Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 219: 219: Bắc Đẩu Chuyển Hướng Năm





***
Viên bi sắt mạ bạc phát ra âm vang khe khẽ khi va chạm qua lại với kim đồng hồ chuyển động bằng tốc độ cực cao, mỗi một lần va chạm đều như xẹt qua trái tim.
Viên bi lạnh như băng, máy móc nóng rực quay không ngừng nghỉ, quay đến mức như mài ra tia lửa trong lòng người.
Lý Ngân Hàng nhìn chằm chằm theo bóng ảnh của viên bi, trái tim tựa hồ đang bị đặt trên máy quay đều theo tiết tấu hỗn loạn.
Mặc dù chỉ là một ván cược ngay từ đầu đã biết trước kết quả, nhưng cô vẫn không thể khống chế được trái tim đập loạn nhịp của mình.
Thậm chí cô còn cảm thấy mất mặt, bởi vì cô nghi ngờ có lẽ tất cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy tiếng tim đập bất an của cô.
Rất mất mặt Lập Phương Chu.
Lý Ngân Hàng nắm chặt tay áo, nhưng dường như ép tới một dây thần kinh nào đó, đẩy tiếng tim đập hỗn loạn lên cao đỉnh điểm đinh tai nhức óc.
Trên thực tế, tiếng chuyển động lọc cọc của máy và tiếng âm nhạc điện tử dần trở nên kích thích đã lấp kín màng nhĩ của tất cả những người có mặt ở hiện trường.
Chỉ mình tiếng tim đập nhỏ nhoi hoàn toàn bị nhấn chìm dưới tiết tấu âm nhạc nhanh này.
Số đếm ngược trên màn hình từng bước nhảy về cuối.
Nam Chu không có động tác chuẩn bị thêm chip nào.
Cậu vẫn cúi gằm mặt đứng ở đó.
Đới Học Lâm chú ý từng hành động của cậu.
Hắn đứng bên cạnh bàn Roulette đối diện với Nam Chu, bởi vì mặc vest đeo giày da, sắc mặt lạnh lùng, cảm giác áp bách rất mạnh.

Thoạt nhìn hoàn toàn có phong thái của nhà cái, tự nhiên thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Bọn họ không chỉ muốn phân tán sự chú ý của Nam Chu, còn muốn phân tán sự chú ý của những người thuộc không gian đa chiều không hiểu biết về văn hóa cờ bạc của con người.
Còn Đới Học Bân đứng sóng vai cùng Khúc Kim Sa ở phía xa mới chính là người thao tác ván cược ẩn giấu.
Phía cạnh chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa của hắn đang phát ra ánh sáng lập lòe u tối.
Hắn có thể dùng ngón cái dán vào ngón giữa ấn con số ở một thời gian bất kỳ.
Ấn bảy lần, con số cuối cùng sẽ là 07.
Tuyệt đối không có ngoại lệ.
Bàn Roulette sẽ giảm tốc độ khi còn mười giây cuối cùng.
Đồng thời người chơi không thể đặt cược nữa.
Nhưng chiếc nhẫn vẫn còn ba giây để thao túng con số biến đổi.
Ba giây này đủ để lật ngược tình thế.
Còn bảy giây cho Roulette chuyển động từ, để nó có thể dừng lại với tốc độ chậm rãi hợp lý, giúp bi sắt chuyển động tới trước con số đã được đặt trước dưới tác dụng từ.
Bảy giây này, là quy tắc vận động cứng nhắc của thiết bị máy móc, cũng chính là sự trêu chọc ác độc nhất của của nhà cái với người chơi, khiến bọn họ đón nhận thất bại trong vô vàn hy vọng và cầu nguyện.
Mười, tám, năm, một, không.
Đếm ngược kết thúc.
Bi sắt cũng chậm rãi dừng lại, mắc ở trong một khe lõm.
Với con số tương ứng là 32.
Tỉ lệ thắng của một ván là 1 ăn 35.
Nam Chu đã đặt 37 chip, thắng 1, nhận được 35 chip, lỗ mất 2.
Qua ván đầu tiên, hai bên đưa chip cược cho nhau.
Đới Học Lâm dùng chiếc móc bạc móc hai chip màu đỏ tới trước mắt mình, đặt lòng bàn tay nghịch một lát, bật ra tiếng cười trào phúng trong lòng.
Hắn còn tưởng rằng Nam Chu giống như Giang Phảng, sẽ có hành động kinh người nào đó, không ngờ lại là chiêu giữ vốn tối đa.
Lẽ nào cậu ta định sử dụng giá thấp nhất để kéo dài thời gian của bọn họ?

Một ván Roulette cũng chỉ có bốn mươi giây, nếu tính kéo dài thời gian dựa vào nó thì dường như hơi sai lầm?
Nam Chu cũng kiểm kê 35 chip của cậu.
Đới Học Lâm ngả người về trước, chủ động khiêu khích bằng giọng lạnh tanh;
– Có muốn nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục không.
Nam Chu bóp chip trong lòng bàn tay:
– Tiếp tục.
Ván sau bắt đầu rất nhanh.
Nam Chu vẫn làm theo cách cũ, đặt vào mỗi ô số một chip đỏ.
Lần này, động tác của cậu chậm hơn, đầu ngón tay kề sát bàn đặt cược Roulette, lướt qua từng chút, không biết đang do dự điều gì.
Nam Chu đồng ý chơi thêm ván nữa nhanh như vậy khiến Đới Học Lâm nghi ngờ phán đoán của mình.
Nhưng động tác của cậu thực sự rất chậm, khiến khuôn mặt của Đới Học Lâm bao phủ bởi một lớp sương mù nghi vấn.
… Cách kéo dài thời gian này không thể coi là cao minh được.
Chẳng qua, Đới Học Lâm chợt nảy ra suy nghĩ, chuyện này cũng hợp tình hợp lý.
Trong lý lịch cuộc đời của Nam Chu, cậu sinh hoạt trong một trấn nhỏ khép kín với diện tích chưa đến nửa kilomet vuông, thiếu kiến thức về những đồ dùng điện tử.
Không có sự chỉ dẫn của Giang Phảng, nghĩ thế nào đi chăng nữa thì Nam Chu cũng chẳng có cơ hội giành thắng lợi.
Cậu chỉ có thể kéo dài thời gian, kéo dài tới khi Giang Phảng không nhịn nổi nữa, đưa ra chỉ dẫn với cậu.
Mà kênh tâm linh của hai người đã được nghe lén 24/24.
Chỉ dẫn của Giang Phảng dành cho cậu sẽ chính là bắt đầu cho thất bại thảm hại của bọn họ.
Nghĩ đến đây, Đới Học Lâm thả lỏng khóe môi mím chặt, kiên nhẫn nhìn Nam Chu đi vòng quanh bàn Roulette ra vẻ thần bí, lấp đầy chip vào từng ô.
Sau đó, khi cậu quay về chỗ cũ, làm một động tác kỳ quái.
Cậu lấy đi một chip ở ô ứng với số 00.
Đới Học Lâm:
– Không cược 00 nữa à?
Nam Chu vẫn chỉ ít lời và dứt khoát như trước:
– Mở.
Roulette bắt đầu vòng quay lần hai thoạt nhìn như không hề có theo thứ tự.
Viên bi sắt thỏa thích dạo chơi quanh quỹ đạo của ba mươi bảy con số, như trái tim đập hỗn loạn,
Lần này, Nam Chu bình tĩnh đứng một bên bàn cược, không nhìn bi, chỉ nhìn Đới Học Lâm.
… Cậu ta đang quan sát xem mình có động tay động chân không hả?
Người chính thức thao túng bàn cược là Đới Học Bân.
Đới Học Lâm chỉ phụ trách khởi động nút ấn, không thẹn với lương tâm, đương nhiên vẫn bình thản ung dung.
Để thể hiện sự trong sạch của bản thân trước những khán giả thuộc không gian đa chiều kia, hắn buông hai tay bên người, thoải mái để mặc cho cậu nhìn.
Kết thúc đếm ngược, Đới Học Bân cũng đã quyết định sẵn một con số.
Cuối cùng viên bi sắt rơi vào trong rãnh đại diện cho số 12.
Ba mươi bảy con số, cậu chỉ cược 36, tính ra thì chỉ lỗ có một chip.
Kết thúc ván này tiến hành kết toán, Đới Học Lâm nhìn chằm chằm vào tàn cuộc, suy nghĩ gì đó, đáy lòng thầm “xì” một tiếng khinh miệt.
Thì ra định chơi như vậy à?
Hành động tiếp theo của Nam Chu quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ván thứ ba, cậu lấy đi thêm một chip, không cược 00 và 01.
Con số quay được của màn này là 09.

Nam Chu không phải trả một chip nào và nhận được kết quả hòa.
Ván thứ tư, cậu lấy đi ba chip.
Cậu không cược 00, 01 và 36.
Hiện tại, trong ba mươi bảy ô số, chỉ có ba ô còn trống.
Kết quả của vòng quay lần này là số 35, chỉ cách con số 36 một chút xíu, cảm giác “suýt giành chiến thắng” khiến người xem cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Nam Chu không lỗ nữa, lấy lại được 1 chip.
Đới Học Lâm lạnh lùng bàng quan, không biết nên khóc hay nên cười.
Cách chơi của Nam Chu có thể nói là cách chơi nhàm chán nhất trong vô vàn cách chơi.
Không ngờ cậu còn tin tưởng vào xác suất.
Cậu ta ngây thơ cho rằng, đứng trước tỉ lệ 1:35, tổng cộng có ba mươi bảy ô số, chỉ cần giảm tỉ lệ xuống 34/37 là cậu ta sẽ có 91,89% thắng một chip sao?
500 chip trong tay có thể để cậu ta chơi đến ngày tháng năm nào.
Đới Học Lâm không cảm thấy bất ngờ với sự lựa chọn của cậu.
Theo điều tra và nghiên cứu, khi lần đầu tiên bước vào Bắc Đẩu Chuyển Hướng, Nam Chu đã từng khuyên một người qua đường chơi Slot machine hãy tin vào xác suất.
… Và tất nhiên, kết quả là bị con bạc mắng cho.
Bởi vì Nam Chu hiểu biết ít về thế giới này, tò mò với tất cả mọi thứ, có lẽ sợ cậu hứng thú với cờ bạc, nhuốm màu sự thuần khiết vốn có, Giang Phảng chỉ nói sơ qua về sự đáng sợ của sòng bạc, nhưng không phân tích sâu về nơi tăm tối này với cậu.
Song, Roulette là một trò chơi có thể hoàn toàn thao túng xác suất.
Hơn nữa xác suất trước giờ thích trêu đùa lòng người.
Cho dù “ông trời” lẳng lặng đứng về phía Nam Chu, như vậy cũng chẳng có vấn đề gì.
Ván mới, cứ thế bắt đầu.
Nam Chu đứng trước bàn, trải qua một thời gian dài suy nghĩ mới lấy đi chip ở bốn số.
00, 01, 36, 35.
Sau khi Lý Ngân Hàng nhìn thấu tâm tư của Nam Chu thì thở phào một hơi.
May quá, may quá.
Mặc dù ngốc thì có ngốc thật đấy, nhưng ít ra như vậy có thể đảm bảo không lỗ, cũng có cơ hội lãi.
Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ bốn con số ở gần nhau thì liệu rằng tỉ lệ trúng có cao hơn không?
Chẳng phải để số tách ra sẽ tốt hơn ư?
Lý Ngân Hàng không định quấy nhiễu Nam Chu bằng suy nghĩ của mình.
Cô dùng tâm thái tương đối bình thản đối diện với ván cược thứ năm.
Bởi vậy khi viên bi sắt yên lặng nằm trên quỹ đạo của con số 01, tâm lý vừa mới ổn của Lý Ngân Hàng lập tức bùng nổ.
Ngay cả Nam Chu cũng phát ra tiếng nghi ngờ nho nhỏ khi đối diện với kết quả trước mắt.
Đới Học Lâm cố nhịn niềm vui sướng, giọng điệu ra vẻ lịch sự ưu nhã:
– A, đây là lần đầu thất bại nhỉ.
Điều này cũng có nghĩa rằng, toàn bộ ba mươi ba chip mà Nam Chu đặt đều đổ sông đổ bể.
Tổng cộng 3.300 tích điểm.
Tính cả phần ban nãy, cậu đã lỗ hẳn 3.500 tích điểm.
Đối diện với một lần thất bại, Nam Chu càng chần chừ nhiều thêm.
Chip nhựa trong lòng bàn tay cậu ma sát phát ra tiếng vang sột soạt.

Dường như cậu không biết xoay sở làm sao với đòn đánh bất ngờ này, thậm chí cậu còn đưa mắt nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng chống cằm, khẽ gật đầu với cậu, bảo cậu tiếp tục làm theo suy nghĩ của mình.
Vậy nên Nam Chu làm theo cách cũ, lặp lại từng bước cơ bản của năm ván trước.
Chẳng qua lần này, cậu do dự một hồi, cuối cùng chỉ để ra ba vị trí trống.
00, 01, 36.
Ha, mới thế mà đã sợ rồi à?
Đới Học Lâm và Đới Học Bân đều án binh bất động, chờ tổ kế hoạch đưa ra ý kiến.
Sau khi quan sát được ván cược từ thị giác của hai anh em nhà họ Đới, tổ kế hoạch đã sớm đề ra bước hành động tiếp theo.
Bên tai Đới Học Bân vang lên âm thanh nhắc nhở: “Vẫn để số 01.”
Đới Học Bân do dự: “Có rõ ràng quá không?”
“Cậu ta lựa chọn 01, chắc chắn cho rằng không thể quay ra 01 thêm lần nữa.

Thêm một lần, nhất định có thể lung lay lựa chọn của cậu ta, khiến cậu ta không dám tin tưởng ba con số này nữa, ép cậu ta phải từ bỏ nó để phân tán các số ra.”
“Chuyện này…”
Tổ trưởng tổ chiến lược bình tĩnh: “Lẽ nào các cậu định cứ giằng co với cậu ta ở số điểm ban đầu vậy ư? Nhất định phải cho cậu ta chịu khổ, bằng không về sau các cậu còn muốn thắng thì nhất định phải quay vào mấy con số gần đó.

Còn lặp lại một lần nữa chẳng phải sẽ càng lộ liễu hơn sao?”
Đới Học Bân suy nghĩ.
Vào trường hợp của hắn, nếu như liên tiếp quay hai lần vào một con số, có lẽ hắn sẽ ghê tởm con số 01 đến mức sinh ra bóng ma tâm lý.
Đới Học Bân: “Nếu như cậu ta vẫn không chịu tách số ra thì phải làm thế nào?”
Tổ trưởng tổ chiến lược nói: “Nếu như cậu ta không chịu thì cứ tiếp tục chơi trò giảm số này với cậu ta.

Để cậu ta thắng thêm mười mấy ván nữa sẽ lựa chọn một con số mà cậu ta không cược, thắng về số tiền đã mất.

Lặp đi lặp lại như vậy cũng là một cách chơi.”
Mười mấy ván?
Nghĩ về cục diện không thú vị ấy, ánh mắt Đới Học Bân nhìn Nam Chu càng thêm vẻ ghét bỏ không thể che giấu.
Nếu thất bại hai lần liên tục ở 01, có lẽ gương mặt bình tĩnh của cậu ta sẽ nứt ra mất.
Trong lúc nham thạch ác ý đang cuộn trào bên dưới gương mặt lạnh như băng của Đới Học Bân, hắn nghe thấy giọng điệu không đổi của Nam Chu:
– Bắt đầu.
Ván thứ sáu, giống hệt như năm ván trước.
Tiền cược đã đặt xong.
Đới Học Lâm vẫn là một cái máy khởi động cứng nhắc, chẳng có kỹ thuật gì.
Viên bi sắt không ngừng chuyển động.
Tiếng âm nhạc chậm rãi rồi vút cao kéo theo cả tiếng tim đập của những người xung quanh.
Khe lõm của Roulette bị mài nhẵn tới mức có thể soi gương.
Nam Chu đứng bên cạnh bàn, quay lưng với Đới Học Bân đăm chiêu suy nghĩ.
Tất cả đều không thay đổi.
Tất cả, dường như đã được định sẵn kết cục ngay từ đầu.
Song, khi chỉ còn mười hai giây đếm ngược, một thay đổi bất thường đã xảy ra.
Năm ván cược trước Nam Chu đều tùy ý đặt tay bên bàn cược vì thế hoàn toàn không ai để ý đến bàn tay vốc một nắm chip tổng cộng hai mươi cái, rơi thẳng vào trong ô ứng với số 01!
Tốc độ tay của cậu rất nhanh, thậm chí Đới Học Lâm còn không kịp nhìn rõ, bàn Roulette đã nhanh chóng xác định được sức nặng của những con chip bên trên.
Đặt xong buông tay, không thể hối hận.
Sau giây phút ngây người ngắn ngủi, cảm giác lạnh lẽo kết hợp với nóng rát tựa rắn độc men theo sống lưng Đới Học Bân chạy thẳng lên tới đỉnh đầu.
Nhưng hắn đứng quá xa.
Bởi vì mấy ô Nam Chu đặt chip quá gần nhau, hắn không biết rốt cuộc Nam Chu đã đặt vào con số nào.

Không chắc chắn, hắn phải sửa con số thế nào đây?
Nghĩ đến đây, hắn bước lên trước theo phản xạ.
Chân còn chưa kịp chạm xuống thảm, cánh tay phải của hắn chợt bị một lực từ bên ngoài nắm chặt, giơ thẳng lên giữa không trung.
– Anh Đại Đới, nhẫn đẹp thật đấy.

– Giọng Giang Phảng đượm ý cười, thủ thỉ như ác ma – Sao hôm qua không thấy anh đeo nhỉ?
Ba giây cho Như Mộng hối hận đã vụt qua trong chớp mắt.
Bảy giây còn lại cũng đủ để bọn họ hồi tưởng về những dấu vết đáng sợ trong bốn mươi giây vừa qua.
Ngay từ đầu Nam Chu đã chưa từng nghĩ tới việc chơi trò xác suất với bọn họ.
Cậu đang chơi đòn tâm lý.
Bởi vậy cậu mới làm đủ mấy bước đệm.
Cậu đã chơi năm ván giảm số vô nghĩa, mài mòn cảnh giác của bọn họ.
Cậu lựa chọn mấy ô số gần nhau, dụ bọn họ tập trung sự chú ý vào mấy con số cố định.
Cậu đi vòng quanh bàn cược Roulette để tính toán khoảng cách giữa các con số, cùng với làm thế nào có thể đặt cược vừa nhanh vừa chính xác.
Cậu nhìn chằm chằm Đới Học Lâm chỉ vì xác nhận xem thiết bị gian lận có trên người hắn hay không.
Hai anh em nhà họ Đới không thể tin tưởng và giao thiết bị gian lận cho Khúc Kim Sa được.
Bởi vì ngay ngày hôm qua thôi, Khúc Kim Sa đã ngang nhiên sử dụng tiếng Ôn Châu để giao lưu với Giang Phảng.
Dù rằng nội dung không có ý nghĩa gì nhưng cũng đủ để người cầm đầu hai anh em nhà họ Đới sinh ra cảm giác không tin tưởng.
Vậy thì người thao tác Roulette chỉ có Đới Học Bân.
Nam Chu đứng bên cạnh Roulette cũng do muốn cản trở tầm nhìn về phía Roulette của Đới Học Bân.
Cậu nhìn về phía Giang Phảng vì muốn nói với anh bản thân mình sẽ ra tay vào ván này.
Nói cho cùng, đây vẫn là một ván cược không rõ kết cục, muốn biết thắng hay thua còn phải xem xác suất.
Có thể những người không gian đa chiều kia không đặt vào 01, mà đặt vào 00 hoặc 36, cũng có thể tiếp tục đi đường vòng với cậu.
Nếu vậy, Nam Chu không chỉ lãng phí 20 chip của mình, còn khiến đám người kia phát hiện ra kế hoạch của cậu.
Trong cả năm ván cược làm nền, Nam Chu cũng cược đám người kia sẽ coi thường cậu, sẽ mất kiên nhẫn với trò chơi lặp đi lặp lại, cùng với ý muốn đả kích mạnh mẽ trái tim cậu.
Đòn đánh tâm lý khi quay vào hai lần 01 liên tiếp sẽ dữ dội hơn 00 và 36 nhiều.
Không có quy luật nào chắc thắng một trăm phần trăm trong cờ bạc.
Dẫu vậy, so ra đây cũng có thể coi như một cơ hội xoay chuyển tình thế trong ván bài không có khả năng.
Trên thực tế, cậu cũng đã thắng rồi.
Viên bi sắt trượt trên mặt bàn phát ra tiếng vang khe khẽ êm tai rồi dừng hẳn.
Giống như kế hoạch của tổ chiến lược tư vấn và hai anh em nhà họ Đới, viên bi dừng ngay trên quỹ đạo của con số 01.
Nhìn thấy kết quả này, Nam Chu khẽ thở phào một hơi.
Cậu bình tĩnh biểu đạt:
– Đáng sợ quá.
Dứt lời, Nam Chu quay sang Đới Học Lâm còn đang ngơ ngác:
– Nhà cái, kết toán đi.
Cậu nghiêng đầu, nhìn nguyên đống chip xếp ngay ngắn trong khay của Như Mộng, chợt “a” một tiếng.
– Đúng rồi.

Tỷ lệ 1 ăn 35, hình như số chip mấy người hiện có đã không đủ nữa rồi?
Hết chương 218
 
------oOo------