Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 80: 80: Ngày Dài Vĩnh Hằng Hai





***
“Lập Phương Chu” lựa chọn “Đảo Vườn” làm địa điểm dừng chân lần này.
Biểu ngữ tuyên truyền của “Đảo Vườn” là “nơi gần giống với đào nguyên nhất”.
Nơi đây đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào.
Đất đen sau khi dày công thăng cấp, sẽ màu mỡ tới mức vắt được ra nước.
Ra bãi biển bắt hải sản cũng có cơ hội thu hoạch phong phú.
Hoặc cũng có thể kiếm một mảnh đất ở bãi chăn nuôi trung tâm, nuôi một chú Border Collie, cưỡi ngựa, thả trâu, chăn dê, cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Nuôi cá, đốn củi, không gì không thể.
Rất nhiều người chơi trước đây tích lũy được một ít, thích tập trung ở “Đảo Vườn”, bọn họ mua một mảnh đất, dựa vào trao đổi sản phẩm nông nghiệp với NPC để đổi tích điểm sống sót.
Bởi vì các sản phẩm nông nghiệp giá thành thấp, đa số người chơi không có đầu óc làm ăn, cho nên không thể mở rộng kinh doanh lớn.
Cho tới bây giờ, cũng có trên trăm người chơi lỗ vốn, nguồn vốn khó khăn lắm mới tích lũy được mất sạch, nghèo tới mức chỉ đành bán đi mảnh đất, cuối cùng ngoan ngoãn quay lại đánh phó bản.
Nhưng từ đầu tới cuối “Đảo Vườn” vẫn là “Đảo Vườn” ấm áp, sẽ không xảy ra bất cứ thay đổi nào.

Sữa hoa quả đông ở nơi đây tươi ngon nhất, vừa mới hái từ trên cành xuống đã được bày lên bàn ăn.
Dâu tây và vải còn vương sương sớm, khoét rỗng ở giữa, chỉ cần cho mỗi sữa đặc vào, sau đó để trong tủ lạnh mấy tiếng đồng hồ, sẽ cho ra một món điểm tâm tươi ngon, mang theo sương ngọt tự nhiên.
Một phần điểm tâm tổng cộng có hai vị, mỗi vị có ba quả.
Lúc này, Nam Chu và Nam Cực Tinh đang giằng co nhau trước đĩa điểm tâm.
Nam Cực Tinh hùng hổ vỗ vỗ móng vuốt bên cạnh quả vải:
“Tui muốn ăn cái này.”
Nam Chu không vui, cò kè mặc cả với nó:
– Tao thích ăn.
Nam Cực Tinh suy nghĩ, miễn cưỡng dịch móng vuốt sang quả dâu bên cạnh.
Nam Chu suy nghĩ một lát:
– Tao cũng thích ăn.
Nam Cực Tinh tức giận, ôm lấy quả vải sữa đông, đôi chân ngắn tũn của nó nhảy vọt vào trong hộp giấy, chỉ để lộ cái đầu.

Nó đứng trước mặt Nam Chu, gặm viền quả vải thị uy.
Nam Cực Tinh đắc ý: “Chít.”
Nam Chu im lặng.
Lý Ngân Hàng và Giang Phảng bật cười.
Lý Ngân Hàng xoa đầu Nam Cực Tinh.
Giang Phảng xoa đầu Nam Chu.
Coi như hai bên đều được an ủi.
Nam Chu cầm chiếc thìa gỗ, chuyên tâm múc sữa đặc từ trong quả dâu tây.
Chuyên tâm tới mức dường như trên thế giới này chỉ còn lại món điểm tâm trước mặt cậu.
NPC thiếu nữ mặt bầu bĩnh đeo khăn trùm đầu khẽ chạm vào cổ tay Nam Chu, đưa cho cậu một tờ giấy ăn.

Đỏ mặt chỉ vào khóe môi cậu.
Nơi ấy còn dính sữa màu trắng.
Nam Chu chưa kịp đưa tay ra, Giang Phảng đã khẽ dùng ngón cái lau đi giúp cậu.
Đồng thời cũng nhận lấy tờ giấy trong tay cô gái một cách tự nhiên, lau ngón tay, lịch sự nói:
– Cảm ơn.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh còn muốn đứng cạnh Nam Chu thêm một lát.


Nhưng chuông cửa quán điểm tâm ngọt lại vang lên, có khách mới bước vào.
Cô chỉ đành ngại ngùng cười với Nam Chu, khẽ chạy về quầy hàng.
Lý Ngân Hàng cảm thấy dường như mình đã từng nhìn thấy màn này rồi.

Cô cười nói:
– Hình như rất nhiều NPC đều thích cậu.
Đương nhiên, cũng có những NPC rất ghét Nam Chu.
Ví dụ như con thỏ thép và cây nấm nhiều màu từng nói chuyện với cậu.
Trước giờ những NPC luôn phản ứng bình thường, không nhiều sắc thái với người chơi khác.

Tuy nhiên, với Nam Chu thì yêu ghét rất rõ ràng.

Nam Chu khoét rỗng một quả dâu tây, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nên tiếp tục ăn dâu hay ăn vải.
Cậu không chú ý NPC kia là nam hay nữ, được Lý Ngân Hàng nhắc nhở, mới ngẩng đầu lên nhìn.

Khẽ hỏi lại một câu:
– Vậy à?
Lý Ngân Hàng vẫn tò mò lắm.
Quả thực cô muốn Nam Chu nói nhiều hơn, tốt nhất là có thể kể ra chuyện liên quan tới mình.
Cho dù cô biết, khả năng cao Nam Chu không coi mình là bạn bè thì cô vẫn rất muốn làm bạn với cậu.
Cô rất muốn hỏi thăm Nam Chu, tại sao cậu ăn nhiều đồ ngọt mà eo vẫn thon thế kia.
Thôi vậy, nếu như Nam Chu đã không muốn nói, Lý Ngân Hàng cũng không hỏi.
Dẫu cho cô thầm nói trong lòng như vậy, nhưng cô vẫn luôn biết, bản thân mình đi theo Nam Chu và Giang Phảng đã chiếm lợi lớn.

Cô sẽ không làm phiền tới người khác chỉ vì nhu cầu đơn phương và nhàm chán của mình để rồi ảnh hưởng tới nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất.
Chủ quán điểm tâm ngọt kiểu gia đình này là một thiếu nữ có khuôn mặt bầu bĩnh.
Theo thiết lập, cô gái kiên cường này, vừa mở cửa hàng trong mơ của mình, vừa nuôi lớn cô em gái.
Khi thiếu nữ mặt bầu bĩnh đang chào khách tới, cô em gái năm tuổi còn chưa cao bằng chiếc bàn của cô cũng vừa thức giấc.
Cô bé lắc lư từ trong phòng ngủ ra ngoài.
Vừa nhìn thấy có nhiều khách như vậy, bệnh “có người đến là điên” mãn tính của cô bé phát tác, cô bé chạy xung quanh như con thỏ.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh chỉ đành đuổi theo sau và gọi tên, muốn bắt lấy cô bé.
Khi chạy tới gần Nam Chu, đôi chân ngắn củn của cô bé bất cẩn vấp vào chân bàn.
Nhìn như sắp vấp ngã, nhưng lại bị túm lên hướng lên một góc 45 độ giữa không trung.
Nam Chu vươn tay nắm chặt cổ áo cô nhóc.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh chạy toát mồ hôi đứng cạnh Nam Chu, luôn miệng nói xin lỗi:
– Xin, xin lỗi, đã gây rắc rối cho anh.
Nam Chu nhìn cô nhóc không chịu khuất phục kia:
– Không sao.

Trước đây em gái tôi cũng rất nghịch ngợm… còn làm tôi bị thương.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh khiêm tốn xin chỉ bảo:
– Ồ, vậy phải dạy nó làm sao?
Nam Chu thản nhiên:
– Sau đó, nó chết rồi.

Thiếu nữ mặt bầu bĩnh: …
Cô nhóc: …
Cô nhóc bị dọa sợ ngoan ngoãn nắm chặt lấy vạt áo của người chị mặt bầu bĩnh, đi theo cô.

Trước lúc đi còn không ngừng quay đầu lại, không thể hiểu nổi tại sao trên gương mặt đẹp như vậy còn có cái miệng làm gì.
Nam Chu cũng nhìn cô nhóc, từ khuôn mặt ấy, cậu nhìn thấy một gương mặt non nớt khác.
Ban đầu, Nam Chu không hề biết bản thân là một nhân vật hư cấu.
Cậu chỉ biết thế giới cậu đang ở dị dạng và quái dị.
Bởi vậy, cậu giống như một động vật mẫn cảm sinh ra trong hoàn cảnh nguy hiểm, thông minh từ sớm, cũng vô cùng cô độc.
Có lẽ do không thể nói chuyện với bố mẹ và em gái, từ bé cậu đã không thích nói chuyện với người khác.
Nhà cửa ở trấn nhỏ san sát nhau, mái ngói gần như liền một dải.
Khi còn bé, Nam Chu rất thích giẫm lên nóc nhà, coi cả trấn nhỏ như công cụ nhảy lò cò của mình.
Nhảy mệt rồi, cậu sẽ ngồi xuống nóc của một nhà, bình tĩnh nghĩ về chuyện bản thân.
Dáng vẻ cậu ngồi trên nóc nhà giống như một chú mèo.
Nam Chu phát hiện ra năng lực của mình sớm hơn trong truyện tranh đã viết.
Bốn tuổi, khi gối đầu ngủ trên quyển truyện cổ tích, cậu đã hấp thu được một lượng lớn từ ngữ mà cậu còn chưa nhận biết.
Hôm sau, cậu lại thử đặt dưới gối đầu mình một quyển từ điển.
Chỉ trong một đêm, cậu đã hiểu hàm nghĩa của những chữ cái đó.
Đáng tiếc, khi ấy cậu không thể tìm được nhiều sách, cơ bản đều là những quyển sách vỡ lòng đặt sẵn trên giá sách của cậu.
Bé con Nam Chu đi khắp trấn Vĩnh Vô, nhưng không tìm thấy một hiệu sách nào.
Vậy thì bố cậu mua sách ở đâu nhỉ?
Cậu cũng đã biết trấn Vĩnh Vô là một nơi khép kín.
Khi chạy khắp nơi như một con mèo hoang nhỏ, cậu phát hiện bức tường trong suốt vô hình bao quanh trấn Vĩnh Vô.
Cậu đi vòng quanh trấn, cũng không thể tìm được bất cứ cánh cửa nào thông ra bên ngoài.
Thậm chí, cậu còn biết sự tồn tại của Quang Mị sớm hơn trong truyện tranh đã vẽ.
Cậu đã từng rất sợ hãi.
Và rồi sự sợ hãi của cậu đã kết thúc vào một ngày mặt trời không lặn.
Ngày hôm ấy, Quang Mị mò tới trước cửa sổ phòng cậu.
Cậu cầm chiếc bút chì đã gọt, ngồi xổm trước cửa sổ, liều mình bảo vệ người nhà mình.
Nhưng cậu bất chợt nhận thấy cảm giác khống chế vô cùng quái dị.
Dường như trong ánh sáng rực rỡ có một bàn tay thao túng cậu, kéo cậu vào trong tủ quần áo, ép chặt đầu cậu không cho cậu di chuyển.
Không chỉ vậy, còn ép buộc cậu ra vẻ run rẩy sợ hãi.
Trước đây, Nam Chu luôn thấy có gì đó không ổn đang chiếm cứ cuộc sống hằng ngày của cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cực kỳ rõ ràng mình đang bị một sức mạnh nào đó ép buộc diễn theo nội dung.
Sau đó, cậu mất khống chế, diễn theo đoạn kịch bản mà cậu đã từng trải qua.
Cậu cảnh báo sự tồn tại của quái vật với bố mẹ, bạn bè và em gái.
Cậu thử báo cảnh sát.
Cậu thử dẫn theo em gái rời khỏi trấn Vĩnh Vô.
Kết quả cuối cùng đã nằm trong dự đoán của cậu.
Cậu không thể rời khỏi trấn Vĩnh Vô.
Bởi vậy, cậu không thất vọng quá nhiều.
Khi bị người thao túng đặt tay lên bức tường, xương cốt Nam Chu được thả lỏng.

Giống như một con rối cuối cùng cũng thoát khỏi sợi dây trói buộc và có được quyền lợi hoạt động tự do.
Nam Chu lịch sự gõ lên bức tường không khí trong suốt.
Cốc, cốc, cốc.
Cậu khẽ chào hỏi bên ngoài:
“Này, có ai không?”
Có ai nghe thấy không?
Nơi đây chỉ có một mình tôi thôi.
Không ai phản ứng, đúng như trong dự đoán của cậu.
Cậu đạp xe đạp, chở em gái quay lại trấn Vĩnh Vô, còn dùng tiền lẻ mua cho cô bé một que kem.
Đồ ăn ở trấn Vĩnh Vô không có vị.
Đều mang mùi vị của giấy.
Từ bé Nam Chu đã ăn giấy lớn lên, không mùi không vị.
Cho nên cậu không hứng thú quá nhiều với đồ ăn.
Cậu nhìn cô bé vô tri giác đang ăn nhồm nhoàm trước mặt, thầm nghĩ, cô bé tên là gì nhỉ?
Cô bé không có tên.
Nam Chu biết, cô bé là em gái.
Là cô em gái bỗng dưng xuất hiện trong nhà, không bao giờ lớn lên.
Nhân vật “Nam Chu” xuất hiện dưới ngòi bút của họa sĩ Vĩnh Vô ngay từ đầu.
Nhưng bởi vì tác giả đã đặt ra khả năng “có thể nhận biết mình khác biệt”, nên chỉ cần những chi tiết phát triển sau này không nằm trong cốt truyện định sẵn của tác giả thì cậu có thể hoạt động tự do.
Nam Chu, chính là một đứa trẻ có linh hồn bị nhốt trong truyện tranh.

Tác giả không thể vẽ hết cuộc sống của Nam Chu.
Nếu vậy sẽ biến nó thành một bộ truyện dài lê thê nhàm chán.
Cho nên, tác giả chỉ thể hiện trước mặt độc giả những đoạn ngắn xuất sắc.
Nam Chu không thể cưỡng chế thay đổi cốt truyện mà tác giả đã đặt ra.
Bởi vậy, ở những chỗ tác giả không vẽ tới, Nam Chu đã đi một con đường hoàn toàn khác.
Nếu như nói Nam Chu và hình tượng “Nam Chu” của trấn Vĩnh Vô có gì giống nhau, thì chính là, cậu không muốn cô độc thế này nữa.
Cậu muốn bảo vệ người nhà.
Sinh nhật năm cậu chín tuổi, lại trùng vào ngày mặt trời không lặn.
Cậu lặng lẽ bước đi trên con phố chói lòa ánh mặt trời, ngồi ở bên đường, dang rộng tay chân dậy thì hoàn hảo của mình, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, chờ đợi vận mệnh nhất định phải ập xuống đầu cậu.
Không biết qua bao lâu, trước mắt cậu xuất hiện một cái bóng mơ hồ.
Thậm chí cậu không biết con Quang Mị nào cắn mình.
Cậu cứ thế thực hiện chuyển hóa thành công.
Đây là món quà cậu tặng cho bản thân và gia đình.
Thời gian chuyển hóa thực tế của cậu sớm hơn “Nam Chu” trong truyện tranh vẽ tận mười năm.
Từ đó trở đi, Nam Chu có được sức mạnh và tốc độ vượt qua người bình thường.
Cậu không biết cốt truyện tranh thế nào, không biết cái giá phải trả khi cắn chết đồng loại là gì, cho nên cậu đi săn rất dũng mãnh, tấn công bất cứ con Quang Mị nào tới gần nhà cậu.
Sau khi thử mấy lần, cậu phát hiện mình không thích cắn người.
Bởi vậy, cậu lựa chọn vặn gãy cổ Quang Mị.
“Rắc” một tiếng.
Tiếng vang dứt khoát, vô cùng thuận tay.
Hình tượng Quang Mị mà tác giả đặt ra rất ghét cùng tồn tại với đồng loại.
Nhưng chúng lại có đặc tính cơ bản của sinh vật: Tôn thờ quy tắc cá lớn nuốt cá bé, có nhận thức mạnh mẽ về cảm giác nguy hiểm.
Cho nên, dưới sự tấn công có ý thức theo kiểu quét sạch cực hung hãn của Nam Chu, dần dần, những con Quang Mị trong trấn Vĩnh Vô đều kính nể thiếu niên luôn ngồi ngây người trên nóc nhà ấy.
Thậm chí chúng còn lặng lẽ lấy lòng cậu.
Ví dụ như cống một người dân hôn mê trước cửa nhà cậu.
Mấy người sống nằm xếp hàng trước cửa nhà.

Cảnh tượng có thể nói cực đồ sộ.
Quần thể mà tác giả sáng tạo ra bắt đầu dần dần tự nảy sinh ra ý thức “tôn sùng thủ lĩnh” kỳ quái.
Khi Nam Chu phát hiện cốt truyện có thể dần dần thay đổi trong im lặng, trong đầu cậu manh nha một suy nghĩ khác.

Cậu nghĩ, rốt cuộc Quang Mị cần thứ gì trong cơ thể người mới có thể no.
Trừ cắn người ra, bọn chúng có thể sinh tồn bằng cách khác được không?
Trong lúc ấy, Nam Chu vừa bị nội dung cốt truyện tranh thao túng, vừa dùng thân phận của người bình thường làm mấy chuyện đối phó với Quang Mị.
Trong lòng một số Quang Mị rất rối rắm.
Bọn nó nào dám tấn công lão đại trẻ tuổi, hung hãn lại lạnh lùng thế kia chứ?
Nhưng chẳng thể làm gì, bọn nó vẫn bị một sức mạnh nào đó cuốn lấy, bỗng dưng nổi điên muốn lão đại chết cho bằng được.
Nam Chu cũng xử lý từng đứa trong số chúng nó theo tình tiết.
Điều này khiến cho những con Quang Mị khác không biết rõ sự thực cho rằng lão đại đang xử lý những thuộc hạ dám khiêu chiến quyền uy của mình.
Giống như một con sói đầu đàn ưu nhã cắn chết những con sói nhăm nhe vào ngôi vương và tấn công nó.
Vì thế, bọn nó càng sùng bái kính nể cậu hơn.
Khi Nam Chu mười ba tuổi, bỗng dưng cậu lại bị thao tác đặt một quyển sách giáo khoa dưới gối đầu ngủ cả một đêm.

Ngày hôm sau, cậu nhận được chỉ dẫn, cứng nhắc bước đi về một góc nào đó trong trấn.
Trước mắt cậu là một kiến trúc bằng gỗ trước đây cậu chưa từng nhìn thấy.
Nam Chu thầm nghĩ:
– Cái này từ đâu ra nhỉ?
Cậu đi vào kiến trúc treo biển “Hiệu sách Tân Hoa”.
Nhìn mục lục sách quý giá, Nam Chu nghĩ, tốt thật, tặng sách tới cho mình.
Thông qua việc đọc những bộ sách tác giả cung cấp cho, khi Nam Chu lên cấp hai, cuối cùng tác giả cũng đã chịu vẽ ra phòng thí nghiệm hóa.

Cậu tìm kiếm nguyên liệu bằng cách thức pha chế màu vẽ thô bạo ngày thường, sau đó tìm mấy con Quang Mị tới thí nghiệm, xem rốt cuộc chúng nó cần gì mới có thể lấp đầy cơn đói dường như vô hạn kia.
Dù sao thứ khác cậu không có chứ thời gian thì có thừa.
Cuối cùng, một hợp chất dạng nhũ tương có thể thay thế cho máu cũng hình thành dưới bàn tay cậu.
Khi Nam Chu có thể khống chế được cơn thèm ăn của chúng, tất cả Quang Mị trên trấn Vĩnh Vô đều thần phục nghe theo mệnh lệnh của cậu.
Khi ấy Nam Chu cũng không biết kết cục của mình đã được định sẵn.
Sau khi đảm bảo người nhà được an toàn, cậu bắt đầu thử làm chuyện khác.
Cậu muốn bản thân mình không còn cô độc nữa.
Cậu muốn phát triển một quan hệ khiến cậu cảm thấy thỏa mãn.
Cậu thử nấu cơm, dùng bữa với gia đình giả dối của cậu.
Song, trong cốt truyện, bố mẹ cậu thay phiên nhau phụ trách nấu cơm.
Cho nên, tất cả mọi người đều ngó lơ món cậu nấu.
Cậu chỉ có thể chậm rãi ăn hết bữa cơm nhạt nhẽo có mùi vị như giấy kia.
Cậu cố gắng giao lưu với người nhà.
Cậu cố gắng dùng bản phác họa ghi lại những điểm khác biệt với cuộc sống trước đây.
Cậu không cần gì nhiều.
Không phải sự kính sợ của đồng loại.
Cậu cần một cái ôm ấm áp, có ý nghĩa, có mục đích.
Cho nên, cậu ôm hy vọng nhỏ bé, làm cơm cho người nhà, nhưng trong giây phút bị cô em gái lao lên cắn từ phía sau mới chính là thời khắc cô độc nhất trong suốt mười chín năm của cậu.

Có lẽ, trước giờ cậu chưa từng thấu hiểu “người nhà” của mình.
Hoặc có lẽ, số mệnh của cậu là phải cô độc cả đời.
Hết chương 80
Lời tác giả:
“Ngày dài vĩnh hằng” theo góc nhìn của Nam Chu.
Nam Chu: Tác giả, thiết lập của ông rất hay, nhưng tôi sẽ sửa lại nó ngay thôi.
Cát:
Chào mừng đến với nhà của Nam Chu, có ai còn nhớ nhà của Giang Phảng ở thành phố nào không nhỉ? Còn nhớ thì cứ thẳng tiến thôi, không nhớ thì đi vòng qua nhé.
 
------oOo------