Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 287: 287: Con Kiến Mười





***
Sau khi cậu rời khỏi, thế giới này vẫn còn tồn tại ư?
Vậy mà… không tan vỡ?
Mang theo cả trăm nghi ngờ, Nam Chu muốn ngồi dậy.
Hai chân vừa chạm đất, đầu gối cậu mềm xụi khuỵu xuống phía trước.

Cậu dùng hai cánh tay chống đất mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
Mồ hôi lạnh chi chít trên trán rơi tí tách theo cú ngã này.
Vài vết máu đỏ tươi trên má được mồ hôi lạnh gột rửa, lộ ra phần da trắng bệch bên dưới.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế này, xương vai xinh đẹp mỏng manh phập phồng lên xuống hồi lâu theo nhịp thở nặng nề, cậu mới miễn cưỡng bò dậy, mở cửa sổ ra.
Chú chim vàng gọi mặt trời lên đã rời khỏi.
Ánh dương ngoài kia rực rỡ chói mắt, cảnh sắc vẫn như trước đây.
Kết hợp với những đồ đạc trong phòng, Nam Chu tin chắc rằng mình đã quay về với chiếc hộp đầu tiên.
Điểm tốt là cậu có được một khoảng thời gian tuyệt đối an toàn để nghỉ ngơi.
Điểm xấu là cậu càng thêm mơ hồ.
Phản ứng đầu tiên của Nam Chu là: Mình chơi sai cách rồi ư?
Lẽ nào vé tàu có mặt ở mỗi thế giới giống như chiếc hộp kia, và bản thân cậu đã từ bỏ nhiệm vụ vé tàu, một lòng tìm kiếm chiếc hộp dẫn tới thất bại nhiệm vụ và phải bắt đầu lại từ đầu?
Hay trong hộp chỉ có ba thế giới thôi?
Vậy thì chuyến tàu rời khỏi thế giới sẽ dừng ở đâu?
Ga tàu ở nơi nào?
Lẽ nào lặp lại lần nữa sẽ có gì khác biệt?
Có quá nhiều câu hỏi, suy nghĩ hết cũng chẳng được ích gì.
Nam Chu quyết đoán sử dụng “Vũ Điệu Của Rối”, gọi ra một đám con rối làm bằng vải, còn mình thì xoay người đi vào trong phòng tắm.
Rửa sạch máu trên người, dùng nước nóng và hơi nước xoa dịu, thả lỏng cơ thể căng thẳng của mình xong, Nam Chu kiểm tra thời gian.
… Còn 6 tiếng 50 phút nữa mới tới thời gian chuyến tàu xuất phát theo quy định của trò chơi.
Nam Chu tập trung rửa sạch vết thương, thay một bộ quần áo sạch sẽ lấy từ chiếc tủ quần áo không ngừng làm mới của cậu, đã có ba con rối được phân công chạy xung quanh tìm kiếm vé tàu và hộp đã quay về, chúng ngồi thành hàng bên giường, chờ cậu bước ra khỏi phòng tắm.
Nhìn thấy cậu, ba gương mặt trống rỗng đồng loạt quay sang như ba bông hướng dương.
Trong đó có một con đưa chiếc hộp sắt ra bằng bàn tay tròn ủng của mình.
… Chiếc hộp dịch chuyển đã thay đổi vị trí, nó được đặt bên dưới gốc cây cổ thụ trong trấn mà ngày thường cậu vẫn hay đạp xe qua.

Đã tìm được chiếc hộp, nhưng “vé tàu” không thấy tăm hơi.
Nam Chu không cảm thấy bất ngờ với kết quả này.
Thế giới thứ nhất thực sự quá bình thường, không có kẻ địch, không có quấy nhiễu, cả thị trấn này đều nằm trong trạng thái phơi bày mặc cho cậu tìm kiếm.
Nhưng suy nghĩ theo góc độ độ khó của trò chơi, có muốn giấu vé tàu cũng sẽ không giấu ở đây.
Dẫu vậy, Nam Chu cũng phải tìm kiếm xong thì mới yên tâm được.
Trong lòng cậu hiểu rõ, bản thân không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Cậu còn phải bước vào thế giới tiếp theo.
Khi thời gian lặp lại, ánh sáng bắt đầu, cậu không biết bản thân mình sẽ gặp được gì ở thế giới tiếp theo.
Có lẽ một lần nữa chào hỏi [Nam Chu] và {Giang Phảng} của hai thế giới ấy.
Có lẽ, hai thế giới ấy đã tan vỡ rồi, chờ đón cậu là một thế giới hoàn toàn mới.
Chẳng qua trạng thái bây giờ của cậu không hoàn toàn tốt nhất.

Vết thương đâm xuyên lòng bàn tay và cẳng chân đã lành hơn phân nửa, vết cắn xé trên người cũng dần khép lại, chỉ có thương ở xương khó lành, chỉ cần hơi dùng sức trên cẳng chân, cậu vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tốn một tiếng đồng hồ, xác nhận ngoài chiếc hộp ra thì trong điểm an toàn này hoàn toàn không có vật phẩm nào mới xuất hiện, Nam Chu lựa chọn “rời khỏi” đây.
Tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo đều là ẩn số, chỉ có thể làm hết sức có thể.
Chiếc khóa vẫn mang kiểu dáng tương tự, cậu đã thành công mở nó hai lần.
Lần này, cơ bắp không ngừng phát run cũng đã vững vàng hơn.
Bởi thế mở chiếc hộp này ra là một chuyện vô cùng đơn giản.
Cậu dùng một ngón tay nhấc móc khóa ra, kéo thân khóa xuống, gạt phiến khóa lên, bàn tay đặt trên nắp hộp ngập ngừng một lát, sau đó quyết đoán mở ra.
Bóng tối ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, ánh sáng rạng rỡ trải khắp đất trời.
Để xác nhận nơi mình đang đứng, Nam Chu không đợi bản thân thích ứng ánh sáng đã híp mắt ép buộc bản thân quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vừa nhìn, cậu đã ngây ngẩn cả người.
… Tất cả những sự vật xuất hiện trước mắt đều quen thuộc đến mức khiến cậu cảm thấy hoang mang.
Cậu đứng trên mảnh rừng đối diện với phòng mình.
Cách đó mấy chục bước, chú chim béo núc đang đậu trên khung cửa sổ tầng hai.
Mấy giây sau, cánh cửa mở ra theo trí nhớ, nhưng không có bàn tay nào thò ra đưa gạo cho chú chim nhỏ mỗi ngày đều đến ăn xin đúng giờ.
[Nam Chu] bám hai tay vào song cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy Nam Chu ở phía đối diện ngay tức thì.
Đôi mắt lạnh lùng của cậu sáng lên.
Cậu ra hiệu với Nam Chu “qua đây”, đồng thời rời khỏi cửa sổ, xoay người chạy xuống tầng.
Nam Chu đứng sững tại chỗ, nghi vấn dấy lên trong lòng.
Song cậu vẫn phải làm chuyện mình nên làm nhất vào lúc này.
Cậu lảo đảo chạy thẳng tới cửa nhà [Nam Chu].
Khi Nam Chu bước lên bậc cầu thang thứ hai, cánh cửa đóng kín cũng mở ra trước mắt cậu.
[Nam Chu] mặc đồ ngủ đứng trong phòng, cảm xúc trào dâng trong lồng ngực khiến cậu khẽ thở gấp, cậu nhìn thẳng vào Nam Chu.
Giọng [Nam Chu] đầy vẻ ngạc nhiên:
– Sao cậu quay lại đây?
Nam Chu cũng vô cùng ngạc nhiên:
– … Cậu còn nhớ tôi à?
Cả hai cùng cảm thấy hoang mang, còn đang không biết phải hỏi chuyện đối phương thế nào thì cánh cửa nhà bên cạnh vang lên một tiếng.

NPC [Giang Phảng] sắp tới đây tìm bạn của mình rồi.
Để tránh sinh ra hỗn loạn không nên có, [Nam Chu] túm cổ áo Nam Chu, kéo cậu vào phòng, nhanh chóng và lặng lẽ đóng cửa lại.
Một lát sau, [Giang Phảng] nhẹ nhàng bước tới trước cửa, gõ vang “cốc cốc”.
[Nam Chu] ấn Nam Chu phía sau ván cửa, một cánh tay chặn ngang cổ họng cậu nhưng không dùng sức mà chỉ cảnh cáo, không cho phép cậu phát ra âm thanh.
Cậu cũng không nói một lời, chỉ nhìn thẳng người trước mặt.
Đôi mắt đen láy của [Nam Chu] giống như chiếc gương soi, nhìn người khác chăm chú hệt như cách mà Nam Chu nhìn.
Bọn họ có thể thấy được hình bóng của mình trong đôi mắt đối phương.
[Nam Chu] nói với [Giang Phảng] đang gõ cửa bên ngoài:
– Anh Phảng, hôm nay em muốn ngủ thêm một lát nên không ăn sáng đâu.
[Giang Phảng] dịu dàng trả lời:
– Không vấn đề.

Vậy em có ăn trưa không?
[Nam Chu]:

– Có.

Em muốn ăn mì sợi.
[Giang Phảng] mỉm cười trả lời:
– Biết rồi thưa thầy Nam.
Nếu [Giang Phảng] có tư duy thuộc về riêng mình, anh sẽ phát hiện ra rõ ràng [Nam Chu] đang ở sau cửa nhưng tại sao không thể mở cửa mặt đối mặt nói chuyện đàng hoàng với anh?
… Song anh không có.
Đợi tiếng bước chân bên ngoài xa dần, [Nam Chu] mới buông lỏng cánh tay kiềm chế Nam Chu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới:
– Tại sao cậu lại quay về đây?
… Thế giới trong chiếc hộp không tan vỡ khi Nam Chu rời khỏi mà chỉ bắt đầu từ đầu thôi sao.
[Nam Chu] – nhân vật trung tâm của thế giới này vẫn mang theo tất cả ký ức, không bị xóa đi khi thế giới này khởi động lại ư?
Nhận thức này bỗng khiến nội tâm Nam Chu thả lỏng hơn nhiều, dẫu vậy nghi ngờ trong cậu càng tăng thêm chứ không giảm bớt.
Cậu trả lời thành thật:
– Tôi cũng không biết.
– Tôi vừa mới thức dậy trên giường.

– [Nam Chu] nói thẳng vào vấn đề luôn – Cậu còn đi nữa không? Tôi sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở ngày hôm nay sao?
Nam Chu:
– Không đâu, tôi muốn rời khỏi nơi này, chỉ còn…
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay:
– … Chưa tới sáu tiếng nữa thôi.
[Nam Chu] ồ một tiếng:
– Sáu tiếng sau cậu sẽ không đi được nữa đúng không?
Nam Chu lắc đầu:
– Có lẽ vậy.

Có lẽ tôi sẽ bị nhốt trong vòng tuần hoàn vô hạn vĩnh cửu của ba thế giới… có lẽ chúng ta sẽ cùng biến mất.
[Nam Chu] lẩm bẩm:
– Ồ, 50% khả năng.
Nam Chu hỏi thẳng:
– Cậu có thể giúp tôi được không?
[Nam Chu] cũng dứt khoát tỏ thái độ thẳng thắn:
– Tôi không muốn để cậu đi.
Nam Chu:
– Có người đang ở bên ngoài đợi tôi.
[Nam Chu]:
– Nhưng không có ai đợi tôi.

Tôi cũng muốn có người đợi mình.
Hai người thẳng thắn không hề che giấu suy nghĩ và tư lợi của mình, nói rõ ràng yêu cầu của mình cho đối phương.

Nam Chu không nói tiếp, chỉ vươn tay đặt lên cổ [Nam Chu], dịu dàng vuốt ve gáy cậu.
Trong những giây phút hoang mang và cô độc, Nam Chu luôn mong muốn có người nhẹ nhàng vỗ về mình, không cần phải nói gì hết, chỉ như vậy thôi cũng đã đẹp đẽ bình yên lắm rồi.
Cậu muốn an ủi một bản thân khác.
[Nam Chu] ngoan ngoãn không cử động.
Chờ cảm xúc của mình dần dịu xuống, cậu vươn tay ra sau nắm cổ tay Nam Chu:
– Được rồi… tôi biết chuyện gì là đúng.

Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào đây?
Theo chỉ dẫn của Nam Chu, [Nam Chu] tự mình đi tìm kiếm một vòng quanh trấn nhỏ theo quỹ đạo mình hay di chuyển thường ngày.
Rất nhanh sau đó, cậu mang chiếc hộp sắt quen thuộc từ tảng đá ven sông về.
Cầm được hộp sắt rồi, Nam Chu gõ gõ thành hộp khắc hoa văn, nghĩ tới {Giang Phảng} đang ở bên trong, cậu cảm thấy thật kỳ diệu.
Cậu cũng phái con rối của mình vừa tìm kiếm vừa né tránh người.
Bởi vì bố cục của thị trấn này không hoàn toàn giống với trấn Vĩnh Vô mà cậu quen thuộc, cho nên việc tìm kiếm tốn nhiều thời gian và công sức hơn so với chiếc hộp đầu tiên.
Trong thời gian chờ đợi, Nam Chu thuật sơ qua chuyện mình muốn làm cho [Nam Chu] nghe.
[Nam Chu] cũng giống {Giang Phảng}, đưa ra câu trả lời tương tự:
– Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy có thứ gì giống như “vé tàu” trên thị trấn cả… có lẽ nó xuất hiện sau khi cậu tới đây.
Nam Chu trả lời:
– Vậy tìm thử xem.
[Nam Chu] đưa ra giả thiết:
– Có khi nào chôn dưới đất không? Hay trong nhà của những cư dân khác?
Nam Chu lắc đầu:
– Không đâu.
[Nam Chu] thấu hiểu suy nghĩ của cậu rất nhanh:
– … Ừ, đúng.

Nếu vậy với mười hai tiếng giới hạn chưa chắc đã có thể lục soát từng ngóc ngách của toàn thế giới.

Trò chơi sẽ không có thiết lập mất cân bằng đến thế đâu.
Quả thực là vậy.
Trò chơi này không phải là server thử nghiệm không được công khai với bên ngoài, có thể đường hoàng nâng cao độ khó đồng thời che giấu manh mối với người chơi.
Đây là màn quyết chiến cuối cùng với sự tham gia theo dõi của vô số người không gian đa chiều khác.
Cho dù phía trò chơi có muốn động tay động chân thì cũng không dám làm quá mức trực tiếp.
***
Sau công cuộc lục soát kéo dài tiếng rưỡi, kết quả đổi lại hệt như trong chiếc hộp thứ nhất.
… Ít nhất nhìn từ bên ngoài thì trong chiếc hộp thứ hai này không có bất cứ thứ gì gọi là “vé tàu”.
Ngay cả một mẩu giấy thêm vào cũng không có.
Xem ra muốn thành công tìm được vé tàu, cậu phải tiếp tục tìm kiếm đến cuối thế giới thứ ba rồi.
Nam Chu ngồi trên sofa nhà [Nam Chu], dùng sợi thép mở khóa lạch cạch, [Nam Chu] ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm từng động tác của cậu.
Khi lưỡi khóa nhỏ tinh xảo bị gạt ra, đầu khóa vang lên “tách” một tiếng, [Nam Chu] chợt nhỏ giọng hỏi sau lưng cậu:
– … Cậu, có còn quay lại đây nữa không?
Trong lòng Nam Chu chợt nảy ra một ý tưởng kỳ diệu:
– Cậu bám vào vai tôi đi.
[Nam Chu]:
– … Ồ?
Nam Chu:
– Tôi muốn thử xem có thể mang cả cậu đến thế giới tiếp theo không.
– Nơi đó có một người… cô đơn giống như cậu.


– Nam Chu nói – Tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.
Thử làm vậy cũng có thể coi như mạo hiểm.
Nam Chu muốn thử xem, một lần chiếc hộp này có thể mang theo mấy người.
Cùng với việc nếu như cậu mang theo nhân vật trung tâm của thế giới thứ hai đi rồi, thế giới này có tan vỡ hay không.
[Nam Chu] suy nghĩ hồi lâu, không trả lời mà chỉ khẽ đặt tay lên vai Nam Chu.
***
Đáng tiếc, khi bóng tối ngợp trời kéo tới, sức nặng của cánh tay đặt trên vai cậu cũng biến mất.
… Chỉ có mình Nam Chu xuất hiện dưới ánh trăng cô độc.
Nam Chu thở dài một tiếng.
Qua kiểm tra, chiếc hộp này chỉ có thể dịch chuyển mỗi mình người mở hộp ra.
Tâm tư còn chưa yên, Nam Chu loạng choạng suýt nữa thì rơi từ trên mái nhà xuống.
Cũng may cuối cùng cậu vẫn có thể ổn định cơ thể.
… Nhưng chân vẫn đạp trên mái ngói kêu răng rắc.
Đứng vững rồi, Nam Chu bỗng cảm thấy hình như đã có người từng miêu tả cảnh tượng này với mình.
Ngay sau đó, một gương mặt quen thuộc ló đầu ra khỏi ban công bên dưới.
{Giang Phảng} nhìn cậu một lát rồi mở lời chào hỏi:
– Ồ.
… Nghe giọng điệu thì có vẻ anh cũng nhận ra cậu.
Nam Chu không trả lời, chỉ thở dài một tiếng:
– Haiz.
Cậu không nghĩ nổi rốt cuộc tất cả những chuyện này được xây dựng lên nhằm mục đích gì.
Chỉ vì muốn cậu mệt mỏi bận rộn giữa ba thế giới này hay sao?
Hay là…
Nam Chu nhớ tới chủ đề “Con kiến” của phó bản này.
“Con kiến ganh đua, không ngừng bôn ba”, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
***
{Giang Phảng} đã nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình cậu biến mất và xuất hiện.
Khi anh có được toàn bộ ký ức hoàn chỉnh một lần nữa, anh cũng trở về căn phòng đã giam giữ Nam Chu.
Anh mở to mắt nhìn cơ thể vỡ vụn của mình dần sinh ra máu thịt, căn phòng đáng lẽ ra phải hỗn loạn vì màn đánh nhau giờ đây ngăn nắp chỉnh tề, chiếc giường dính máu tươi nhếch nhác của Nam Chu lúc này cũng sạch sẽ, ngay cả dấu vết ma sát mờ mờ của còng tay trên thành giường chất liệu kim loại cũng biến mất.
Trăng sáng treo cao bên ngoài cửa sổ.
{Giang Phảng} ngồi bên giường, vươn tay xoa thành giường sạch sẽ.
Anh còn chưa kịp định thần, chợt nghe thấy trên nóc nhà truyền tới tiếng vang quen thuộc.

Một suy nghĩ chợt nảy ra, anh bèn đi về phía ban công và rồi nhìn thấy Nam Chu.
Từ góc độ này, hàng mi Nam Chu rất đẹp, dưới trăng bóng của hàng mi vừa khéo che đi một nửa đồng tử, càng tôn thêm vẻ trong veo như nước của nửa còn lại.
Chân Nam Chu bị thương, cậu không muốn nhảy xuống làm ảnh hưởng đến vết thương bèn ngồi xổm xuống như con mèo đen trên nóc nhà, cụp mi nhìn anh.
{Giang Phảng} dựa vào lan can cười:
– Này, nhìn thấy tôi cậu thất vọng vậy cơ à? Cười cái xem nào.
Thấy người này đi rồi về, vậy mà nhìn thấy mình lại thở ngắn than dài, suốt hai mươi lăm năm qua, hiếm khi {Giang Phảng} mới cảm thấy thoải mái như lúc này.
Anh chống má hỏi:
– Sao nào, về đòi nợ à?
– Ừ.
Điều chỉnh xong tâm trạng, Nam Chu nói thẳng:
– Tôi muốn anh tìm giúp trong thế giới này có “vé tàu” của tôi không.
Hết chương 287
 
------oOo------