Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 158: 158: Tà Giáng Ba





***
Lời của hướng dẫn viên cuối cùng đã xúc phát thông tin đến muộn mà Tào Thụ Quang đã nói.
Lần này là một đoạn miêu tả bối cảnh cụ thể tường tận đã lâu không thấy.
[Bạn và bạn bè đến Thái Lan, nơi có phong cảnh rực rỡ tươi đẹp để hưởng thụ kỳ nghỉ phép hiếm có.]
[Bởi vì kinh phí hạn hẹp cho nên mọi người tham gia vào một đoàn du lịch giá rẻ.]
[Mặc dù hướng dẫn viên hơi xấu, điểm mua sắm trên đường đi cũng hơi nhiều nhưng có bạn bè bên cạnh, sự không hài lòng nho nhỏ cũng đáng là gì, có đúng không?]
[Đến thăm đại điện Phra Phrom, ngắm Cung điện Hoàng gia, bạn tưởng rằng kỳ nghỉ hiếm có này cứ thế qua đi trong vui vẻ.]
[Cho tới khi hướng dẫn viên tuyên bố, muốn dẫn các bạn đến một nơi thần bí thú vị.]
[Bạn cùng với những người bạn vừa quen vui vẻ đi về phía trước, nhưng ngay buổi tối sau khi xem xong nghi thức giáng đầu quỷ quái kia, bạn gặp được chuyện lạ khiến người ta sởn gai ốc…]
[Trò chơi diễn ra trong 12 ngày.]
[Trước khi thời gian kết thúc, hãy cố gắng hết sức sống sót.]
Màn mở đầu tràn ngập không khí của những câu chuyện kinh dị kém chất lượng và cố ra vẻ thần bí…
Giang Phảng móc ra đạo cụ cấp S [Bản Hòa Tấu Vận Mệnh].
Cũng chính là hai quân xúc xắc có khả năng đo độ khó và tính chất của phó bản.
Hai quân xúc xắc trượt vào trong bát, đổ ra một con số định mệnh không thể thay đổi.
Gươm báu – 3
Giang Phảng giơ xúc xắc trong tay cho hai người kia xem.
Lý Ngân Hàng ló đầu vào nhìn thấy thì giật mình.
Phó bản này cần dựa vào trí tuệ.
Vậy mà chẳng ngờ độ khó của nó còn thấp hơn cả phó bản đầu tiên “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”.
Lý Ngân Hàng gẩy bàn tính trong lòng theo thói quen.
Thời gian dài, độ khó thấp, vậy cũng có nghĩa lợi ích và thời gian không tỉ lệ thuận.
Có lẽ bọn họ sẽ phải bỏ ra mười hai ngày để lấy được vài tích điểm và đạo cụ không đâu.
Tình huống hiện tại là vậy, tuy đáng ghét nhưng không bất ngờ.
Lập Phương Chu đã sớm đắc tội người đứng đằng sau vô số lần.
Bọn họ bất ngờ bắt được Boss làm con tin sau đó giao dịch thành công, phó bản tiếp theo đặc biệt nhắm vào Nam Chu – người sợ trăng tròn và Giang Phảng – người sợ độ cao.
Tiếp đó, chính là phó bản loại hình hỗn hợp “Xâm nhập não bộ” với độ khó chưa từng gặp.
Sau khi vượt qua màn truy kích nghìn người rùm beng, bọn họ lại bị vứt vào phó bản có độ khó cực thấp với thời gian dài.
Lý Ngân Hàng nhỏ giọng oán thán:
– Có chơi nổi không đây?
Giang Phảng nắm tay Nam Chu:
– Xem tình huống đã.

Cố gắng kết thúc.


Nếu như không thể kết thúc thì…
Anh bật cười sảng khoái:
– Coi như nghỉ ngơi đi.
Nghỉ ngơi trong phó bản, nghe có vẻ rất đáng giận.
Nhưng nghĩ như vậy, cảm giác khó chịu khi bị một thế lực không thể nhìn thấy đùa bỡn giảm đi rất nhiều.
Trái tim của Lý Ngân Hàng vừa mới buông lỏng đã nghe thấy Nam Chu nói:
– Có vấn đề.
Chỉ ba từ đơn giản, trái tim vừa về chỗ cũ của cô nhảy vọt lên tận đầu lưỡi.
Cô cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi đang xúm đầu thảo luận gì đó.
Ông anh mắt trắng dã Thiệu Minh Triết không biết đã dung nhập vào biển người từ khi nào, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Tim Lý Ngân Hàng đập loạn xạ, giọng nói căng thẳng:
– … Cậu nói đúng.

Không thấy đâu nữa.
Nam Chu khẽ nói:
– Tôi không nói chuyện này.
Lý Ngân Hàng càng khó hiểu, nhìn chằm chằm Nam Chu với ánh mắt chờ mong, bàn tay dần dần đổ mồ hôi, phải khép lại vài lần mới miễn cưỡng nắm chặt được.
Rốt cuộc có vấn đề ở đâu?
– Tại sao ở đây có nhiều xe đến vậy? – Nam Chu nghiêm túc nói – Chuyện này không bình thường.
Lý Ngân Hàng cạn lời.
Điều này không thể trách Nam Chu được.
Ngoại trừ những chiếc ô tô minh họa trên sách, cậu cũng chỉ mới nhìn thấy chiếc xe bus đưa cậu đến định mệnh.
Từ khi sinh ra cậu đã ở trấn Vĩnh Vô, không có bất cứ dấu vết của ngành công nghiệp nào.
Cậu đi xe đạp, không cần mất một buổi chiều đã có thể đi một vòng khắp trấn nhỏ.
Còn về các điểm an toàn của “Vạn Vật Hấp Dẫn”, phương tiện duy nhất có liên quan đến ô tô chính là chiếc đầu xe lửa Thomas xình xịch tỏa khói trắng sẽ dạo quanh công viên vào đúng bốn giờ chiều mỗi ngày ở Thị Trấn Sóc.
Hơn nữa, trước mắt những phó bản mà bọn họ từng vượt qua còn chưa có cảnh tượng thành thị hóa cao độ thế này.
Đây là lần đầu tiên Nam Chu nhìn thấy cảnh tượng ngựa xe như nước, nhất thời không biết đặt mắt vào đâu.
Vì thế, cậu cảnh giác và tập trung mục tiêu vào những chiếc xe Tuk Tuk đi ngang khắp nơi, đồng thời bước lên trước, chủ động chắn trước mặt hai người để bảo vệ.
Như thể những chiếc xe điện rộng rãi kia đều tiềm tàng dã thú.
Điều này khiến Lý Ngân Hàng bất giác nhớ tới chiếc xe bus nơi đầu tiên bọn họ quen nhau.
Khi ấy Nam Chu cũng bị dịch chuyển từ một nơi nào đó đến.
Cậu quan sát tất cả những chi tiết xung quanh, nhanh chóng tạo cho mình một thân phận, đồng thời lừa mọi người đứng hình.
… Nhưng cậu lại không biết chiếc camera hành trình ở khá gần mình.
Khi ấy Lý Ngân Hàng còn cảm thấy tri thức của Boss nhà mình hơi lệch.

Bây giờ biết được nguyên nhân rồi, Lý Ngân Hàng chỉ cảm thấy cậu thú vị đáng yêu.
Giang Phảng mỉm cười xoa mái tóc Nam Chu, đồng thời chuyển hướng vẻ mặt dịu dàng tươi cười sang Lý Ngân Hàng:
– Đúng rồi, Ngân Hàng này.
Khóe miệng Lý Ngân Hàng vẫn còn tươi cười:
– Sao thế?
Nụ cười Giang Phảng vẫn như gió xuân, lời nhắc nhở cũng nhẹ nhàng ấm áp:
– Trừ chúng ta ra, đừng tin tưởng bất cứ ai nhé.
Lý Ngân Hàng:
– Hả?
Đợi khi cô nhận ra Giang Phảng đang ám chỉ điều gì, nụ cười trên gương mặt cô dần dần biến mất.
Ý của Giang Phảng rất rõ ràng.
Ngay từ đầu biểu hiện của Thiệu Minh Triết đã rất đáng nghi.
Cho nên, chính đôi vợ chồng trẻ kia có vấn đề?
Giang Phảng chỉ nhắc nhở cô một câu, cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Ngân Hàng đành vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc đôi vợ chồng kia đã lộ ra sơ hở khi nào.
Giang Phảng ôm vai Nam Chu, nhỏ giọng so đáp án với cậu:
– Cậu có nhìn ra không?
Nam Chu nghiêm túc quan sát toàn bộ quá trình chiếc xe Tuk Tuk gần họ nhất khởi động:
– Có nhìn ra.
Cậu bình tĩnh nói:
– Thiệu Minh Triết ngồi ngay sau lưng chúng ta, nhưng ngay từ đầu hai người kia đã không để ý đến anh ta.
Tạo hình như tội phạm truy nã của Thiệu Minh Triết, không hề có dáng vẻ của một người đang ở khu vực cận nhiệt đới, nói thế nào cũng rất bắt mắt.
Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi được dịch chuyển đến hàng ghế trước trên xe bus, lẽ nào khi bọn họ bước tới đây với tầm mắt ở trên cao mà hoàn toàn không chú ý đến người kỳ quái Thiệu Minh Triết?
Nếu như trang phục của Thiệu Minh Triết bình thường một chút thì Nam Chu cũng sẽ không nhanh chóng nghi ngờ đôi vợ chồng đến vậy.
Cậu vừa suy nghĩ điểm không hợp lý này, vừa tiếp tục nghiên cứu chiếc xe Tuk Tuk.
Cơ bắp anh lái xe Tuk Tuk phơi nắng đen bóng.
Chiếc xe của anh ta chạy xình xịch qua trước mặt Nam Chu.
Nam Chu vẫn nhìn anh ta với ánh mắt dò xét.
Từ nãy anh ta đã bị Nam Chu nhìn đến mức nổi da gà, dứt khoát mắng bằng một câu tiếng Trung thô tục:
– Thằng gay kia, nhìn cái gì mà nhìn?
Nam Chu bị mắng ngây người, dõi mắt nhìn theo anh lái xe đi mất hút mới quay sang Giang Phảng, chỉ chỉ bóng lưng anh ta:
– …Mắng tôi.

Giang Phảng bật cười.
Anh thích Nam Chu thế này, thích đến nỗi không thể kiềm chế.
Giang Phảng tạm thời không muốn đi quản đôi vợ chồng trẻ kia định làm trò gì, cũng không muốn biết Thiệu Minh Triết đi đâu.
Anh chỉ muốn quan tâm tới người tinh thần nhạy cảm đang hoang mang này.
– Đã nói sau khi xem xong nghi thức giáng đầu mới xuất hiện sự kiện kỳ quái mà, đúng không?
Giang Phảng nắm chặt tay cậu, dịu dàng trưng cầu ý kiến:
– Thầy Nam, tôi dẫn cậu đi nhìn ngắm thế giới nhé.
Mặc dù con người của thế giới này vừa mới mắng cậu, dường như không thân thiện lắm song khi Nam Chu nhìn vào mắt Giang Phảng, cuối cùng vẫn trịnh trọng gật đầu.
– Ừ.
Lý Ngân Hàng đứng bên cạnh lập tức đưa ra một vấn đề vô cùng thực tế:
– Nhưng chúng ta không có tiền.
Giang Phảng nháy mắt, nụ cười càng thêm rạng rỡ ấm áp.
***
Ở bên kia, bầu không khí quanh Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi thật u ám.
Tào Thụ Quang cào tóc, nhỏ giọng bứt rứt:
– Xong đời rồi, anh cảm thấy chúng ta đã lộ rồi.
Mã Tiểu Bùi an ủi anh ta:
– Không đến nỗi thế chứ.
Tào Thụ Quang:
– Đừng lạc quan mù quáng, ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta đều không bình thường.
Hai người này cũng giống như Adam, đều là những người chơi sống trong không gian đa chiều được đưa đến đây.
Dẫu vậy, bọn họ không được giao sứ mệnh quan trọng như Adam.
Bọn họ chỉ là hai người chơi đơn thuần, muốn đến thế giới xa lạ này vui chơi, thăm thú, học hỏi thêm chút kiến thức.
Thực ra nguyên nhân bọn họ có thể nhìn thấy Lập Phương Chu nhưng lại không nhìn thấy Thiệu Minh Triết rất đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Mắt của bọn họ có thể nhìn thấy những chiếc camera trên không trung.
Camera vây quanh Lập Phương Chu giống như ong vò vẽ vỡ tổ, hoàn toàn che kín Thiệu Minh Triết ngồi phía sau, ngăn chặn tầm mắt trên phương diện vật lý của bọn họ.
Lập Phương Chu chính là đối tượng bắt mắt nhất trên xe.
Bằng không bọn họ cũng sẽ không giật mình vì tên Thiệu Minh Triết như ma quỷ kia.
– Cuộc truy kích vừa mới kết thúc… – Tào Thụ Quang tạm thời xua đuổi tất cả camera xung quanh bọn họ, làm mặt khổ phân tích với vợ mình – Đã phân chúng ta với bọn họ rồi, không phải cấp trên muốn chúng ta chỉnh chết bọn họ đấy chứ?
Phó bản trước, bọn họ được ghép với một anh trai người Đông Bắc ấy.
Sau khi kết thúc, Tào Thụ Quang bị nhiễm luôn cái giọng Đông Bắc.
Hai vợ chồng đối diện nhau, một người run chân trái, một người run chân phải, ôm cánh tay, đau đớn rơi vào trong những suy nghĩ rối rắm.
– Ồ…
Sau khi nghĩ ngợi một hồi lâu, Mã Tiểu Bùi ngẩng đầu, đưa ra một vấn đề rất có tính xây dựng:
– Nhưng bọn họ muốn xử Nam Chu thì liên quan gì đến chúng ta?
Tào Thụ Quang như tỉnh giấc mộng:
– Đúng vậy, chúng ta chỉ cần chơi vui là được.

Cấp trên đâu có truyền cho chúng ta mệnh lệnh giết Nam Chu.
Mã Tiểu Bùi khẳng định:

– Đúng, không đưa mệnh lệnh thì không có.
Sau khi cởi bỏ khúc mắc vốn dĩ không lớn của hai người, trời đất cũng sáng sủa theo.
Mã Tiểu Bùi vỗ tay, xòe bàn tay ra với Tào Thụ Quang:
– Nào, nào, móc tiền ra thôi.

Em muốn mua đồ ăn ngon.
Một trong những đạo cụ quan trọng của hai người Tào Thụ Quang chính là một cái ví tiền có thể móc ra bất cứ loại tiền nào, giới hạn mỗi ngày 1000 đơn vị tiền tệ thông dụng trong phó bản đó, lấy ra rồi thì không lấy được thêm nữa.
Rất phù hợp với phong cách chủ nghĩa hưởng lạc của đôi vợ chồng trẻ.
Tào Thụ Quang móc ra 1000 Baht Thái trong ví, sau khi đếm qua, anh ta do dự:
– Có đủ dùng không nhỉ?
Trong lúc anh ta đang cầm tiền, lục lọi trong trí nhớ số liệu liên quan đến giá trị tiền mua bán của Thái Lan, một bàn tay lặng lẽ vỗ lên vai anh ta.
Tào Thụ Quang giật mình:
– Mẹ ơi!
Anh ta giật mình sợ hãi quay đầu nhìn.
Giang Phảng mỉm cười lặng lẽ đứng phía sau lưng anh ta từ khi nào, giống như một con ma giữa ban ngày.
– Làm phiền… – Anh nói khách sáo – Hai người có tiền, đúng không?
Tào Thụ Quang đang cầm tiền mặt trong tay, không thể chống chế, chỉ đành nói khô khốc:
– … À, có.
Giang Phảng cũng không kiêng dè gì:
– Cho tôi vay 200 được không?
Căn cứ vào tin tình báo, Tào Thụ Quang biết được người đứng trước mặt mình là một kẻ nham hiểm, là cái dạng miệng cười mà có thể nhai luôn thịt người khác mà không nhả xương.
Bây giờ anh ta chỉ có thể cười cười cho Giang Phảng vay.
Nếu không đưa, chưa biết chừng Giang Phảng sẽ cướp trắng trợn mất.
Tiền đi thay người, tiền đi thay người…
Anh ta đau lòng rút ra hai tờ tiền có in hình vua Rama IX, đưa cho Giang Phảng, đồng thời thuận miệng hỏi:
– 200 đủ không?
Vừa hỏi ra miệng, anh ta chỉ muốn tát cho mình một cái.
Mày nhiều lời làm gì?
– 200 đủ rồi.
Giang Phảng không được nước lấn tới.
Anh lịch sự nhận tiền, đồng thời cúi người lịch sự:
– Tôi sẽ trả lại anh 400 Baht.
Hết chương 157
Lời tác giả:
Meo Meo: Đáng ngờ quá đi mất.
Meo Meo: Có rất nhiều xe.
 
------oOo------