Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 291: 291: Con Kiến Mười Bốn





***
Sự ác độc và tâm cơ của người không gian đa chiều dường như viết ngay trên mặt.
Mặc dù Nam Chu không thực sự bước vào trò chơi, nhưng các số liệu cơ thể, ký ức của cậu, bao gồm cả hệ thống trò chơi đều được sang người “Nam Chu”.
Quãng đường cậu vừa qua, có thể nói hoàn toàn áp dụng tư duy và cách thức chiến đấu của Nam Chu.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Nam Chu đã cho mượn kinh nghiệm trò chơi và trang bị, hai người cùng tham gia vào trò chơi.
Cậu và “Nam Chu” chính là một thể cộng sinh vận mệnh kỳ diệu.
Trò chơi tiến triển đến bước này, khi “Nam Chu” ý thức được bản thân không phải Nam Chu thực sự, cậu chỉ còn cách thành công một bước.
Cùng lúc ấy, con đường trước mắt cậu cũng phân làm hai nhánh khổng lồ.
Nếu như nói trước đây “Nam Chu” chỉ là nhân vật hư cấu trong trò chơi, ngay giờ phút này, cậu đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, sau đó phát hiện bản thân giống như chú kiến bị hấp dẫn bởi đường mật, đã sớm mắc sâu vào trong tầng tầng lớp lớp tơ nhện.
Cảm giác này không hay ho chút nào, cho nên “Nam Chu” dùng sự im lặng kéo dài để phản kháng.
{Giang Phảng} không thích sự im lặng của cậu.
Bởi vì nó chứng minh “Nam Chu” rất đau khổ, hơn nữa cậu còn bất lực không làm được gì.
Anh khẽ đẩy vai cậu:
– Này, nói gì đi.
“Nam Chu” chống hai tay trên đầu gối, nhỏ giọng nói:
– Chuyện này rất lớn, để tôi nghĩ… để tôi suy nghĩ… cẩn thận.
Tâm tư cậu rất rối loạn.
Đối với Nam Chu mà nói, cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác rối loạn thế này.
“Nam Chu” cũng muốn giữ lý trí, gắng gượng không phát điên.
Cậu bỗng nghĩ ra, rõ ràng phần “lý trí” này thuộc về Nam Chu tự trói buộc bản thân khi gặp phải chuyện quan trọng.
Sự bình tĩnh và lý trí như vậy, chưa bao giờ thuộc về “Nam Chu”.
Nhưng “Nam Chu” thực sự phải có phản ứng thế nào?
“Nam Chu” chìm vào dòng xoáy tư duy, áp lực vô hình càng thắt càng chặt, càng ép buộc càng tử vong.

Trong lúc tinh thần bị dày vò, cậu nhìn thấy {Giang Phảng} vươn bàn tay từ bên cạnh ra, dường như muốn nắm lấy tay và an ủi cậu, nhưng giơ lên giơ xuống, cuối cùng vẫn rụt về.

Anh chuyển sang khẽ vỗ vào gáy cậu hai cái.
Vỗ xong, {Giang Phảng} cũng tự cảm thấy ghê người, anh quay lưng qua tựa hồ muốn vạch rõ giới hạn với “Nam Chu”.
Nhất thời, trong lòng “Nam Chu” thầm cảm thấy ngưỡng mộ {Giang Phảng}.
Cho dù sống trong bối cảnh tương tự, ít ra bọn họ còn có thời gian trưởng thành thực sự, có niềm tin và suy nghĩ của riêng mình.
Cho tới nay, “Nam Chu” vẫn không thể khống chế được suy nghĩ, nếu như là Nam Chu, cậu ấy sẽ nhìn nhận sự việc này thế nào đây?
Tất cả mọi thứ của cậu đều được sao chép từ Nam Chu, cậu thực sự có thể thoát khỏi Nam Chu hoàn toàn sao?
Qua hồi lâu, “Nam Chu” khẽ thở dài một tiếng.

Cậu nói:

– Nếu tôi lựa chọn làm “vé tàu”, anh và [Nam Chu] của thế giới thứ hai sẽ không còn tồn tại nữa đúng không?
– Xem ra là vậy đấy.

Cậu là “vé tàu”, là nền tảng tồn tại của thế giới trò chơi này, còn là nhân vật chính trong thế giới của chiếc hộp đầu tiên.

Có cậu, mới có hai câu chuyện của chúng tôi.

Nếu Nam Chu là mặt trời, cậu chính là trái đất, còn tôi và người kia là mặt trăng.

Cậu quay quanh Nam Chu, hai chúng tôi quay quanh cậu.
Phân tích đến đây, {Giang Phảng} lạnh lùng nhìn cậu:
– … Cho nên tôi khuyên cậu lựa chọn cẩn thận.

Nếu cậu lựa chọn không hợp ý tôi, tôi sẽ giết cậu.
“Nam Chu” nhắc nhở anh:
– Tự tay giế.t chết tôi, anh cũng sẽ không tồn tại nữa.
– … Không giống nhau.
{Giang Phảng} một tay bóp hai má cậu, dùng sức xoa, nắn, phát hiện má cậu rất mềm.
Tâm trạng anh bỗng trở nên tốt hơn, nhưng vẫn cố làm ra vẻ hung tợn:
– Khi ấy tôi bằng lòng chịu chết.
“Nam Chu” ờ một tiếng, ngó lơ tên điên này, tiếp tục kiểm những tai hại mà mình đã gây ra:
– Giống như lời anh nói, giả thiết mỗi lần trò chơi đều bắt đầu lại từ đầu, tôi có thời gian tối đa mười hai tiếng đồng hồ, thời gian đến thì trò chơi sẽ kết thúc.

Chúng ta sẽ quay về trạng thái không quen biết ban đầu, tôi mang theo ký ức của Nam Chu, tiếp tục ngộ nhận mình là cậu ấy, tiếp tục xuyên qua các thế giới.

Có lẽ sẽ bị gi.ết chết khi tranh giành chiếc hộp với [Nam Chu] ở thế giới thứ hai, hoặc sẽ bị anh giế.t chết vì cho rằng tôi là quái vật.

Tất cả bắt đầu lại từ đầu… Nếu vậy, chẳng phải cũng chỉ là một vòng lặp đáng buồn vô nghĩa hay sao?
{Giang Phảng} không sợ “Nam Chu” suy nghĩ về việc sẽ ở lại thế giới hư ảo chết tiệt này, chỉ sợ cậu không nghĩ đến việc ấy.
Nếu cậu đã có suy nghĩ riêng của mình, đương nhiên {Giang Phảng} sẽ không thể dễ dàng xóa bỏ suy nghĩ của cậu.
Anh nói:
– Cho dù có lặp lại nhưng ít ra cậu vẫn còn sống, có thời gian làm bản thân mình.

Cậu chết rồi, cậu sẽ vĩnh viễn trở thành một kẻ thế thân không có tự do.
Anh nói tiếp:
– Hơn nữa, bị trói buộc trong mười hai tiếng lặp đi lặp lại chỉ là một khả năng trong tưởng tượng của cậu mà thôi.

Dứt lời, {Giang Phảng} ra hiệu:
– Cậu có thể có được tự do vĩnh viễn.
– Cậu sống, có lẽ Nam Chu ở bên ngoài sẽ chết.

Nền móng ảnh hưởng lên cậu sẽ bị tiêu diệt từ tận gốc, cậu sẽ không còn phải phụ thuộc vào ai nữa… Đây chính là sự tự do về mặt tinh thần.
– Mỗi người chơi đều nắm trong tay một phần trò chơi, cho nên trong mỗi tuyến thời gian khác nhau có thể tồn tại vô số chúng ta.

Sự tồn tại của chúng ta không nhất thiết phải lặp lại và làm mới trong cùng một tuyến thời gian, chúng ta là sự tồn tại độc lập.

Sau khi trò chơi này kết thúc, có thể nó sẽ bị một người chơi nào đó quăng vào trong xó, không bao giờ mở ra chơi lần nào nữa.

Cho nên chưa chắc cậu đã phải lặp lại mười hai tiếng đồng hồ này, cậu sẽ có vô số mười hai tiếng đồng hồ mà cậu có thể hoàn toàn chi phối nó.

Đây là sự tự do về thể xác.
“Nam Chu” nhìn chăm chú {Giang Phảng}, nghiêng tai lắng nghe lời dụ dỗ vô cùng hấp dẫn của anh, vẽ ra cảnh tượng tương lai tươi đẹp cho bản thân mình.

Cho dù là {Giang Phảng} hay anh Phảng, thì khả năng dụ dỗ người khác cũng thuộc hạng nhất.
{Giang Phảng} bị cậu nhìn tới đỏ mặt:
– Tôi nói sai ở đâu à, cậu nói đi, đừng có nhìn tôi như thế.
“Nam Chu” nghe lời quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
– Tôi đã thử rồi, mỗi hộp chỉ có thể mang một người đi.

Nếu sau này tôi lựa chọn ở lại trong chiếc hộp, tôi có thể thỉnh thoảng tới thăm anh, cũng có thể tới thăm [Nam Chu].

Khi sử dụng chiếc hộp một lần, thời gian sẽ được thiết lập lại.

Như vậy, ngày hôm ấy…
Cậu chỉ về phía chân trời tối đen bên ngoài:
– … Vẫn là thời khắc này, trên thực tế nó lặp lại trong vô tận.
{Giang Phảng} cau mày.
Anh hiểu ý cậu nói.
Ở thế giới thứ nhất xuyên tới thế giới thứ hai, cho tới thế giới thứ ba này, trong suốt cả quá trình “Nam Chu” đều ở trong một điểm lưu trữ cố định.
Trải qua thử nghiệm có thể biết, thời gian và địa điểm của điểm lưu trữ này đều cố định.

– Trừ phi chúng ta từ bỏ sử dụng hộp, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

Bằng không, mỗi lần tôi xuyên qua chiếc hộp tới gặp mọi người, tất cả những chuyện mọi người từng làm trên thị trấn đều bị quay về thời khắc này, cho dù đã xảy ra chuyện gì, trên thực tế cũng như chưa từng xảy ra.

– “Nam Chu” nói – … Như vậy, có thể coi là tự do không?
{Giang Phảng} nhún vai, hoàn toàn không để ý:
– Đối với tôi mà nói, mỗi ngày ở nơi đây đều không có ý nghĩa gì đặc biệt, mỗi ngày đều sống trong ngụy trang, bảo vệ đứa trẻ hàng xóm từng bảo vệ tôi mà thôi.
Còn một nửa, {Giang Phảng} giấu không nói.
… Trên thực tế, anh không định để “Nam Chu” đi.
Anh không quan tâm đến [Nam Chu] ở thế giới thứ hai đang trong trạng thái tan vỡ hỗn độn.
Dù sao cũng sẽ không chết.
Anh thuận miệng nói:
– Thời gian thiết lập lại thì sao? Chúng ta có thể giữ ký ức, cho dù có thiết lập lại cũng là vĩnh viễn.
“Nam Chu” một lần nữa im lặng hồi lâu.
Khi {Giang Phảng} dần trở nên mất kiên nhẫn, “Nam Chu” hỏi ngược lại anh:
– Tại sao anh muốn tôi ở lại nơi này?
Câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của {Giang Phảng}.
Đầu lưỡi có thể giảo biện của anh nhất thời cứng đơ, không nói được một lời.
Anh không hiểu được tại sao mình đã quen cô độc bao nhiêu năm nay lại trở nên không thể chấp nhận như vậy.
Cảm giác giống như một đứa trẻ vội vàng muốn giữ lại món đồ nào đó, cảm giác xa lạ đến mức anh không biết phải làm thế nào.
Vì thế anh cứng họng phản bác:
– Ai muốn cậu ở lại đây chứ?
“Nam Chu” ờ một tiếng, chống bên giường đứng dậy:
– Tôi muốn đến thế giới thứ hai nói chuyện với [Nam Chu].
{Giang Phảng}: ….
Nhóc lừa đảo giảo hoạt lại lừa anh rồi!
Lời đã nói ra miệng như bát nước đổ đi, anh không nói được lời nào cứu vãn.
Thấy “Nam Chu” mở ổ khóa “lách cách” bằng kỹ năng Nam Chu học tập và tích lũy được, {Giang Phảng} mím môi:
– Cậu phải nhớ, tôi ở đây đợi cậu.
Anh ngập ngừng, nghiêng nửa người sang, không nhìn thẳng vào “Nam Chu” mà chỉ khẽ nói:
– … Không cần biết cậu quyết định thế nào, cậu đều phải xuyên tới chiếc hộp này nói cho tôi.
“Nam Chu” đoán ra được tâm tư của anh:
– Anh sợ tôi không chào anh mà tìm tự sát luôn à?
{Giang Phảng} nhếch môi, lộ ra hàm răng chỉnh tề xinh đẹp:
– Đúng vậy đấy, nếu như cậu định tự sát mà không nói tiếng nào, tôi sẽ…
“Nam Chu” bình tĩnh đợi anh nói ra câu tiếp theo.
“Sẽ” cả nửa ngày trời, {Giang Phảng} không thể nghĩ ra cách nguyền rủa thích hợp, chỉ đành nói giọng quái gở:
– … Cắn chết cậu.
“Nam Chu” không sợ uy hiếp kiểu này:
– Quái vật mới cắn chết người.
Trong lúc nói chuyện, chiếc hộp mở ra “cách” một tiếng.

– … Này.
Mắt thấy cậu làm ra vẻ muốn mở hộp ra, {Giang Phảng} gọi cậu lại:
– … Không cần phải vì người khác mà hi sinh bản thân mình, không ai đáng giá để cậu… chết vì người đó.
“Nam Chu” thầm nói một câu trong lòng: Hình như cũng không ai đáng giá để tôi sống vì người đó.
Nhưng cậu vẫn gật đầu với {Giang Phảng}, cơ thể hòa tan vào trong luồng sáng trắng.
Lần này thức dậy trong căn phòng ngủ của mình, cậu không vội đi tìm kiếm chiếc hộp ngay mà mở cửa sổ ra, dùng đầu ngón tay chọc chú chim mập hót không ngừng nghỉ kia.

Sau đó cậu xuống tầng, ôm lấy “bố, mẹ” lâu ngày không gặp.
Như thường lệ, bọn họ vẫn không có phản ứng gì.
Kết thúc cái ôm từ một hướng, “Nam Chu” đi ra ngoài, ngồi trên chiếc xe đạp của mình, chậm rãi dạo quanh thị trấn trống trải vào ban ngày.
Cảnh tượng đường phố quen thuộc khắc sâu vào trong đầu cậu, mỗi viên gạch nhô ra trên bức tường đều y hệt như trong trí nhớ.
Ký ức này thuộc về cậu, nhưng không phải là của cậu.
Cậu đến trường học một chuyến, mang theo tập phác họa của mình.
Làm xong tất cả những chuyện này, “Nam Chu” tìm thấy chiếc hộp sắt trong thư viện mà Nam Chu hay đến, lưu loát mở nó ra, nháy mắt bước vào thế giới trong chiếc hộp tiếp theo.
Hai người nhìn gương mặt giống y hệt mình đến tận nốt ruồi lệ của người kia, chẳng biết phải nói gì.
“Nam Chu” sử dụng kỹ năng của Nam Chu, vẽ phác thảo chân dung [Nam Chu].
[Nam Chu] cũng biết được điểm đặc biệt của phó bản này theo lời “Nam Chu” nói.
Cậu không bàn đến suy nghĩ của mình, chỉ hỏi “Nam Chu”:
– Cậu nghĩ thế nào?
“Nam Chu” vừa cúi đầu phác họa, vừa nói ra suy nghĩ của mình:
– Trong ký ức của tôi chưa từng trải qua phó bản nào thế này.

Thực ra tôi không cần làm gì cũng có thể thắng.
[Nam Chu] nói trúng vấn đề cốt lõi:
– Nếu như trò chơi này thất bại, cậu mới thắng.

Nếu trò chơi thắng, cậu sẽ thất bại.
Mặc dù logic này có hơi đặc biệt, nhưng vừa hay thích hợp sử dụng ở hoàn cảnh hiện tại.
“Nam Chu” vẫn muốn nghe ý kiến của cậu:
– Cậu nghĩ sao?
Tính cách của [Nam Chu] hoàn toàn khác với {Giang Phảng}, tư duy của cậu rất rõ ràng:
– Trước khi cậu tới đây, chúng tôi đã tồn tại rồi.

Có lẽ chúng tôi sinh ra là để chào đón cậu.
– … Cho nên cậu nghĩ thế nào mới quan trọng nhất.
“Nam Chu” im lặng hồi lâu, hỏi câu mà trước mặt {Giang Phảng} cậu chẳng thể hỏi ra được:
– Chỉ cần tôi chết, Giang Phảng sẽ có được hạnh phúc đúng không?
Hết chương 291
 
------oOo------