Tô Vũ cúi đầu như có điều ngẫm nghĩ, hồi lâu sau mới hỏi: "Cây Thiên Nguyên quả kia đã có từ rất sớm sao?"
"Cũng không phải, 300 năm trước, Đại Tần vương cùng Đại Chu vương hợp lại, thâm nhập vào Tiên giới, ở Tiên giới chiếm được mấy cây Thiên Nguyên quả, sau đó chuyển chúng về."
"..."
Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, vì sao lại đi Tiên giới?
Tiên tộc không phải là bên trung lập à?
Sao lại không đi cướp đoạt ở Thần Ma chủng tộc?
Đoán được ý của Tô Vũ, Chu Thiên Đạo phì cười giải thích: "Kỳ thật cũng là vì thăm dò một thoáng, nguyên nhân thì rất nhiều, ta cũng không tiện nhiều lời. Mặt khác, sự tồn tại của Tiên tộc là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu, Thần Ma chủng tộc một mực không công kích nhân tộc toàn diện, cũng là vì liên quan tới Tiên tộc. Dĩ nhiên, Tiên tộc cũng không phải hảo tâm, bởi vì thực lực lãnh tụ Tiên tộc kém hơn chút so với lãnh tụ của Thần Ma hai tộc. Những năm gần đây hắn đang bế quan, Tiên tộc có ý muốn kéo dài thời gian..."
Tô Vũ khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Phủ chủ, lãnh tụ của bọn họ đều là Bán Hoàng phải không? Bán Hoàng rốt cuộc là thực lực gì? Đã có Bán Hoàng, vậy thì có vị Hoàng chân chính không?"
"Không có..."
Chu Thiên Đạo đáp: "Bán Hoàng chỉ là cách nói của chúng ta, bọn chúng không thừa nhận, bất quá có một số Cổ tộc lại thừa nhận, dựa theo ghi chép của một ít Cổ tộc thì đã từng có nhân tộc là Hoàng!"
Dứt lời, ông bật cười ha hả: "Cho nên chư thiên vạn giới khác dù mạnh hơn thì cũng chỉ có thể xưng là Bán Hoàng!"
Chu Thiên Đạo vui tươi hớn hở nói: "Nhân tộc rất mạnh, điểm này ai cũng phải công nhận, xem những di tích kia liền biết! Chỉ vì trải qua một lần Đại Phá Diệt, dẫn đến nhân tộc suy sụp, vị Hoàng cùng những Vô Địch xưa kia đều biến mất, có lẽ đã chết rồi hoặc có khả năng là đi thăm dò thế giới nào khác..."
Rõ ràng Chu Thiên Đạo biết nhiều hơn so với Tô Vũ, nói tới đây ông khẽ thở dài: "Những người kia có lẽ đều tao ngộ mối nguy hoặc là tử vong, thế nhưng trước khi đi hoặc là lúc sắp chết, không chuyện gì là không làm, tối thiểu cũng đã phong tỏa lối đi đến Chư Thiên chiến trường của vạn giới. Đáng tiếc, hơn ba trăm năm trước phong tỏa bị phá, nên mới có mối nguy cho Nhân cảnh!"
Tô Vũ gật đầu, suy đoán này kỳ thật hắn từng nghe qua.
Nhân cảnh từng có một lần đại huy hoàng!
Cực kỳ rực rỡ!
Trung tâm của vạn giới!
Nhân cảnh không có lực áp chế nghe nói là vì có quan hệ với việc này, không phải Nhân cảnh không có, mà là cường giả Nhân cảnh đã tự mình hủy bỏ. Thân là hạch tâm của vạn giới, nơi mà chư thiên triều bái, không cần dùng lực áp chế để áp chế những vạn tộc kia.
Đáng tiếc... Sự huy hoàng không thể kéo dài.
Không nhắc tới vấn đề đó nữa, Tô Vũ rất nhanh đã nói: "Phủ chủ, ta nghĩ là ta không nên đến Cầu Tác cảnh hoặc là Chiến Thần điện, miễn cho trêu chọc một chút phiền toái, nếu ngài có Thiên Nguyên quả thì cho ta một viên là được, ta muốn làm nghiên cứu phân tích."
"Ừm!"
Chu Thiên Đạo cũng không bắt buộc, đi Cầu Tác cảnh khả năng là sẽ có chút phiền phức, thứ như Thiên Nguyên khí rất khó có được, là thánh địa bồi dưỡng tiểu bối tốt nhất, hậu duệ của những vị Vô Địch đều ngại không đủ dùng.
Để cho người ngoài như Tô Vũ đến cướp đoạt cơ hội, có thể sẽ dẫn tới một số việc rắc rối.
Nói xong chính sự, Chu Thiên Đạo nghĩ đến một việc liền nhắc nhở: "Ngươi mang theo Cục lông nhỏ kia thì tận lực cẩn thận một chút, đi tới Chư Thiên chiến trường cũng cố gắng đừng rời đi chiến khu đông bộ, sau lưng tên tiểu tử này ắt hẳn sẽ có đại nhân vật."
Người ta có bối cảnh, tốt nhất đừng mang ra khỏi Nhân cảnh.
Ngươi đi lên chiến trường thì tốt nhất là hãy giữ kĩ nó.
Tô Vũ gật đầu, bên trong biển ý chí, Cục lông nhỏ không có phản ứng, nó đang ghé vào chùy nhỏ, mắt lom lom nhìn về chỗ sâu trong biển ý chí, nó không nhìn thấy sách họa màu vàng kim, nhưng nó có thể cảm nhận được nơi đó là thơm nhất!
Thơm tới mức muốn chảy nước miếng!
Không ăn cái này thì kiên quyết không đi!
Năm nào tháng nào đó ăn được rồi thì nó mới bằng lòng rời đi.
...
Hàn huyên với Chu Thiên Đạo một hồi, Tô Vũ cũng đã hỏi xong những gì cần biết.
Gần đây《 Nguyên thần · Văn quyết 》đang được truyền bá trong phạm vi lớn, các đại phủ cũng bắt đầu truyền xuống, người đổi thượng sách đã đạt đến 4 vạn người, hối đoái hạ sách thì ít hơn một chút, mới chỉ 1 vạn người.
Rất nhiều người hối đoái công pháp đều là như thế, đổi từng quyển từng quyển một.
Một quyển 50 điểm, tổng cộng 5 vạn quyển sách, đã thu được 250 vạn điểm.
Dựa theo tỷ lệ mà chia thì Tô Vũ có thể lấy được 40%.
Tức là hắn sẽ có 1 triệu điểm công huân!
Quả nhiên, thời đại này kiếm lợi nhiều nhất chính là sáng tạo công pháp!
Nếu không có công pháp nào khác thay thế, số tiền ấy có lẽ Tô Vũ sẽ thu được trong rất nhiều năm!
1 triệu điểm công huân... Nhiều đến đáng sợ.
Bất quá Chu Thiên Đạo vẫn cẩn thận giải thích với hắn: "Thứ này cần quá trình, từng bước mà đến, trước mắt chỉ sợ không có cách nào thu hồi lại ngay tức thì, ngươi cần gấp thì có thể tới nhờ Đại Minh phủ sớm dự chi trước cho ngươi."
Tô Vũ khoát tay, "Không cần, ta đợi đến cuối năm kết toán cũng được, ta sẽ kết toán với Đại Hạ phủ trước! Lúc trước ta và Đại Hạ phủ đã thương lượng xong rồi, Hợp khiếu pháp mỗi một phần truyền bá sẽ chia ta 1 điểm công huân. Chiến giả rất đông, hiện tại truyền bá chỉ sợ không dưới trăm vạn người, dựa theo con số 1 người 1 điểm thì ta cũng có cước hừng trăm vạn điểm!"
Hạ Hầu gia không đề cập tới, nhưng hiển nhiên Tô Vũ sẽ không quên.
1 điểm công huân đã là con số rất ít!
Lúc trước hắn không hiểu nhiều quy tắc, cơ hồ là đã tặng không cho Hạ gia. Nếu Tô Vũ kiếm lời trăm vạn công huân thì Hạ Hầu gia có thể sẽ kiếm hơn gấp mười lần, đó là ít nhất, còn có việc trao quyền cho các đại phủ, khả năng là cũng mò được một khoản.
Chiến giả nhiều hơn Văn Minh sư!
Theo lý thuyết thì cũng nên chia tiền.
Cho nên tính ra thì hiện tại Tô Vũ không thiếu tiền, tuyệt đối là không thiếu!
Chỉ là còn chưa kết toán mà thôi!
Chu Thiên Đạo nở nụ cười, "Điều này cũng đúng, Hạ Tiểu Nhị bởi vì quyển Hợp khiếu pháp của ngươi mà có thể kiếm rất nhiều, bất quá... cũng sắp hết rồi, bản cao cấp vừa ra, y không được trao quyền, lực ảnh hưởng của hai bản kia sẽ giảm hẳn."
Tô Vũ không nói gì, kỳ thật cũng chưa chắc là sẽ giảm xuống bao nhiêu.
Bản khai khiếu cấp thấp có 18 cái vẫn rất được, bản cao cấp cần mở 36 khiếu, lại không phải người nào cũng có thể dễ dàng khai 36 khiếu.
Thứ như công pháp thì có đôi khi không phải càng mạnh càng tốt, mà là càng dễ dàng càng tốt.
Hắn cũng nên tìm ngày đến chỗ Hạ Hầu gia kết toán thôi!
Chính mình không tìm y để tính tiền thì vị Hạ mập mạp kia có thể giả câm vờ điếc tới chết.
Hạ gia không có tiền, Tô Vũ đương nhiên có nghe thấy, thiếu tiền mà còn muốn nuôi nhiều quân đội như thế, Hạ Hầu gia quả là có thể moi được ở đâu là moi chỗ đó.
Về chuyện bây giờ hắn có nhiều tiền như vậy tới tay thì dùng để làm gì, đương nhiên là mua sắm hàng loạt tinh huyết!
Rút ra hàng loạt Thiên Nguyên khí!
Tô Vũ khẳng định xài không hết, xài không hết vậy thì cũng phải đòi, huống chi hắn đang muốn chuẩn bị bồi dưỡng thế lực của bản thân, không có tiền sao được?
Không có tài nguyên làm sao được?
Then chốt nhất là phải nuôi sủng vật, một Cục lông nhỏ cũng đủ ăn cạn uống kiệt của hắn!