Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 2: Thân Phận Mới




Tiêu Quân…

Tiêu Quân…

Tiêu Quân, tỉnh lại đi!!!

Một giọng nói già nua không biết bắt nguồn từ đầu vang lên làm Tiêu Quân bừng tỉnh, thân thể chàng lơ lửng giữa một không gian trắng xóa không thấy điểm đầu cũng không có điểm cuối.

Đây là đâu?

Địa ngục sao?

Địa ngục cũng không có đáng sợ như ta tưởng tượng, chỉ có tịch mịch, vô hạn tịch mịch mà thôi.

Tiêu Quân nhìn xung quanh, đầu óc lơ đãng nghĩ về mọi thứ đã qua, sau khi cha mẹ chàng qua đời, cuộc đời của chàng chỉ có tranh đoạt và chém giết, đến thời gian bình yên để tĩnh lặng và suy nghĩ cũng không có. Giờ đây chàng có vô hạn không gian, vô hạn thời gian để suy nghĩ, chàng nhớ cha mẹ, chàng nhớ Tuyết Nhi, chàng nhớ…

Ha...ha...ha…

Giọng nói già nua lần nữa vang lên, lần này là một điệu cười thống khoái, vốn dĩ Tiêu Quân vừa tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ, chỉ coi đó là ảo giác, nhưng lần thứ hai giọng nói vang lên thì rõ ràng không phải ảo giác của chàng rồi, Tiêu Quân nhìn xung quanh, ngoài không gian trắng xóa lạnh lẽo ra thì không còn gì cả, chàng quát lên: “Ai?”

“Ngươi hỏi ta sao?” Giọng nói già nua đáp lại Tiêu Quân: “Ta là ai ấy à… Để xem nào, ta đã ở đây quá lâu rồi, lâu đến mức ta cũng quên luôn bản thân mình là ai, thế nhưng khi nhìn thấy ngươi, ký ức ngủ quên của ta bỗng thức tỉnh… Đúng, ta nhớ ra rồi, ta chính là ngươi, ta là Tiêu Quân… A ha ha ha…”

Tiêu Quân nhíu mày thật sâu, chàng không hiểu nổi những gì đang nghe thấy, tức mình, chàng quát lên lần nữa: “Ngươi đang nói gì vậy? Thật ra ngươi là ai?”

“Ta là ngươi, ngươi là ta, nhưng ta và ngươi sống ở hai thứ nguyên khác nhau, không gian khác nhau, thời gian khác nhau, ngay cả huyết mạch cũng khác nhau.” Giọng nói già nua trầm trầm giải thích.

Không đợi Tiêu Quân lên tiếng, giọng nói già nua tiếp tục vang lên: “Ngươi có thể gặp ta tại đây, chứng tỏ ngươi đã “chết” rồi, nhưng ngươi lại không thể “chết” thật sự, không thể lên thiên đàng, cũng không thể xuống địa ngục, vậy nên ngươi mới tới đây gặp ta.”

Tiêu Quân không hiểu gì, nhưng xem chừng có huyền cơ bên trong, chàng không nói gì, chờ đợi giọng nói già nua tiếp tục giải thích.

Quả nhiên giọng nói già nua tiếp tục vang lên: “Ngươi, hay nói đúng hơn là linh hồn của ngươi, vốn dĩ là một phần linh hồn được chia tách ra của Cửu Diện Thần Đế. Năm xưa Cửu Diện Thần Đế bị ám toán chết đi, mất đi thân xác nhưng thần thức vẫn còn, ngài liền chia linh hồn mình ra làm chín phần, rồi phân chúng ra các thứ nguyên khác nhau, ngươi và ta chính là hai trong số chín linh hồn của Cửu Diện Thần Đế.”

Đối diện với giọng nói già nua không hình hài, Tiêu Quân chìm vào suy nghĩ một hồi lâu để tiêu hóa mớ thông tin vừa nhận, một lúc sau rốt cuộc lên tiếng: “Ngươi là nói một phần linh hồn của Cửu Diện Thần Đế đi vào các thứ nguyên khác nhau, rồi những linh hồn đó đầu thai, một trong số đó trở thành ta phải không?”

“Cũng có thể coi là như vậy.” Giọng nói già nua đáp lại.

Nhận được câu trả lời, Tiêu Quân cũng không có biểu lộ ra vui buồn, tiếp tục hỏi: “Ngươi nói ta không thể chết, vậy ta tới đây để làm gì? Chẳng lẽ lại là chờ chín phần linh hồn của Cửu Diện Thần Đế cùng tới, một lần nữa hợp nhất lại?”

“A ha ha ha, thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ có thể nói với ngươi, hiện tại một trong những thân xác chứa linh hồn của Cửu Diện Thần Đế đang chết dần, chỉ có ngươi có thể cứu hắn, còn tại sao phải cứu, cứu để làm gì, hiện tại ta chưa thể nói với ngươi, ngươi có thể lựa chọn không cứu hắn, như thế ngươi cứ ở lại đây với ta ngốc thêm vài trăm, thậm chí vài ngàn năm, còn nếu ngươi lựa chọn cứu hắn, hai phần linh hồn của các ngươi sẽ dung hợp lại, hắn thoát chết, còn ngươi sẽ được sống thêm một lần nữa, tất nhiên không phải với thân phận Tiêu Quân trước đây, thế nào, ngươi lựa chọn ra sao?”

Không thể báo thù, không thể gặp lại Tuyết Nhi, lòng Tiêu Quân vốn dĩ đã như tro tàn, nhưng nếu so với sống cùng một giọng nói già nua mấy ngàn năm thì sống thêm một lần, dù là dưới thân phận khác cũng tốt hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ cần không phải thằng ngốc thì đều chọn cái sau.

Không chút do dự, Tiêu Quân lớn tiếng nói: “Ta chọn cứu hắn.”

Giọng nói già nua rất hài lòng: “Được… Được… Rất tốt, thời gian gấp rút, ta không có thời gian giải thích với ngươi, hiện nay ta sẽ đưa linh hồn của ngươi tới chỗ hắn, sau khi hai ngươi hợp nhất, ngươi sẽ có ký ức của hắn, đến lúc đó tự ngươi sẽ biết ngươi đối mặt với cái gì, phải làm thế nào.”

“Từ từ đã.” Tiêu Quân vội la lên: “Khi hai ta hợp nhất trong thân xác của hắn thì lý trí của ta sẽ tan biến sao? Ta có thể đổi một cách nói khác, khi hắn và ta hợp nhất thì ý thức của ai sẽ làm chủ cơ thể?”

“Ha ha, thú vị.” Giọng nói già nua cười lớn: “Ngươi và hắn đều là một phần linh hồn của Cửu Diện Thần Đế, không giống hai linh hồn chung một thân xác, các ngươi là hợp nhất, lúc đó hắn sẽ mang ký ức của ngươi, ngươi sẽ mang ký ức của hắn, hai người các ngươi sẽ cùng tạo nên một “ngươi” mới mang theo tất cả mọi thứ của hai linh hồn cũ, sẽ không có xung đột nào xảy ra giữa ngươi và hắn cả, nói đơn giản thì ngươi vẫn là ngươi, chỉ là ngươi có ký ức của hắn, có tình cảm của hắn, có cha mẹ của hắn,... ừm… nói gọn lại là có toàn bộ của hắn đi.”

Tiêu Quân gật gù, vậy xem ra cũng không có hại gì, liền nói: “Vậy được, ngươi mau đem linh hồn của tới cơ thể hắn đi, ngoài ra ngươi nói chỉ có ta mới có thể cứu hắn, đó là chuyện gì?”

“Ha ha.” Giọng nói già nua không có giải thích: “Ngươi không cần hỏi, cứ đến đó tự khắc ngươi sẽ hiểu, đi!”