vân Thuỷ thành — Chiêu Linh từng đọc được trong sách, cũng từng được nghe nhắc đến. Đó là một toà thành khác với tất cả những Đô thành phồn hoa khác. 

Nó có tới tám cửa thành, trong đó bốn cửa tựa như van ống nước. Trong thành còn có tận sáu bến tàu, xe thuyền tấp nập, tiếng người huyên náo, cư dân như mây. 

Người Vân Việt cực kỳ am hiểu thuỷ chiến, muốn công hãm Đô thành Vân Việt lại càng thêm khó. Để đánh hạ Vân Thuỷ thành, Dung Quốc đã phải dốc hết binh lực cả nước, chiến đấu kịch liệt cùng người Vân Việt, thậm chí tới con trai của Lệnh doãn cũng đã chết trong cuộc chiến tranh này. 

Cuối cùng, Vân Thuỷ thành cũng bị Dung binh công hãm. Những chuyện xảy ra lúc ấy, sách sử của Dung Quốc có ghi lại tỉ mỉ, sử quan cầm bút viết đúng toàn bộ sự thật. 

Cung điện tại Vân Thuỷ thành bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt ba ngày ba đêm, trên những con kênh bảo vệ tường thành nổi lên vô số thi thể của binh sĩ, máu tươi nhuộm đỏ nước sông, khiến nước sông biến đen, bốc mùi tới mấy tháng trời… 

Vừa chậm rãi cuốn sách lụa trên án thư vào, Chiêu Linh vừa nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi bị bắt năm bao nhiêu tuổi?” 

Y chưa bao giờ hỏi đó là năm nào. 

Việt Tiềm đứng lên, lưng cao chân dài, vượt qua cả giá đèn vốn đã rất cao rồi. Ánh lửa không chiếu đến mặt hắn, dưới bóng mờ, ngũ quan thâm thuý của hắn lại trở nên mơ hồ. 

“Mười tuổi.” Thanh âm hắn không lớn, nghe không ra cảm xúc gì. 

Trước đây hai người cũng từng trò chuyện, Chiêu Linh luôn tránh né những vấn đề này, không biết tại sao lần này lại đề cập đến. 

Rõ ràng Việt Tiềm không muốn nói, Chiêu LInh lại muốn biết, hỏi tiếp: “Sau khi ngươi bị bắt, sao lại tới Hữu uyển?” 

“Có lúc đi thuyền, có lúc vượt núi băng đèo, hành trình hơn hai mươi ngày. Khoang thuyền oi bức chật hẹp, đường núi cũng khó đi, phải đi cả ngày lẫn đêm, chỉ có hai phần ba tù binh sống sót tới được Hữu uyển.” Việt Tiềm hệt như đang nói về cuộc sống của một người khác, giọng nói lạnh băng không chút tình cảm. 

“Công tử còn muốn biết điều gì?” 

Việt Tiềm đứng dậy, đi tới trước mặt Chiêu Linh. Cái bóng màu đen của hắn kéo ra thật dài, bọc Chiêu Linh ở bên trong, đôi mắt mới vừa còn mơ hồ giờ thâm thuý tựa vực sâu. 

Chủ viện luôn có hai hộ vệ canh gác. Chỉ cần Chiêu Linh hô một tiếng, họ sẽ lao vào ngay lập tức. 

Mặc dù không có hộ vệ kề cạnh, Chiêu Linh cũng không sợ Việt Tiềm. Y giơ tay lên, ngón tay chạm lên gương mặt của Việt Tiềm đang từ từ kề sát lại. 

Ngón tay y mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Việt Tiềm. Thân hình người sau hơi cứng lại, hắn chậm rãi kéo dài khoảng cách ra, đứng xa Chiêu Linh chừng một cánh tay. 

Chiêu Linh cụp mắt, nhìn cốc đèn đặt trên án thư, nhàn nhạt nói: “Ngươi đi xuống đi.” 

Dư quang y thấy rõ, người trước mặt quay người, đi ra cửa, tận tới khi khuất bóng không còn tăm hơi. 

Thị nữ thổi tắt cốc đèn. Chiêu Linh nằm trên giường, nhắm mắt lại, tựa như đã quay về với tuổi thơ, bay qua núi Nam, dọc theo mạn Bắc của Quái thuỷ, tìm được gian phòng cỏ nho nhỏ kia. 

Y đậu xuống cửa sổ dưới mái nhà tranh, vui vẻ nghiêng nghiêng đầu, dò hỏi Việt Tiềm. 

Khi đó, Việt Tiềm vẫn chỉ là một nam hài gầy gò bẩn thỉu, quần áo lam lũ, hệt như một người rừng nhỏ. 

Hắn ở bên trong nhà tranh rách rưới, nói ngôn ngữ Chiêu Linh không hiểu, cũng khó có thể suy đoán được. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm, không ngược đâu.