Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 179: 179: Tà Giáng Hai Mươi Bốn





***
Trong lúc từng tiếng đập cửa dồn dập gấp gáp khiến Lý Ngân Hàng hoảng loạn, tay chân cứng đờ lạnh ngắt, Nam Chu chủ động đi về phía gõ cửa ầm ầm.
Cô vô thức muốn ngăn cản.
Nhưng Nam Chu chỉ nói bâng quơ một câu đã đánh tan sự sợ hãi của cô:
– Đến cũng đến rồi.

Không phải không giết được.
Điều kiện trong phòng có hạn, ngay cả người bên ngoài cũng khiếp sợ với lời cậu nói, ngừng động tác đập cửa.
Thứ bên trong dường như còn đáng sợ hơn.
Trong không gian tĩnh mịch, Nam Chu mở cánh cửa bản lề đã không thể hoạt động, chỉ dựa vào sức tay để chuyển động.
Tào Thụ Quang nắm tay Mã Tiểu Bùi, do dự mấy giây cuối cùng cũng cắn răng bước vào trong phòng.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại sau lưng hai người.
– Đệt.
Tào Thụ Quang dựa vào vách tường, thở hồng hộc, áp cái đầu nóng kêu ù ù lên tường lạnh như băng nhờ đó giảm nhiệt độ.
Anh ta vừa hưng phấn vừa sợ hãi, cánh tay cầm nỏ rủ xuống bên người, khẽ run rẩy:
– … Tôi… vừa mới giết bản thân mình, mọi người có tin được không?
Ngay cả Tào Thụ Quang cũng không nhận ra biểu hiện của mình kỳ quái cỡ nào trong mắt Nam Chu.
Anh ta thở gấp, tay run rẩy, tất cả biểu hiện đều rất giống phản ứng của người bình thường khi gặp được chuyện đáng sợ không thể giải thích.
Song, khóe miệng anh ta vẫn hơi nhếch lên nụ cười hưng phấn…
Giống như những người chơi từng đến thăm Vĩnh Vô trong “Vạn Vật Hấp Dẫn”.

Cho dù bị mình đuổi giết lại, những người kia đều mang biểu cảm kỳ quái như thế này, biểu cảm khiến người ta chán ghét.
Bởi vì bọn họ sẽ không chết, thậm chí còn chẳng hề đau đớn.
Lấy một ví dụ, căn nhà ma đúng thật rất đáng sợ, nhưng mọi người có sợ đến đâu cũng biết ma là giả, chẳng thể thực sự làm hại gì đến bọn họ.
Cảm giác Déjà vu này khiến tâm trạng Nam Chu cực kỳ không ổn.
Tào Thụ Quang đâu có ngờ, đã đến nước này rồi mà Nam Chu còn có lòng dạ quan sát anh ta.
Anh ta nắm tay Mã Tiểu Bùi, chỉ lo ổn định nhịp thở.
Mã Tiểu Bùi thì đứng ôm đầu sau bóng cánh cửa, không biết đang nghĩ điều gì.
Có thêm hai vợ chồng bước vào đây, căn phòng ba người vốn dĩ không mấy rộng rãi càng thêm bí bách.
Lý Ngân Hàng hỏi:
– Thiệu Minh Triết đâu?
Tào Thụ Quang:
– Không biết, anh ta không có trong phòng.
Lúc này đây, ngay đến cả Lý Ngân Hàng cũng phát hiện ra điểm lạ thường:
– Anh còn cố ý đi tìm anh ta hả?
Ban chiều hai người vừa mới trở mặt với nhau, Tào Thụ Quang chạy trối chết qua đây, trong lúc hoảng loạn còn quan tâm Thiệu Minh Triết có ở trong phòng không ư?

Tào Thụ Quang nuốt một ngụm nước bọt:
– Đâu có, cửa phòng anh ta mở toang, cửa sổ cũng mở, kính phòng tắm vỡ rơi vãi khắp nơi còn văng ra tận cửa, bên trên dính đầy máu.
Anh ta miêu tả có phần bừa bãi.

Dẫu vậy, phần lớn thông tin đã đủ để bọn họ đưa ra phán đoán.
Tim Lý Ngân Hàng chợt trống rỗng.
Cô và Thiệu Minh Triết chỉ bèo nước gặp nhau, cũng không có tình cảm gì sâu nặng.
Mặc dù hắn chỉ nói với cô mấy câu về chuyện của Nam Chu và Giang Phảng, nhưng cô cảm thấy hắn nhất định có năng lực đặc biệt nào đó.
Giống như Dịch Thủy Ca và đội Thanh Đồng, kết bạn với hắn có lẽ cũng có chỗ tốt.
Đây là mối quan hệ mà cô mở rộng được, là tâm sự nghiệp của cô.
Lý Ngân Hàng vẫn còn ôm một tia hi vọng:
– Hay anh ta trốn đi rồi.
Tào Thụ Quang bĩu môi:
– Căn phòng bé bằng cái mắt muỗi, nhìn qua thấy hết, anh ta còn trốn ở đâu được?
Nói cũng phải.
Anh ta không quan tâm Thiệu Minh Triết sống hay chết, quay sang hỏi kế sách Nam Chu với ánh mắt chờ mong:
– Thầy Nam, chúng ta đối phó với nó kiểu gì được đây?
Gặp nguy hiểm, anh ta không có tự giác mình là người của không gian đa chiều, dứt khoát đặt mình vào trận doanh của Nam Chu.
Nam Chu nhìn anh ta:
– Nó?
Quỷ giáng đầu mà Nam Chu gặp được trong biển là một khối tay chân của rất nhiều người vặn vẹo, lúc nhúc.
Ban nãy Nam Cực Tinh nhảy ra khỏi cửa sổ chạy thoát, các mảnh kính vỡ cũng phản xạ một lượng lớn cá thể “Nam Cực Tinh”.
Tào Thụ Quang cũng tận mắt chứng kiến điều tương tự.
Tại sao anh ta có thể chắc chắn thứ chạy trong gương chỉ có một?
Thấy Nam Chu tỏ ra nghi ngờ, Tào Thụ Quang vội vàng đưa ra công cụ được anh ta buộc lên cổ tay trái bằng chiếc băng cổ tay màu đen.
Một chiếc máy ảnh có chức năng rửa ảnh tức thời.
Anh ta trải phẳng xấp ảnh chụp bị túm nhăn nheo trong tay cho Nam Chu xem.
Còn chưa kịp đợi Nam Chu nương theo ánh đèn chiếu vào qua khe cửa để đọc xong thông tin, Tào Thụ Quang đã vội vàng lên tiếng giải thích.
– Đạo cụ này của tôi có tên [Máy Chụp Ảnh Kiểu Cũ Của Studio Vui Vẻ].

– Anh ta tự hào khen ngợi – Hữu dụng lắm, là đạo cụ báu vật đối với ma quỷ đấy, vì nó có thể chụp được linh thể.
Ảnh được chụp khi anh ta nắm tay Mã Tiểu Bùi chạy trên hành lang.
Bởi vì vừa chạy vừa chụp, hình ảnh nhòe khủng khiếp.
Cũng may vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ cảnh tượng phản chiếu trên cửa kính.
Trên cửa kính nào có Mã Tiểu Bùi và Tào Thụ Quang.
Chỉ có một bóng người to lớn và không hoàn chỉnh, giống như một người khổng lồ nằm ngược, cơ thể gấp khúc xuyên qua cả hành lang, chẳng khác nào một con trăn trong rừng nhiệt đới với thân mình đen bóng ẩn mình trong khe thủy tinh.

Nó to lớn lạ thường, từng mảnh vảy không ngừng rơi xuống từ cơ thể.
Tào Thụ Quang căng thẳng run hết cả tay, nên chụp tận bảy tấm, cho tới khi hết giấy in ảnh bên trong.
Những tấm ảnh tựa đèn kéo quân đã đủ để ghép nối ra sự thay đổi chỉ trong vài giây của cái bóng to lớn trong cửa kính.
Mảnh vụn rơi khỏi cơ thể nó, ghép lại thành một Tào Thụ Quang rõ ràng trong kính.
Chẳng trách vừa rồi Tào Thụ Quang phải gõ cửa dồn dập đến vậy.
Nhìn thấy một màn này, có ai là không liều mạng tìm đến một nơi an toàn hơn để trốn chứ.
Mấy ngày nay Tào Thụ Quang ở khách sạn, không có đóng góp gì cho nhiệm vụ hết, nhưng trong quá trình ông nói gà bà nói vịt rồi kết hợp cả ngôn ngữ hình thể với ông chủ cũng đã nghe được không ít chuyện kỳ lạ.
Ví dụ như, anh ta nghe ông chủ kể, tầm ba tháng trước, có một tên tội phạm giết người thích lẻn vào nhà người khác trong đêm, dùng dao nhọn gây ra vụ thảm sát cả gia đình chín người.

Gã bị cảnh sát truy bắt, bị bắn gục ở đoạn sông chảy siết, và rơi vào trong sông.
Tầm một tuần sau, thi thể của gã mới được ngư dân phát hiện ở gần cửa biển.
Khi được phát hiện, toàn thân gã sưng lên phát sáng, cả người giống như một vòm mũ sứa bành to cực hạn, sáng tới mức soi được gương.
Quái dị hơn, trong thời gian thi thể được mang về Cục Cảnh sát gần đó và đợi giấy tờ của các ban ngành bên trên tiếp nhận, nó đã không cánh mà bay.
Người ta đều nói, gã chính là con của Quỷ Mẫu, gã đã được mẹ mình hồi sinh, có thể dùng gương mặt của mình trà trộn vào trong đám người thêm lần nữa.
Vừa nhìn thấy bóng đen khổng lồ bành trướng khác thường, cùng với cảm giác ẩn náu không thể phát hiện khiến người ta lạnh sống lưng, Tào Thụ Quang chợt nhớ ra vụ án không manh mối này.
Chỉ cần có oán là có thể thành giáng.
Nếu thi thể của gã bị người đứng đằng sau trộm mất.

Một du hồn mang đầy oán niệm và sát khí thực sự rất thích hợp thực hiện thuật giáng đầu.
Tào Thụ Quang đã nói hết ra những thông tin mình có thể cung cấp, bèn nhìn Nam Chu với ánh mắt chờ mong cậu đưa ra cách đối phó.
– Đợi.
Nam Chu cũng không lằng nhằng, lời ít ý nhiều:
– Chúng tôi đã sắp xếp đi tìm bản thể ký thác của giáng đầu rồi.

Trong thời gian chờ nó tìm được nguồn gốc của giáng đầu, chúng ta chỉ cần sống sót là được.
– Chỉ cần sống…
Câu nói này khiến lòng bàn tay Tào Thụ Quang đổ mồ hôi.
Anh ta lén lút cọ vào quần, sau đó cầm tay vợ mình xo.a nắn an ủi.
Mã Tiểu Bùi ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn anh ta, tiếp đó nghiêng đầu trong bóng tối nở nụ cười âm hiểm lạnh lùng mà Tào Thụ Quang chẳng hề hay biết.
Nam Chu đi đến bên giường, vươn tay ra trước mặt Lý Ngân Hàng, im lặng lắc lắc.
Lý Ngân Hàng biết vào lúc này mình nên bớt suy nghĩ, lập tức ngoan ngoãn ngồi trong ô vật phẩm.
Nam Chu quay sang nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng vẫn yên lặng ngồi trên giường, còn chẳng hề đặt chân xuống đất.
Anh chống gối, cười nói:
– Lẽ nào cậu không cần tôi giúp đỡ cho kế hoạch của cậu hay sao?

Nam Chu cụp mi suy nghĩ một lát:
– Sẽ rất nguy hiểm.
Giang Phảng:
– Tôi có thể đoán cậu muốn làm gì.

Cậu sẽ cần tôi giúp một tay.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng về lời đề nghị của Giang Phảng, hiển nhiên Nam Chu quyết định chấp nhận.
Cậu rụt tay về, nghiêm túc hứa hẹn:
– Tôi sẽ bảo vệ anh.
Giang Phảng xuống giường, nghe theo lời cậu:
– Vậy thì hân hạnh nhận chăm sóc, vô cùng cảm kích.
Hai người nói qua nói lại khiến Tào Thụ Quang chẳng hiểu gì.
Hả?
Đã nói ở yên đợi cơ mà?
Trước mắt xem ra chất môi giới để con quỷ này ẩn náu và di chuyển cũng chỉ có mặt gương phản xạ mà thôi.
Chỉ cần bọn họ trốn ở nơi không có nguồn sáng, không thể hình thành điều kiện phản xạ ánh sáng, vậy chẳng phải tất cả đều ok sao?
Anh ta nhìn vợ mình, muốn thống nhất suy nghĩ với cô.
Nhưng Mã Tiểu Bùi vẫn luôn im lặng đứng cạnh anh ta, cúi đầu rất thấp.
Thậm chí Tào Thụ Quang còn sinh ra cảm giác quái dị như thể các tổ chức trong đầu cô đã vỡ nát, chỉ còn một đoạn da nối giữa cổ và đầu.
Đợi khi anh ta nhìn chăm chú đến mức nổi da gà, Mã Tiểu Bùi điều chỉnh góc độ cổ, ngẩng đầu lên an ủi anh ta.
Tào Thụ Quang có tật thần kinh thô kinh niên hết thuốc chữa, thấy không có gì bất thường bèn thầm cười nhạo mình trông gà hóa quốc.
Nam Chu dẫn theo Giang Phảng đi ngang qua đôi vợ chồng trẻ sóng vai đứng sau cửa, lịch sự cúi đầu với hai người:
– Tôi ra ngoài xem thử.
Tào Thụ Quang mệt mỏi khoát tay, không định ngăn cản hai người họ tự đi tìm đường chết.
Nam Chu:
– Anh không đi cùng chúng tôi à?
Tào Thụ Quang cảm thấy ở đây rất tốt.
Rèm cửa kéo kín, phòng tắm có gương cũng đã đóng rồi, bức tranh phong cảnh lồng khung kính treo trên tường hình thành một góc cố định sẽ không chiếu được đến bọn họ.

Bọn họ chỉ cần ngồi ở đây đợi đến khi Nam Chu giải quyết giáng đầu thì tốt rồi.
Tào Thụ Quang da mặt dày, quyết định đình công:
– Tôi và vợ ở đây một lát.
Anh ta hoàn toàn không lĩnh hội được sự tinh túy trong từ “anh”.
Nam Chu “ờ” một tiếng.
Thốt ra một âm tiết ngắn ngủi xong, Nam Chu chợt vươn tay.
Đầu ngón tay Nam Chu dùng sức, xoay tay phi dao găm đi.
Dao găm lạnh lẽo đâm vào miệng Mã Tiểu Bùi.
Đầu cô ghim thẳng vào tường dưới sức mạnh vô cùng lớn, ầm một tiếng, cả nửa gương mặt chìm vào trong.
Thay đổi bất ngờ xảy ra, Tào Thụ Quang tức giận nứt mắt, còn chưa kịp chửi, bàn tay mềm mại lạnh băng anh ta đang nắm đã tan đi như ảo ảnh.
Tào Thụ Quang: …
Anh ta nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, loáng thoáng hiểu ra gì đó.
Nam Chu nhìn sắc mặt Tào Thụ Quang dần dần tái mét:

– Dọc đường anh tới đây đều là cửa kính.

Anh phải cảm thấy kỳ quái khi nó không ra tay với mình chứ.
Tào Thụ Quang hoàn hồn, không nói lấy một lời, chỉ mở cánh cửa ra, vội vàng chạy về hướng mà anh ta và Mã Tiểu Bùi đã chạy đến đây.
Nam Chu khẽ thở dài một tiếng, đương nhiên không thể ngăn cản Tào Thụ Quang nóng lòng như lửa đốt.
Ngay khi Tào Thụ Quang xuất hiện ở hành lang, một phần của bóng đen không thể nhìn thấy đuổi theo anh ta.
Một phần ở lại trước cửa phòng Nam Chu và Giang Phảng rướn thân nhìn chằm chằm vào hai người, thèm thuồng chờ mong hai người sẽ sợ hãi và suy sụp.
Đó chính là nguồn dinh dưỡng cao cấp nhất của nó, cũng là tất cả thứ nó mong muốn trước và sau khi chết.
Trong cánh cửa khép hờ.
Nam Chu lấy [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] trong túi đồ ra, đeo vào ngón tay.
Giang Phảng kiểm kê số bài còn lại, đồng thời lấy ra đạo cụ cấp C.
Khác với người chơi bình thường, đạo cụ cấp C của bọn họ rất ít.
[Ai Cũng Có Trái Tim Yêu Cái Đẹp] chính là một trong những đạo cụ cấp C đắt giá hiếm hoi trong số đạo cụ cấp C của bọn họ.
Một chiếc gương trang điểm theo lý thuyết có thể lấy ra dùng mãi không hết.
Trước đây nó đã phát huy tác dụng nho nhỏ trong phó bản “Nỗi sợ trăng tròn”.
Hiện tại, nó đang nằm trong tay Giang Phảng, rục rịch nổi dậy sát khí tối tăm.
Người bình thường sẽ không lấy gương ra vào tình huống này.
Nhưng Giang Phảng và Nam Chu đều không bất đồng ý kiến về chuyện này.
Ngay từ đầu Nam Chu đã không cảm thấy nhốt mình trong phòng sẽ an toàn.
Khung tranh, cửa sổ, gương, thậm chí bao gồm cả kính mắt của người khác đều có thể tạo thành ảnh phản chiếu.
– Ban nãy chúng ta đã chắc chắn trong khách sạn không có ai giúp được chúng ta.

Chúng ta không thể cầu xin sự giúp đỡ, điều này rất tốt.
Nam Chu bình tĩnh nói:
– Điều này chứng minh, quỷ cũng không thể cầu cứu.
Đối với Nam Chu mà nói, không khó để tìm điểm yếu của quỷ giáng trong gương.
Nó không thể hoàn toàn một con người.
Nam Chu đã phát hiện ra điều này khi đánh giáp lá cà với “Nam Chu” cầm dao găm.
Và cũng có thể nhận ra, những con “Nam Cực Tinh” từ trong kính kết thành đội đuổi theo Nam Cực Tinh bản chính sẽ không thể biến to đầu.
Thực lực của nó có hạn, cùng lắm cũng chỉ như con quỷ giết hại chín người kia thôi.
Nhìn nhận như vậy thì chuyện này đơn giản hơn nhiều.
Đâu phải mỗi mình quỷ mới là kẻ giết người.
Nam Chu chuẩn bị xong, vươn bàn tay phải đã đeo vòng nhẫn ánh sáng, nói với Giang Phảng cầm gương:
– Được rồi, chúng ta gọi nó ra đi.
Hết chương 178
Lời tác giả:
Thể diện của quỷ đã sắp hết hạn.
Muốn tiếp tục giữ thể diện, mời nạp tiền w
 
------oOo------