Văn Tuyết Vô Song

Chương 4




Edit: Tiêu Hiên

“Ha ha ha, kinh thành, ta đi đây. Giang hồ, ta đến nào!”

Trên bến tàu vận tải bên ngoài kinh thành hơn năm mươi dặm, một thiếu niên đen nhẻm như tiểu khất cái đứng ở trên khoang thuyền chất đầy hàng hóa, hai tay chống nạnh, làm bộ dáng ngửa mặt lên trời cười to.

“Tiểu Phương tử, ngươi đứng trên hàng hóa đống làm gì? Mau chóng xuống đây hỗ trợ, còn dám lười biếng, lão tử đem ngươi ném khỏi thuyền! ” một đại hán ở trên boong thuyền hung ác quát hắn.

Thiếu niên kia lập tức im lặng, lề mà lề mề từ phía trên leo xuống, lấy lòng nói: “Lý đại ca, đây là lần đầu tiên ta ly khai kinh thành, có chút hưng phấn quá …, ngài vậy ngàn vạn chớ để ý, ta đây đi làm việc. Ta đây biết ngài tâm rất tốt nha.”

Đại hán kia thật ra là người mặt ác tâm mềm, nhìn thiếu trước mắt bộ dáng cầu xin vui vẻ, liền hừ một tiếng, phất tay một cái nói: “Được rồi, được rồi, đi làm việc đi.”

“Tuân lệnh. ” thiếu niên cười khẽ nắm chặt quyền, chạy đến trong thuyền hỗ trợ.

Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Tĩnh Vương phủ tiểu thế tử năm vừa mới mười sáu ── Đông Phương Vô Song.

Nói về tâm tính Đông Phương Vô Song, từ khi hắn mười ba mười bốn tuổi dần dần nảy nở, lộ ra bộ dạng thiếu niên sau này, nhiệt huyết cùng tính cách hiếu kỳ của người thiếu niên kia cũng bắt đầu tăng lên gấp mấy lần.

Sau nhiều lần hướng cha mẹ mãnh liệt yêu cầu đi lăn lộn giang hồ không kết quả, trong ba năm hắn trốn nhà đi không dưới mười lần, nhưng mỗi lần cũng bị bắt trở lại. Nhưng lần này, hắn cuối cùng cũng thành công.

Đông Phương Vô Song trong lòng đắc ý, lại không biết đây là vì hắn năm nay đã trưởng thành, hơn nữa võ công cũng có chút thành tựu, trưởng bối trong nhà cố ý thả nước, để cho hắn tới giang hồ lịch lãm một phen.

Đông Phương Vô Song những năm này có người nhà quản giáo, tính tình đã thu liễm không ít, người cuối cùng cũng tiến tới, miễn cưỡng được cho văn võ song toàn đi.

Hai năm trước hắn trong lúc vô tình từ trong rương bảo bối của mình lục ra cái lệnh bài năm đó Phong Văn Tuyết đưa cho hắn, liền nhớ lại đã nói chờ sau khi mình “Văn võ song toàn “, hứa hẹn muốn thú ngân phát ca ca kia làm thế tử phi

Nói thật, qua mười một năm, hắn đối với bộ dáng Phong Văn Tuyết đã không còn nhớ rõ, hơn nữa sự tình qua nhiều năm như vậy, nói không chừng người ta sớm đem hắn quên mất, cũng không thể quá tưởng thật.

Nhưng năm đó yêu thích cùng tình cảm trẻ con với người kia lại ấn tượng sâu sắc. Nhất là Phong Văn Tuyết phong độ tư thái không giống mọi người, làm cho hắn nhiều năm trước tới nay luôn luôn nhớ mãi không quên.

Đông Phương Vô Song nằm trong gian phòng đơn sơ dưới khoang thuyền, móc ra tấm lệnh bài màu bạc luôn luôn cẩn thận cất giấu bên người, phía trên hoa văn tinh xảo cùng văn tự ưu nhã, làm cho hắn nhớ tới mặt nạ trên mặt Phong Văn Tuyết.

Thật là mong đợi a.

Đã qua mười một năm, không biết vị mỹ nhân ca ca kia hiện tại biến thành bộ dáng gì rồi?

Phong Văn Tuyết vẫn không thành thân, mà Đông Phương Vô Song từ gia gia và chỗ Linh ẩn cốc, cũng biết bí mật các đời Thần Minh giáo giáo chủ.

Không thể cùng nữ nhân có quan hệ xác thịt, cho nên chỉ có thể tìm Ma Da nam tử sinh sản đời sau sao?

Nếu Phong Văn Tuyết là do Ma Da nam tử sinh dục, vậy hắn nhất định kế thừa trọn vẹn huyết mạch. Nói đúng ra, kỳ thật Phong Văn Tuyết cũng có thể sinh dục.

Đông Phương Vô Song biết ngoại tổ mẫu của hắn ── hoàng thái hậu Thu Tử Lăng hiện nay, chính là người Ma Da.

Chẳng qua người Ma Da truyền thừa vô cùng kỳ quái, nếu là nam tử tự mình sinh con nối dõi, vô luận nam nữ đều thừa kế huyết mạch này. Nếu là cô gái cùng ngoại tộc người thành thân, vậy sinh dưỡng nữ nhi chỉ có thể thừa kế một nửa huyết mạch. Mà Ma Da nam tử cùng nữ nhân ngoại tộc thành thân, chắc là sẽ không sinh ra loại huyết mạh này.

Ngoại tổ mẫu của hắn bản thân là do Ma Da nam tử sinh, nhưng mẫu thân hắn Đông Phương Hoa Dung cũng chỉ có một nửa huyết thống này, đến hắn … Mặc dù phụ thân của hắn Đông Phương Quân Khiêm cũng là người Ma Da, nhưng chỉ cần không phải phụ thân sinh ra, người Ma Da truyền thừa chính là theo mẫu hệ, cho nên hắn dường như không từ chỗ mẫu thân thừa kế huyết thống của người Ma Da.

Nói cách khác, Đông Phương Vô Song hắn là một người bình thường, không thể nào giống như Ma Da nam tử vì tình thụ thai.

Chuyện này khi hắn khi còn bé, tổ phụ của hắn Bắc Đường Diệu Nguyệt từ Linh ẩn cốc mời tới Bạch Vũ ( chính là thấy thuốc của người Ma Da) giúp hắn xác nhận qua.

Tĩnh Vương phủ một nhà dường như bởi vì …sự kiện này vừa thở phào nhẹ nhỏm vừa lo lắng, phức tạp mà mâu thuẫn.

Thở phào nhẹ nhõm vì tương lai Đông Phương Vô Song sẽ không lấy thân thể nam tử sinh dục, thừa nhận cực khổ như vậy. Lo lắng là bởi vì tiểu tử này nam nữ không kiêng kỵ, khó bảo đảm tương lai sẽ không tìm nam nhân làm thế tử phi, đến lúc đó nam tử kia nếu như không phải là người Ma Da, Tĩnh Vương phủ truyền thừa sẽ phải chật vật.

Bất quá hiện tại…

Đông Phương Vô Song cười hắc hắc.

Phong Văn Tuyết là người Ma Da. Nếu thật không thể đạt tới lưỡng tình tương duyệt, Đông Phương Vô Song vậy hết sức mong đợi có thể thực hiện lời hứa của mình khi còn bé.

Hắn một đường theo thuyền đến thành trấn tiếp theo, kiếm được chút bạc, liền rời khỏi đội thuyền đổi sang đường bộ.

Hắn chưa bao giờ xem thường hệ thống tình báo của Tĩnh Vương phủ và Đông Môn, hơn nữa vạn nhất Tam thúc hoàng đế của hắn còn có hai vị Thân Vương thúc thúc cũng gia nhập vào trong đại quân tìm kiếm, vậy hắn chính là chạy đến chân trời góc biển cũng có thể bị tóm trở lại, cho nên phải cẩn thận hành sự.

Đông Phương Vô Song cũng không lo lắng, một bên du sơn ngoạn thủy, một bên làm công ngắn hạn kiếm lộ phí. Lần này hắn đi ra ngoài không dám mang ngân phiếu châu báu những thứ dễ dàng bị truy tung, chỉ mang theo chút ít bạc vụn cùng vàng vụn, cho nên phải cố gắng tự lực cánh sinh a.

Đông Phương Vô Song dung mạo tuấn mỹ, thông minh lanh lợi, biết ăn nói, một đường vừa chơi vừa đi, cũng không chịu thua thiệt nào, lại tăng thêm không ít hiểu biết, cũng học được rất nhiều thứ.

Bất quá đây là giang hồ a, vĩnh viễn so với tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn.

Đông Phương Vô Song nhớ kỹ Nhị thúc Ngũ thúc nói qua cho hắn những chuyện giang hồ kia, cho nên một đường mặc dù gặp một chút nguy hiểm cùng bẫy rập, nhưng đều bị hắn khéo léo tránh được. Chẳng qua là ai có thể nghĩ đến, cuối cùng hắn lại thua ở trên tay một vị lão thái thái bình thường.

Lúc ấy cửa miếu hội người chen chúc người, hắn chẳng qua là nhẹ nhàng đụng c lão thái thái kia một chút, ai ngờ bà có thể ngã nhào trên đất, kêu trời trách đất, nói mình bị đụng ngã thành trọng thương. Sau đó liền có mấy đại hán tráng kiện nhảy ra, nói hắn đụng thương lão mẫu của bọn họ.

Đông Phương Vô Song biết đây là gặp phải lừa đảo, một phen tranh luận sau đó lấy được thắng lợi, thấy mấy đại hán kia đỡ lấy lão thái thái ủ rũ mà rời đi, trong lòng còn rất đắc ý. Kết quả quay đầu lại vừa sờ túi tiền, mới phát hiện mình túi tiền bị người sờ soạng.

Đông Phương Vô Song khóc không ra nước mắt.

Phải biết rằng lấy thân thủ của hắn, trộm cắp nhãi nhép tầm thường mơ tưởng từ trên người hắn lấy ra đồ vật, cho nên dọc theo đường đi tất cả đều bình an vô sự. Nhưng một hòa thượng đi ngang qua ngoài sân miếu nói cho hắn biết, lão thái thái kia mặc dù không biết võ công, nhưng là thần thâu có nổi danh ở khu vực Giang Nam, mấy đại hán là đệ tử của bà, chuyên môn yểm trợ cho bà trộm đồ vật của người ngoài.

Đông Phương Vô Song đụng phải bọn trộm cắp, bằng sức một mình, không có biện pháp đối phó hành vi tác oai tác quái của đám người kia, hơn nữa nếu như chuyện ầm ĩ lớn, bất luận trên công đường hay là dính vào môn phái giang hồ, cũng sẽ bị phụ vương hắn cùng Nhị thúc bọn họ phát hiện. Cho nên Đông Phương Vô Song không thể làm gì khác hơn là đánh rớt hàm răng kèm nuốt máu, tự nhận xui xẻo.

Bất quá hắn cũng không phải dễ bắt nạt. Lúc gần đi tra rõ nơi ở của đám lừa đảo kia, lén lút đi vào phóng hỏa lớn, làm cho lão thái thái cùng mấy người đệ tử tức giận tới mức dậm chân.

Đông Phương Vô Song báo thù xong, hài lòng lần nữa lên đường. Bất quá thiếu bạc, đi đường gian khổ a.

Đông Phương Vô Song tính toán thời gian, chính mình từ kinh thành đi ra ngoài cũng được mấy tháng, không thể trì hoãn. Hơn nữa nơi này cách tổng đà Thần minh giáo cũng không xa, trên người vẫn còn mấy văn tiền, kiên trì kiên trì nào.

Vì vậy đáng thương Đông Phương tiểu thế tử,giống hệt tiểu khất cái, chịu đói chịu khát, cuối cùng cũng đến tiểu thành trấn kêu Thanh Phong trấn.

Lúc này hắn đã xài hết đồng tiền cuối cùng rồi, bụng đói ba ngày, khỏi nói có bao nhiêu đáng thương.

Đông Phương Vô Song đứng ở bên đường, chống cằm nhìn người đến người đi trên đường, trong lòng đang suy nghĩ nên hay không nên trước đi tìm tửu lâu cửa tiệm làm công ngắn hạn, ai ngờ đúng vào lúc này, trước mắt thoáng một cái, một cái bóng người quen thuộc đi qua trước người hắn.

Đông Phương Vô Song dụi dụi mắt, nữa định thần nhìn lại, xác định quả nhiên là cái người kia.

Mặc dù bọn họ nhiều năm không gặp, nhưng gia khỏa bộ dạng tiểu bạch thỏ trắng vẻ mặt nhu thuận trắng trắng mềm mềm, thật là đến đâu cũng có thể nhận ra a.

“Bánh bao! Bánh bao! Tiểu bánh bao ── ” Đông Phương Vô Song hưng phấn mà cao giọng hô lớn.

Người nọ dường như không nghe thấy, không yên lòng mà tiếp tục đi về phía trước, đầu cũng không quay lại.

Đông Phương Vô Song nổi giận, thầm nghĩ hay cho ngươi tiểu bánh bao, thế nhưng không để ý tới ta.

Thế là hắn một thân phi về trước, nhào tới.

“Ôi!”

“Ôi!”

Đừng hoài nghi,đúng là hai tiếng kêu đau. Tiếng thứ nhất do tiểu bánh bao bị hắn đụng ngã phát ra, tiếng thứ hai… Là tiểu bánh bao, gia khỏa vô dụng kia thế nhưng không chịu nổi trọng lượng của hắn, thoáng cái bổ nhào ngã xuống đất, vì vậy liên luỵ Đông Phương Vô Song cũng kêu đau một tiếng.

Hai người xâm lấn ở cùng nhau, lấy tư thế chụp ếch đúng chuẩn mà nằm sấp trên mặt đất.

“Ai ai, đau quá… Người nào a?”

Tiểu bánh bao giãy dụa lấy quay đầu lại, đau đến ánh mắt đều đỏ.

Đông Phương Vô Song hai tay kéo lấy mặt tròn của hắn, hưng phấn mà nói: “Tiểu bánh bao, đã lâu không gặp! Đã lâu không gặp a! Ngươi còn nhớ rõ ta không? Ngươi có nhớ ta hay không a?”

Người nọ sửng sờ một chút, bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Mạch nha đường?”

Hừ hừ, coi như ngươi còn nhớ rõ ta.

Đông Phương Vô Song cảm động hết sức, cũng không so đo hắn mới vừa rồi không nghe thấy tiếng gọi của mình, kích động ôm chặt hắn: “A a a ── ngươi còn nhớ rõ ta! Rất cảm động kêu gào…”

Thật là tha hương gặp bạn cũ a.

Đông Phương Vô Song hạnh phúc nằm gục ở trên bàn của tửu lâu danh tiếng nhất tiểu trấn, ăn đến bất diệt nhạc hồ.

Tiểu bánh bao, bạn tốt Triệu Tiểu Lâu thân với hắn khi còn bé, tựa hồ đối tướng ăn của hắn cảm giác thê thảm không nỡ nhìn, sau khi biết hắn đã đói bụng ba ngày, lại càng kinh ngạc mà há to miệng.

“Ngươi, ngươi, ngươi lại đói bụng ba ngày? Ngươi không phải là thế tử sao? Ngươi không mang bạc sao? Ngươi sao lại mặc trang phục này? Ám vệ của ngươi đâu?”

Đông Phương Vô Song ăn uống no nê, ưỡn lấy cái bụng nhỏ tròn vo, thoải mái ngã ở trên ghế mà nấc, mới có thời gian trả lời hắn: thư hương môn đệ ( sách ưa chuộng ở nhà) “Thứ nhất, ta có mang bạc, bất quá bị trộm. Ợ… Thứ hai, ta sở dĩ mặc trang phục này, là bởi vì ta rời nhà trốn đi, cho nên phải hạ thấp, ợ… Nhất định phải hạ thấp! Thứ ba, ta không mang ám vệ. Ngươi gặp qua người nào rời nhà đi lại mang ám vệ? Thật là đần. Ợ…”

“Rời nhà trốn đi? ” Triệu Tiểu Lâu quá kinh hãi thất sắc.

Ngoan ngoãn một chút cũng không được! Gia khỏa này nhưng là Tĩnh Vương gia thế tử, tâm can bảo bối của trưởng công chú, cháu ruột kiêm cháu ngoại của hoàng đế đương chiều … Lại dám rời nhà trốn đi?

Triệu Tiểu Lâu bị làm cho sợ đến mặt không còn chút máu, nói: “Ngươi, ngươi, ngươi không thể ở lại chỗ này, mau mau trở lại kinh thành đi!”

“Không về! ” Đông Phương Vô Song dứt khoát cự tuyệt đề nghị của hắn, đem chân gác ở trên bàn, ngâm cây tăm nghiêng mắt xỉa răng.

Ai ai, tư thế kia nói có bao nhiêu thấp kém thì có bấy nhiêu thấp kém, thô lỗ đến mức làm cho Triệu Tiểu Lâu không để ý xấu hổ mà thừa nhận chính mình biết hắn, càng đừng nói để cho người khác biết hắn chính là tâm can bảo bối của toàn bộ hoàng gia Văn Quốc rộng lớn này ── tiểu thế tử Đông Phương Vô Song.

Ai… Thật là cô phụ hắn đây hảo tướng mạo.

Triệu Tiểu Lâu cố gắng cúi đầu, đè xuống cảm xúc đang hiện hữu của mình.

Đông Phương Vô Song đột nhiên nhớ tới, hỏi: “Ai, bánh bao, ngươi sao lại ở chỗ này a? Quê nhà ngươi không phải là ở Liễu Châu sao?”

“Ngô… Ta…”

“Nói mau!”

Triệu Tiểu Lâu từ nhỏ bị cường quyền của Đông Phương Vô Song lãnh đạo, dưỡng thành “Thói quen tốt” đối với người bạn tốt này nói gì nghe nấy, mặc dù qua nhiều năm như thế, nhưng vừa bị hắn quát, vẫn là theo bản năng mà buột miệng nói: “Ta là tới tìm người.”

“Ngươi cũng là đến tìm người? Người thế nào a? ” Đông Phương Vô Song ánh mắt sáng lên, hăng hái bừng bừng úp sấp trước mặt hắn.

Triệu Tiểu Lâu trên mặt đỏ hồng, cúi đầu, ấp úng không nói. Thật ra thì hắn cũng không biết Phong Thính Vũ là người thế nào của hắn.

Bằng hữu? Chớ trèo cao, lại nói còn giống như sai biệt bối phận.

Thân thích? Im lặng… Bát can tử đả bất trứ a.*

Bát can tử đả bất trứ: tám gậy tre đánh không được aka bắn đại bác không tới

Ân nhân? Càng kỳ quái hơn.

Kia, kia, kia là thế nào đây?

Nhìn hắn bộ dạng thẹn thùng khó xử, Đông Phương Vô Song đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Người yêu?”

Triệu Tiểu Lâu sợ hết hồn, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.

Đông Phương Vô Song thấy hắn bộ dạng như vậy, lập tức hai mắt sáng lên: “Ha ha ha, ta nói đúng! Tiểu bánh bao, ngươi là đến tìm người yêu!”

“Cái gì yêu, yêu… ” Triệu Tiểu Lâu đỏ bừng cả khuôn mặt, cái từ kia sao cũng không cách nào từ trong miệng thốt ra.

Ai nha nha, cái bộ dạng xấu hổ này thật đúng là khả ái, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào mà nghĩ muốn khi dễ hắn.

Đông Phương Vô Song khẩn cấp kéo vạt áo của hắn hỏi: “Này có gì mà xấu hổ. Nói nhanh lên, người yêu của ngươi là khuê tú nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Tính cách như thế nào? Dung mạo ra sao? Có phải hay không là tuyệt đại giai nhân? Mau mau khai báo!”

Khó thấy được người bạn tốt ngoan ngoãn nghe lời sẽ vì người yêu chạy đến địa phương xa như vậy, hắn sao có thể không hảo hảo “Quan tâm ” một chút, ha hả a.

“Không, không phải là! Không phải là… Người yêu. ” Triệu Tiểu Lâu bị bạn tốt uy áp, cực kỳ gian nan phun ra mấy chữ này.

“Không phải? Ngươi gạt ai hả, vẻ mặt ngươi rõ ràng nói là phải. ” Đông Phương Vô Song không tin.

Triệu Tiểu Lâu ngẩn người, sờ sờ mặt của mình: “Vẻ mặt của ta?”

“Đúng vậy. ” Đông Phương Vô Song nhìn hắn, mắt to đảo qua đảo lại chuyển hai vòng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay một cái nói: “Ha ha! Ngươi có biết hay không biết mình thích nàng đi? Vậy ngươi ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây làm gì? Ngươi tiểu ngu ngốc!”

Triệu Tiểu Lâu cả người chấn động, giống như thể hồ quán đính *, mở to hai mắt nhìn ngẩn người.

*Thể hồ quán đính: một thứ mỡ sữa đông đặc nhất, vị nó rất nồng rất đặc, cho nên được các đạo ( đạo Phật..) thiết yếu gọi là quán đính đề hồ.

Đây là hình minh họa, ta tìm được mỗi hình này thôi.

Đông Phương Vô Song vừa nhìn cái dạng kia của hắn, cũng biết hắn mới vừa bị chính mình nhắc cho rõ ràng, đợi nghĩ rõ còn cần thời điểm nha, liền bỉu môi nói: “Được lắm được lắm, ngươi không muốn nói trước hết đừng nói. Hiện tại ăn uống no nê, mau dẫn ta trở về khách *** ngươi ở, ta muốn tắm rửa.”

“Nga… Được a.”

Cùng Triệu Tiểu Lâu trở về khách ***, thong thả ung dung tắm rửa sạch sẻ, Đông Phương Vô Song không khỏi vừa lòng thỏa ý.

Bất quá Triệu tiểu lâu tiểu bánh bao này làm sao cũng không chịu nói hắn tới nơi này là tìm ai, ngược lại Đông Phương Vô Song cũng rất muốn hảo hảo miêu tả một chút mỹ nhân ca ca của mình, vì vậy cố ý đắc ý nói: “Ta cho ngươi biết nga, mỹ nhân này thật không tầm thường, ta nhớ thương y rất nhiều năm rồi.

“Lần này cuối cùng cũng để cho ta bắt được cơ hội từ trong nhà chạy ra ngoài tìm y! Ha ha ha… Ngươi nhìn sao, ta không thể không đem y mang trở về làm thế tử phi của ta!”

Đáng tiếc Triệu Tiểu Lâu mười năm như một ngày chính là một hài tử thành thật, một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, nghe lời của hắn cũng không phản ứng gì, để cho Đông Phương Vô Song một bụng lời muốn nói đều nén trở về, không khỏi hết sức buồn bực.

Đông Phương Vô Song người bởi vì không còn đồng nào, thật vất vả ” Tóm ” đến một vị lão hữu, tự nhiên như hình với bóng, ăn uống ngủ đều dựa vào hắn.

Hai người họ xa cách gặp lại, “Mục tiêu ” lại đều ở Thanh Phong trấn, tự nhiên ở chung vui vẻ, cùng nhau kết bạn tìm mỹ.

Chẳng qua là vừa qua ngày, hai người đều buồn bực.

“Ai…”

“Ai…”

Đông Phương Vô Song trước hết sa sầm không giữ được tinh thần, chán nản nói: “Ai, ngươi nói Phong Thanh trấn này cũng không lớn, sao tìm không được người ta muốn tìm chứ.”

Triệu Tiểu Lâu gật đầu, đồng cảm nói: “Đúng vậy a, ta cũng tới nửa tháng, vẫn là không thu hoạch được gì a…”

“Thật là tà môn. Chẳng lẽ ta lầm? Không có a, Đông Môn chúng ta tin tức cho tới bây giờ chưa từng sai… ” Đông Phương Vô Song nhăn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nói thầm. Hắn rõ ràng đã sớm điều tra rõ ràng, tổng đà Thần Minh giáo ở Thanh Phong trấn này, nhưng làm sao tới lâu như vậy còn không có được một tia manh mối đây?

Hai người đang tương đối buồn rầu, bỗng nhiên một đạo màu bạc từ đằng xa vụt qua. Đông Phương Vô Song ánh mắt sáng ngời, nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng: “Mỹ nhân! ” tiếp theo tựa như tên rời cung, chần chừ một chút rồi vọt ra ngoài.

Hắn đuổi sát ngân phát ( tóc bạc) chợt lóe lên.

Hắn tin chắc chính mình không có nhận lầm. Bởi vì cái loại màu tóc đặc thù này, chỉ có Phong Văn Tuyết mới có. Cho dù rất nhiều lão nhân gia cũng là tóc bạc phơ, nhưng cùng màu bạc khỏe mạnh mềm mại sáng bóng lại hoàn toàn bất đồng.

Đông Phương Vô Song mấy năm này, võ công giỏi nhất chính là khinh công.

Thứ nhất hắn tính tình nhanh nhẹn, vốn là thích hợp loại công phu nhảy nhót này, thứ hai thì sao… Hắn ở kinh thành thường xuyên gây họa, còn nhỏ bị nhóm phụ thân thúc phụ hắn đuổi theo đánh, trưởng thành, mấy vị đường huynh đường đệ tiếp nhận “Trọng trách ” của trưởng bối, thường thường cũng muốn ở phía sau đuổi theo hắn.

Đông Phương Vô Kỵ từng đối Đông Phương Quân Khiêm oán giận nói: “Đại bá, ngài đem đại ca khinh công dạy tốt như thế làm gì? Mệt mỏi mấy huynh đệ chúng ta đều đuổi không kịp hắn. Chọc họa hắn chạy trốn nhanh nhất, để cho mấy người chúng ta chịu tiếng xấu thay cho người khác.”

Đông Phương Quân Khiêm thở dài im lặng. Thầm nghĩ, tiểu tử ngươi trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng còn oán trách, không biết ta đây tay chân già cả mới mệt sao?

Tóm lại, Đông Phương Vô Song ở phương diện khinh công đặc biệt có thiên phú, tuổi còn nhỏ, ở trên giang hồ cũng là số một số hai.

Người tóc bạc kia tốc độ cực nhanh, Đông Phương Vô Song liều mạng toàn lực, dĩ nhiên liên tục nỗ lực bám riết ở phía sau.

Đợi ra khỏi trấn, bất tri bất giác đuổi tới nơi hoang vắng không người.

Đông Phương Vô Song vòng qua chân núi, đột nhiên nhìn thấy người tóc bạc kia dừng ở trước một chiếc xe ngựa, đang nói chuyện với một người ngồi trên càng xe.

Người trên càng xe nọ nhìn thấy hắn từ đàng xa cùng tới đây, không khỏi cười nói: “Sao vậy ngươi phía sau lại dính theo cái đuôi nhỏ?”

Người tóc bạc lưng đưa về phía Đông Phương Vô Song, nói: “Mấy năm không có trở lại, không nghĩ tới trên giang hồ mới xuất ra không ít tiểu bối công phu rất cao.”

Người trên xe ha ha cười một tiếng, nói: “Vẫn là chào hỏi đi, đừng làm cho người ta uổng công theo ngươi chạy xa như thế. Tiểu gia khỏa, ngươi theo chúng ta có chuyện gì a?”

Đông Phương Vô Song đã dừng bước lại. Hắn thấy người kia tuổi không ít, nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi, diện mạo văn nhã ôn hòa, thật là thân thiết.

Người tóc bạc kia mặc dù không có xoay người, nhưng Đông Phương Vô Song mơ hồ cảm thấy có thể không phải là người mình mong đợi.

Hắn gãi gãi đầu, chắp tay thi lễ nói: “Vị … Tiền bối này, tiểu bối cho là gặp phải cố nhân, trong bụng mừng rỡ, kia mới một đường đi theo tới đây, hiện tại nghĩ là nhận lầm người. Tiểu bối lỗ mãng, thỉnh tiền bối chớ trách.”

Người nọ ha hả cười một tiếng, nói: “Tiểu tử ngươi xoay chuyển nhanh trí. Tùy Liễu a, ngươi quay đầu lại xem một chút có hay không biết tiểu gia khỏa này, nói không chừng thật đúng là cố nhân đấy.”

Người tóc bạc từ từ xoay người lại, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.

Đông Phương Vô Song vừa nhìn, không khỏi cảm thấy thất vọng, quả nhiên không phải là Phong Văn Tuyết.

Người này không có mang mặt nạ, tuổi nhìn qua cũng hơn ba mươi, bốn mươi, da dị thường trắng nõn, mặt mũi tuấn mỹ sắc bén, không ngờ cùng Phong Văn Tuyết cảm giác hết sức giống nhau.

Hắn nghe người nọ gọi y “Tùy Liễu”, trong lòng vừa động, đã đại khái đoán được thân phận người này.

Không từ mà biệt, chỉ một đầu tóc bạc cùng người khác bất đồng, chính là dấu hiệu các thế hệ giáo chủ Thần Minh giáo. Huống chi, tiền nhiệm giáo chủ Thần Minh giáo, phụ thân của Phong Thính Vũ và Phong Văn Tuyết, vừa vặn liền gọi Phong Tùy Liễu.

Ôi uy, người này vậy nói không chừng là nhạc phụ tương lai của mình đây.

Đông Phương Vô Song đầu óc xoay chuyển thật nhanh, con ngươi sáng ngời, nói: “Tiền bối, tiểu bối thật sự nhận lầm người. Bất quá vị cố nhân kia của tiểu bối, thật cùng tiền bối có chút tương tự. ” nói xong ánh mắt cố ý ở trên đầu tóc bạc của y xoay một vòng.

Phong Tùy Liễu nghe hắn mở miệng một tiếng “Tiền bối”, vừa lấy “Tiểu bối ” khiêm tốn, không khỏi cảm thấy tiểu tử này quả thật thông minh khéo léo, liền thản nhiên nói: ” Vị cố nhân ngươi muốn tìm là người phương nào?”

Đông Phương Vô Song từ trong lòng ngực móc ra miếng lệnh bài kia, nói: “Đây là y lúc trước tặng cho ta, để cho ta tùy thời có thể tới tìm y, chỉ là ta ở Thanh Phong trấn chừng mấy ngày, cũng tìm không thấy cánh cửa. Nhìn thấy màu tóc tiền bối giống với của y, nhất thời mừng rỡ, liền đuổi theo…”

Nói xong lại gãi gãi đầu, nói: “Không biết tiền bối có hay không biết vị cố nhân kia của ta? Có thể hay không dẫn ta đi gặp gặp y?”

Trên xe người nọ thấy rõ lệnh bài trong tay hắn, tay phải nắm thành quyền, đánh vào lòng bàn tay trái, nói: “Ai nha, ngươi là cố nhân của A Tuyết? Ha ha, này thật hiếm có ” nói rồi cùng Phong Tùy Liễu liếc nhau một cái.

Phong Tùy Liễu không nói gì.

Trên xe người nọ ha hả cười một tiếng, nói: “Tiểu tử, ngươi muốn để chúng ta dẫn ngươi đi gặp y cũng có thể, không biết ngươi muốn đưa ra bao nhiêu tiền a?”

“A? ” mặc dù Đông Phương Vô Song là người cơ trí, nghe thấy y nói như vậy, cũng không khỏi nhất thời kinh ngạc.

Người nọ ôn nhã cười một tiếng, nói: “Ngươig kia có thể không gặp được đâu, ngươi muốn để chúng ta dẫn đường, chung quy đưa ra chút lộ phí nha, mua bán lỗ vốn cũng không thể làm.”

Đông Phương Vô Song choáng váng.

Hắn chưa từng thấy người nào lớn lên nho nhã, bộ dáng nhã nhặn như thế, nhìn qua cũng rất có khí chất, rất có học vấn của trưởng giả, nhưng há mồm ngậm miệng đều là những vật thô tục.

Trên đời này sao lại có người có thể tao nhã nói ra lời của con buôn như vậy chứ?

Phong Tùy Liễu dường như hết sức bất đắc dĩ, vuốt vuốt cái trán, đối với Đông Phương Vô Song đang sững sờ nói: “Ngươi là người phương nào? Vì sao muốn tìm y?”

Đông Phương Vô Song phục hồi tinh thần, suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, chán nản nói: “Ta gọi Đông Phương Vô Song, khi còn bé quen biết Phong ca ca, rất là tưởng niệm y, cho nên mới tìm y. Nhưng ta hiện tại không có tiền, xuất không nổi lộ phí. ” nói xong còn giũ giũ hai tay áo, nhằm bày ra chính mình thanh liêm.

“Đông Phương Vô Song? ” Phong Tùy Liễu ánh mắt chợt lóe, nói: “Ngươi cùng Tĩnh Vương phủ ở kinh thành là quan hệ gì?”

Đông Phương Vô Song không có gì giấu diếm, nói: “Ta chính là con của Tĩnh Vương.”

“Nguyên lai là Tĩnh Vương phủ tiểu thế tử a.”

Trên xe người nọ nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt mừng rỡ đi tới đánh giá hắn một phen, vỗ vỗ vai hắn nói: “Ta nghe qua tên của ngươi. Chúng ta cùng Tĩnh Vương phủ còn có Đông Môn có chút sinh ý qua lại, vậy cũng coi là cố giao rồi.

“Ngươi đã là con của Tĩnh Vương, bạc kia cái gì cũng đừng nhắc nữa, tránh cho người ta cảm thấy chúng ta hà khắc vãn bối. Ngươi đã muốn gặp a Tuyết, chúng ta đưa ngươi đi một đoạn đường cũng được.”

Phong Tùy Liễu tựa hồ muốn nói cái gì, bất quá nhìn người nọ một cái, vẫn là nhịn xuống.

Người nọ thân mật kéo tay Đông Phương Vô Song, nói: Thư hương môn đệ “Đi đi đi, chúng ta đến trên xe ngựa nói. Làm khổ ngươi khi còn bé cùng A Tuyết quen biết, bây giờ còn nghĩ đến y, đây cũng là phúc phần của y. Ngươi từ trong kinh thành làm sao tới? Chỉ một mình ngươi sao?”

Đông Phương Vô Song thấy thái độ y thân thiết như thế, nói: “Ta là một mình từ trong kinh thành đi ra, hai vị tiền bối ngàn vạn lần không cần tố cáo với phụ thân ta. Không biết hai vị tiền bối xưng hô như thế nào a?”

Trong lòng người nọ tính toán bối phận, Đông Phương Vô Song hẳn phải gọi Phong Văn Tuyết là thúc thúc, mà bọn hắn đáng ra phải kêu gia gia. Bất quá tiểu tử này mới vừa rồi mở miệng một tiếng “Phong ca ca”, hiển nhiên là không cần cái bối phận kia.

“Ha hả, ngươi kêu ta Hư bá bá đi. Vị kia là Phong bá bá của ngươi.”

Đông Phương Vô Song biết điều mà hành lễ: “Hư bá bá hảo, Phong bá bá hảo.”

Hư Hoài Cốc đem Đông Phương Vô Song kéo lên xe ngựa, nói: “Ngươi là rời nhà trốn đi? Nếu không sao lại một người đi ra ngoài?”

Đông Phương Vô Song vỗ ngực một cái, nói: “Ta đã trưởng thành. Đại nam nhi phải du tẩu tứ phương, há có thể ở kinh thành hao tổn hào khí? Người nhà của ta tự nhiên là biết rõ. ” hắn rời nhà đã lâu như thế, dĩ nhiên đã sớm biết.

Hư Hoài Cốc nhìn hắn một cái, cũng không hỏi nữa, cười a a cùng hắnhàn huyên những điều mắt thấy tai nghe dọc đường đi.

Phong Tùy Liễu ở phía trước một bên điều khiển xe ngựa, một bên nghe bọn họ nói chuyện. Đợi qua một cái khe núi, Phong Tùy Liễu đột nhiên quay đầu thản nhiên nhìn Đông Phương Vô Song một cái.

Đông Phương Vô Song tưởng rằng y có lời muốn nói, khẽ nghiêng mình về phía trước, ai ngờ bỗng nhiên trước mắt tối sầm, đã ngủ đi.

Không tốt, bị điểm huyệt ngủ…

Đây là ý niệm cuối cùng chuyển trong đầu hắn.