Vấn Trần

Chương 10




Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Bún Đậu Nước Mắm

Beta: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 10 ☆

Nướng hạc

Cố Thanh Liêu: "Tại sao con lại nghĩ sư tỷ con cho tiên hạc để con ăn vậy!"

—————

"Nhiều nhất là ba giờ." Vân Trường Ly nói, "Ta đã hồi phục không ít, lúc này chắc bọn họ cũng phải hai giờ nữa mới có thể ra ngoài."

Cố Tam cười nói, "Vậy ngươi nên đi thôi, rời đi càng sớm thì trốn được càng xa."

Vân Trường Ly giơ tay lên, Cố Tam lại nói, "Đừng, ngươi cũng đừng đánh ta ngất xỉu rồi làm giả chứng cớ phạm tội."

"Cấm chế đã bị phá, ai biết đã xảy ra chuyện gì. Ta phải tỉnh." Cố Tam cười nói, "Ngươi cứ đi đi, ta tự có biện pháp."

Vân Trường Ly im lặng, đột nhiên hỏi, "Vì sao lại cứu ta?"

"Cứu ngươi?" Cố Tam cười, "Thực lực cách xa như vậy, làm gì cũng là đi khác đường lại về cùng đích. Dưới tình huống không có lựa chọn, còn không bằng làm việc tốt nhất."

Vân Trường Ly hạ mắt xuống, "Bất kể thế nào, ân này ta sẽ ghi nhớ, ngày sau nếu có duyên, nhất định sẽ báo đáp."

Hắn giẫm bước, lập tức bay tới cửa hang.

Chẳng biết vì sao, cuối cùng hắn lại quay đầu bỏ lại một câu, "Ngươi suy nghĩ quá nhiều, tâm tư quá nặng. Cầu tiên đạo, bỏ hồng trần, cẩn thận tuệ cực dịch thương*."

Cố Tam ở xa đáp lại hắn, "Như nhau cả."

(*) Tuệ cực dịch thương: câu gốc là "Tuệ cực tất thương" trong Thư Kiếm Ân Cừu Lục của Kim Dung, nghĩa là một người quá thông minh ắt sẽ vì suy nghĩ của mình mà làm hại chính mình.

Vân Trường Ly rời đi, để lại sơn động nồng mùi máu tanh.

Cố Tam nói, "Nhiều nhất hai giờ nữa, ông nội sẽ qua đây."

Hệ thống cả kinh, "Làm thế nào bây giờ?"

Cái động khắp nơi đều là mùi máu này, lại còn đan dược bị mất nữa, phải giải thích thế nào?

"Yên tâm, Vân Trường Ly làm việc chu toàn, lúc phá cấm chế chắc chắn sẽ phá toàn bộ. Ta chỉ cần có thể lấp liếm được sơn động đầy mùi máu, giải thích được đan dược bị cướp là được."

"Vậy thì tốt..." Hệ thống, "Tốt cái gì mà tốt! Đan dược có thể giải thích như vậy? Còn mùi máu phải làm sao cho hết chứ?"

"Ai bảo phải trừ sạch hết nhỉ?" Cố Tam cười.

Đầu ngón tay y thoáng một cái đã móc ra một tấm mộc bài, trên khắc chữ Vũ.

Y niệm khẩu quyết, mười ngón tung bay.

Một con tiên hạc từ trong mộc bài bay ra.

Nón đỏ lông trắng, tư thái ưu mỹ.

Cố Tam nhìn nó mấy cái, khóe môi cong lên, cười nói, "Ta có thể dùng máu tươi càng nồng hơn, che đậy nó."

Tiên hạc, "?"

Cố Tam, "Ngoan ngoan, đưa ta chút máu."

Tiên hạc, "!!!!"

Địa cung bí cảnh.

Kiếm quang bay tán loạn, bụi bặm nổi lên bốn phía.

Ngón trỏ và ngón giữa của Cố Thanh Liêu giương lên, đột nhiên hàn quang rét lạnh ập tới, đụng vào cửa của tiểu thế giới kia.

"Không xong rồi!" Một trưởng lão nói liền mạch, "Cấm chế ở động phủ bị phá!"

Tiểu thế giới sụp đổ, cực kỳ nguy hiểm, tất cả các trưởng lão đều đang bảo vệ vãn bối, thật sự không rảnh đi ra ngoài.

Ngực Cố Thanh Liêu chấn động.

"Hỏng rồi!"

Quý Dao rũ mắt, Viễn Chỉ lơ lửng dưới chân.

Đệ tử Thanh Hàn Quan tụ hợp lại, bọn họ không xen tay vào chuyện này được.

Chỉ có thể nhìn tất cả trưởng lão đồng loạt tấn công một nơi, định dựa vào linh khí thiếu thốn mà phong bế cửa vào.

Hai giờ sau, bí cảnh địa cung bị phá.

Cố Thanh Liêu phất tay áo, cuốn tất cả các đệ tử lên, phi thân tới động phủ.

Từ xa đã có mùi máu tanh bay tới.

Sắc mặt Cố Thanh Liêu biến đổi.

"Cháu ngoan!"

Người chưa đến mà kiếm đã tới trước.

Hàn khí lạnh thấu xương ập tới.

Cố Tam vội vàng nói, "Ông nội!"

Cố Thanh Liêu vọt vào động phủ, ôm y vào trong ngực, Vị Ương kiếm cắm thẳng tắp trên mặt đất.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Quý Dao Lâm An theo sát phía sau.

Cố Tam bĩu môi nói, "Không phải ông nội bảo con vào hồng trần sao?"

Cố Thanh Liêu buông y ra, "Hả?"

Cố Tam chỉ chỉ sau lưng, nói: "Con thử vào, không biết thế nào, nhìn nó có vẻ rất đau đớn."

Đám người Cố Thanh Liêu ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện ở chỗ sâu trong động ánh nến chiếu không tới, hình như có một con tiên hạc.

Đầu ngón tay Quý Dao kẹp một tờ phù chú, ánh lửa chợt lóe lên, khắp động sáng trưng.

Ở kia quả thật có một con tiên hạc, chóp đỏ lông trắng, nằm thoi thóp.

Trên cánh nó có một vết đao, máu chảy ra đầy đất.

Cố Thanh Liêu ngẩn ra.

Chợt nhớ là trên đường đi y đã nói chuyện với Cố Tam Thanh.

Y vừa nướng thịt, vừa nói với Cố Tam Thanh: "Không vào hồng trần, làm sao phá được hồng trần."

Vừa nướng thịt vừa nói...

Vừa nướng thịt...

Nướng thịt...

"Cháu ơi! Không phải cháu muốn nướng tiên hạc lên ăn chứ!?" Cố Thanh Liêu kinh hãi.

Lâm An cũng sững sờ.

Cố Tam ủy khuất nói: "Không được ạ?"

Cố Thanh Liêu sửng sốt: "Cũng không phải không được..."

Lâm An: "Cố sư tổ!"

Cố Thanh Liêu ho khan hai tiếng: "Đương nhiên không thể rồi! Tiên hạc là thánh linh, làm sao có thể... Mà tại sao con lại nghĩ sư tỷ cho con tiên hạc để ăn!"

Cố Tam đáp: "Nhưng ông nội và sư huynh đều đưa cho con thức ăn mà, sư tỷ không phải cũng đưa cho con thức ăn sao?"

Cố Thanh Liêu hỏi: "Xưa nay chỉ có sư huynh tốt của con tặng thức ăn thôi mà? Ông nội tặng con lúc nào?"

Cố Tam làm bộ muốn khóc: "Không có ạ? Vậy viên kẹo trước lúc trước khi đi ông nội đưa con là gì?"

Cố Thanh Liêu: "Viên kẹo nào? Sao ông nội con lại mang theo kẹo chứ?"

Cố Tam khoa tay múa chân: "Viên đó rất nhỏ, ăn đắng đắng."

Cố Tam lại kiêu ngạo nói: "Nhưng mà con cũng ăn hết đó!"

Cố Thanh Liêu khiếp sợ: "Cái gì? Trên đời này còn có kẹo có vị đắng?"

Lâm An mặt không cảm xúc, nói: "Cố sư tổ, chưởng môn sư tôn ban cho Hoàn Sinh đan."

"Hoàn Sinh đan?" Cố Thanh Liêu nghiêng đầu hỏi: "Con nhắc đến Hoàn Sinh đan làm gì, bần đạo đã cho cháu ngoan Hoàn Sinh..."

Y chợt cúi đầu nhìn Cố Tam Thanh.

Nhất thời, bên trong động phủ yên lặng đến đáng sợ.

Cố Tam giả vờ như cực kỳ sợ hãi, nước mắt tí tách rơi xuống đất.

Thật ra y vẫn biết mình làm chưa đến nơi đến chốn.

Biết làm thế nào là một chuyện, thực sự bắt tay vào làm lại là một chuyện khác.

Ông nội, sư huynh, sư tỷ.

Những người này ở đây thương nhớ mình, lo lắng cho mình.

Cố Thanh Liêu là một ông nội tốt, sư huynh là sư huynh tốt, sư tỷ cũng là một sư tỷ tốt.

Bọn họ vì y, thậm chí còn phá bí cảnh ra trước một giờ.

Vậy mà y, lại lừa gạt bọn họ.

Chỉ vì một suy đoán, vì che giấu cho Vân Trường Ly bình thủy tương phùng*.

(*) Bình thủy tương phùng: bèo nước trôi theo dòng, chỉ chạm vào nhau rồi lập tức tách ra, ý chỉ những cuộc hội ngộ bất nờ nhưng nhạt nhẽo, không phát triển thêm, tương lai cũng chưa chắc gặp lại.

Y làm tổn thương tiên hạc Lâm An cho, đưa tiên đan ông nội tặng cho người khác, còn lừa bọn họ.

Lừa bọn họ.

Y từng nhiều lần nói với bản thân, không sao, y chỉ vì cứu mạng mình, chỉ khi Cố Tam Thanh sống sót, bọn họ mới có thể vui vẻ.

Không sao, không sao.

Một lúc lâu sau, Quý Dao mở miệng: "Cố sư tổ, sư đệ không sao là tốt rồi, ngài đừng tức giận, tổn hại sức khỏe."

Cố Thanh Liêu thở dài, kéo Cố Tam Thanh ôm vào trong ngực, nói: "Đừng khóc, đừng khóc." Y một bên chỉ đạo các đệ tử: "Còn ngớ ra đấy làm gì, mau cứu tiên hạc kia đi."

Các đệ tử đều "Vâng!" một tiếng rồi giải tán.

Cố Thanh Liêu nói: "Nghe ông nội nói mấy câu, Tam Thanh."

"Con hiện tại vẫn còn nhỏ, vẫn không hiểu lòng người hiểm ác, vẫn không biết, trên đời này ngoài ăn và chơi ra còn rất nhiều chuyện khác. Trừ sư huynh sư tỷ con ra, còn có rất nhiều người khác. Có người tốt, có kẻ xấu. Đồ không thể ăn tùy tiện. Không nói cho con đây là đan dược trân quý, là ông nội sai rồi. Vật này dùng để bảo vệ tính mạng, hiện tại con ăn, sau này phải làm thế nào đây? Ông nội không lo được cho con cả đời, ông nội thật sự không biết... con ngây thơ như vậy, ông nội thật sự không biết nên vui hay buồn đây."

Một câu mắng mỏ cũng không có.

Y bỏ phí một đan dược quý giá như vậy, Cố Thanh Liêu lại chẳng mắng y một câu.

Cố Tam mở to mắt, nước mắt tràn mi rơi đầy đất.

Y nằm trong lòng Cố Thanh Liêu, khóc đến xé lòng xé gan.

Mười tám năm kiếp trước của y, bụng đói dữ dội, từng trộm, từng cướp, mùa đông rét thấu xương mặc độc áo mỏng ra ngoài xin cơm.

Tiếng Cố Đại đánh bài vang lên lạch cạch, Cố Nhị ngồi trước cửa nhìn ra bên ngoài, không nói một lời.

Y lạnh đến không chịu nổi, đi ôm đùi anh trai y.

Cố Đại đá văng y ra.

Ôm lại, đá tiếp.

Đầu sứt mẻ, y cũng không ôm nữa, rúc xuống đáy bàn.

Ấm áp.

Mùi thuốc lá, mùi rượu, tiếng đánh bài, tiếng cười nói.

Thi thoảng lại có người vô tình đá phải y, y cũng không khóc.

Từ khi y bắt đầu hiểu chuyện đã không còn khóc nữa.

Lúc mà mày biết mày khóc cũng vô ích, mày cũng chỉ có thể cười nuốt ngược máu về trong bụng.

"Ai da, khóc cái gì..." Cố Thanh Liêu dỗ y, "Đừng khóc, nam tử hán sao có thể khóc như vậy, ông nội không mắng con, ông nội đang lo lắng..."

Bây giờ, Cố Tam như trút toàn bộ nước mắt kiếp trước kiếp này ra, khóc thảm thương.

Cố Thanh Liêu nóng nảy: "Ôi, Quý Dao, con mau tới đây, thằng bé, sao lại khóc thành như vậy rồi?"

Cố Tam khóc đến phát nấc, không thở được.

Quý Dao đón lấy y, vừa ôm vừa dỗ: "Tam Thanh ngoan, không khóc... chờ lát nữa ra ngoài sư huynh mua cho đệ bánh tổ nhé, mua đồ ăn vặt, được không nào?"

Lâm An cũng cứng nhắc dỗ dành: "Sư tỷ không trách đệ định ăn con tiên hạc kia đâu."

Cuối cùng, nàng lại không nhịn được bổ sung: "Nhưng tiên hạc quả thật không thể ăn được."

Cố Tam: "Oa..."

Quý Dao: "Sư muội à, muội bớt tranh cãi vài câu đi."

Lâm An: "..."

———————————————

Tác giả có lời muốn nói: Oan ức có thể nói ra thì không gọi là oan ức, người yêu có thể bị cướp đi thì không phải người yêu. Đây là một câu mà Yi Shu (亦舒) đã từng nói.

Với cả, Thanh Hàn Quan không phải đạo quan đơn thuần. Dù sao đây cũng chỉ là thế giới giả tưởng thôi, rất nhiều chuyện đã được sửa đổi.