Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 99: Ta Chính Là Thiên Tài




Lão Tạ đi trước, Tiền thúc cũng lập tức cáo từ Tô Vũ và Trần Hạo rồi nốt gót đối phương rời khỏi đây. Ông tới nơi này chính là vì để tiện chứng minh thân phận của lão Tạ, chứ không phải vì dùng bối phận để thúc ép Tô Vũ phải suy nghĩ nhiều.

Đợi bóng lưng bọn họ khuất sau cánh cửa, Trần Hạo liền quay sang hâm mộ nói: "A Vũ, đây là đặc biệt tới mời gọi ngươi sao?"

"Ừm."

"Học bá đều có thể được đãi ngộ như vậy phải không?"

Trần Hạo một mặt bi ai, chúng ta thật thê thảm, sát hạch còn phải nghĩ cách để vượt qua, người ta lại còn được đích thân lão sư tới mời về, còn được cho đãi ngộ mà khiến cậu cũng phải đỏ mắt, thế này rồi mà Tô Vũ còn không đáp ứng.

Tô Vũ phì cười, mở miệng nói: "Đại Hạ phủ không thiếu thiên tài, Long Võ học phủ tìm tới ta... đại khái là bởi vì cái khác."

Không đơn thuần là bởi vì hắn học nhiều môn Vạn Tộc ngữ, cũng không phải vì hắn đã là Khai Nguyên bát trọng, người như thế ở Long Võ học phủ cũng không phải ít.

Then chốt ở chỗ, hắn phụ trợ Tập Phong đường giết một tên Vạn Thạch, đối phương đại khái có thể đoán được hắn đã phác họa ra thần văn hoàn chỉnh.

Lưu đội trưởng mặc dù nói sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng quân đội biết thì không tính là ngoài ý muốn.

Long Võ vệ mới là đại biểu của quân đội Đại Hạ phủ.

"Long Võ vệ..."

Tô Vũ thầm cảm thán ba chữ này, trong lòng thấy hơi xúc động, ngày xưa hắn nguyện vọng lớn nhất chính là tiến vào Long Võ vệ, phụ thân hắn cũng thế.

Nhưng hôm nay, Đằng Không cảnh của Long Võ vệ lại đích thân tới mời chào hắn, trước đó Hạ Binh cũng đề cập qua việc này.

Quả nhiên, hết thảy đều cần dựa vào chính mình đi tranh thủ.

Nếu hắn vẫn là Khai Nguyên tam trọng như trước, sẽ chẳng ai để tâm đến Tô Vũ là kẻ nào.

Tô Vũ thật sự cũng không cảm thấy có gì không ổn, chính ngươi không có giá trị, người khác dựa vào cái gì phải coi trọng ngươi.

Cái gọi là con em quân đội, bất quá là nước cờ đầu mà thôi.

Hiển nhiên chỉ là muốn thân cận thêm một chút, còn nếu cứ ôm hi vọng vào thân phận này nào có khác gì người si nói mộng, Đại Hạ phủ không bao giờ thiếu con cháu của quân đội.

Bất quá khi ngươi có giá trị, thân phận này lại rất hữu dụng.

Cùng là thiên tài, cùng một cảnh giới, nếu có người giống như Tô Vũ mà Tô Vũ lại là con cháu của Trấn Ma quân, đối phương thì không phải, vậy thì Long Võ vệ chắc chắn sẽ ưu tiên hắn hơn.

Đây hiển nhiên là thân cận về mặt thân phận.

Những việc ấy, Tô Vũ cũng đã nghĩ thông thấu, bây giờ thứ hắn bận tâm cũng không phải chuyện này, mà là vấn đề tới Văn Minh học phủ, phải chăng hắn có thể tranh thủ nhiều tài nguyên hơn?

Lão sư bảo hắn biểu hiện tốt một chút, thế nhưng vẫn cần lưu lại thủ đoạn riêng.

Lưu lại thủ đoạn riêng... kỳ thật hắn giấu chuyện về sách họa có tính là lợi hại rồi không?

Hắn có khả năng bùng nổ lực sát thương lên đến Thiên Quân thất trọng, đây có tính là đã lưu lại thủ đoạn?

Nắm giữ hai thần văn, nhưng hắn chỉ vận dụng một chữ, đây có tính là lưu lại thủ đoạn hay không?

Tính toán như thế, kỳ thật hắn đã lưu lại rất nhiều!

"Biểu hiện tốt, đãi ngộ liền tốt. Cái thế giới này không có việc gì là vô duyên vô cớ, ngươi bùn nhão không dính lên tường được, người nào cũng sẽ không xem trọng ngươi, chỉ có biểu hiện ra thật ưu tú, mới khiến người ta chủ động đi lôi kéo ngươi."

Tô Vũ nghĩ rất nhiều, tỉnh táo lại thì bèn nhìn về phía Trần Hạo, đoạn hỏi: "Hạo Tử, ngươi nghĩ thế nào?"

"Cái gì?"

"Ngươi sẽ tới Đại Hạ Chiến Tranh học phủ hay là Long Võ Chiến Tranh học phủ?"

"Ta... không biết!" Trần Hạo mờ mịt đáp: "Thi đậu cái nào thì học cái đó, đều rất tốt, ta còn sợ ta thi không đậu đây này."

"Không khác nhau lắm, nếu đi Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, bọn họ sẽ hạ điểm sát hạch, ngươi hẳn là cũng sẽ đậu, có điều ngươi sẽ nằm ở cuối danh sách, không nói yếu nhất nhưng cũng là sự tồn tại gây trở ngại."

"Đi tới Long Võ học phủ, biểu hiện tốt một chút, nhiều ít gì cũng được xem là trung đẳng học viên." Tô Vũ chân thành phân tích lợi hại cho cậu ta nghe: "Thế nhưng Đại Hạ Chiến Tranh học phủ có tiềm lực càng lớn, bởi vì bọn hắn có bề dày thâm hậu, do Đại Hạ vương tạo dựng lên, cường giả cũng nhiều. Dĩ nhiên, Long Võ học phủ cũng có ưu điểm, sau lưng có Phủ chủ cùng Long Võ vệ, mười mấy năm qua phát triển tốc độ cực nhanh."

Trần Hạo ủy khuất, "Ngươi đừng phân tích nữa, ngươi phân tích thì đầu ta lại càng đau, càng không biết chọn thế nào, A Vũ, ngươi nói xem, ta nên học ở đâu?"

"Xét toàn bộ thì ngươi nên tới Long Võ học phủ!"

"Ngươi không phải nói Đại Hạ Chiến Tranh học phủ càng tốt hơn sao?" Trần Hạo hoang mang hỏi lại.

Tô Vũ tức giận mắng: "Ngươi quá đần! Không khí bên Long Võ học phủ tốt hơn một chút, chấp chưởng chính là quân đội, càng công bằng công chính hơn! Tư thế ngay ngắn nghiêm túc, nội bộ phe phái không rõ ràng, trong phủ phân phối tài nguyên càng công bằng. Đại Hạ Chiến Tranh học phủ đông người, có vài kẻ truyền thừa mấy đời đều nằm trong học phủ, ngươi chỉ là một thằng oắt không nơi nương tựa, lại còn chẳng nằm trong top đầu. Tới đó ngoài làm tiểu đệ cho người ta thì người ta đều ghét bỏ ngươi ngốc!"

Trần Hạo càng ủy khuất, ta thật sự ngốc như vậy sao?

"Thế ta vào Long Võ học phủ?"

"Ừm!" Tô Vũ thẳng thắn nói: "Ta kiến nghị ngươi nên đi Long Võ học phủ, bên kia tốt với ngươi hơn! Nếu ngươi có bối cảnh, có thiên phú, có trí tuệ, ta đây chắc chắn sẽ hoan nghênh ngươi thi vào Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, nơi đó có thể để giúp ngươi đi càng xa, thế nhưng ngươi không có... cho nên hãy tới Long Võ đi!"

"Bị ngươi kiểu nói này, ta cảm thấy mình giống như không còn gì khác, A Vũ, ta không có chút ưu điểm nào sao?"

"Có!" Tô Vũ mỉm cười, "Ngươi bây giờ làm chân chạy vặt cho ta, mua chút đồ ăn ngon lên, cái này chính là ưu điểm."

Trần Hạo đầy mặt tuyệt vọng, quá bắt nạt người ta rồi!

Tô Vũ cười một tiếng, trêu ghẹo đối phương: "Nói đùa thôi, ưu điểm thì ngươi vẫn phải có, đi Long Võ học phủ đừng lo lắng quá nhiều, tự tin khoe mẽ hay kín tiếng đều được, thứ duy nhất cần phải làm là ngay thẳng một chút!"

"Cái gì?"

"Đừng thay đổi sơ tâm là được! Người của quân đội ưa thích điều này." Tô Vũ cười nói tiếp: "Cha ta hết sức thích ngươi, không phải là bởi vì ngươi đẹp trai mà là bởi vì ngươi ngốc, đừng quá ngốc, cho người ta cảm thấy thoạt nhìn hơi ngốc là được, chất phác một chút, đi tới bên kia nhớ nghe lời chấp giáo."

Trần Hạo có mấy lời nghe không hiểu, có mấy lời nghe hiểu, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu, "Ta biết rồi! A Vũ, vậy còn ngươi thì sao?"

"Ta sẽ đi Văn Minh học phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ!"

"Hả?" Trần Hạo hơi kinh ngạc, tò mò hỏi: "Chẳng phải trước đó mấy ngày ngươi còn nói không muốn đi..."

"Tùy tiện nói một chút thôi." Tô Vũ khẽ cười: "Nơi đó mới là trung tâm của Văn minh sư ở Đại Hạ! Vạn tộc hội tụ, thiên kiêu tụ tập, nếu ta chỉ cầu an ổn, cầu thái bình thì ta không nên đi."

"Nhưng ta... muốn đi càng xa hơn một chút!" Tô Vũ lẩm bẩm: "Ta cũng là thiên tài! Bạch Phong nói ta không phải, lão sư nói ta còn hơi kém, nhưng trên thực tế ta chính là thiên tài! Một trong thiên kiêu đương đại! Nếu không phải như thế thì sao Long Võ học phủ lại tới mời chào ta?"

"Bọn họ sợ ta kiêu ngạo, kỳ thật ta sẽ không, ta biết ta có bao nhiêu phân lượng, ta không tự đánh giá cao chính mình, cũng sẽ không tự hạ thấp chính mình."

"Hạo Tử, trước khi Văn Minh sư cụ hiện, thân thể rất yếu đuối, ra cửa rất nguy hiểm, khi đó có lẽ ta cần nhờ ngươi cản đao, hãy tu luyện thật tốt đi, nếu huynh đệ ta có cơ hội hãy cùng đi Chư Thiên chiến trường một lần!"

"Thân thể yếu đuối..."

Trần Hạo nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn bản thân mình.

Ngươi là bát trọng, ta mới ngũ trọng!

Đúng, ngươi quả thực nom hơi yếu đuối, vóc dáng không cao hơn ta, người không cường tráng bằng ta, nhưng một mình ngươi có thể đánh mười người như ta!

Ngươi... làm sao có thể nói là yếu được?

Trần Hạo một mặt bi ai, ta thế mà ngay cả một tên học viên sắp thi vào Văn Minh học phủ đều đánh không lại, tâm hồn đều muốn sụp đổ rồi.

"A Vũ... Ngươi nói xem khi ngươi hóa hiện, ta có khi nào vẫn là Khai Nguyên không?"

Trần Hạo bỗng dưng rất muốn khóc, ta quá yếu.

"Sẽ không đâu, ta sắp sửa tiến giai Thiên Quân rồi, nhiều nhất một năm thôi, trong một năm mà ta muốn cụ hiện chỉ sợ hi vọng không lớn." Tô Vũ cười an ủi một câu, lại bổ sung: "Trong một năm, ta nhiều nhất cũng chỉ là Thiên Quân bát trọng hoặc cửu trọng, cố gắng vươn lên Vạn Thạch, ngươi yên tâm đi!"

"..."

Được rồi, Trần Hạo không muốn nói chuyện với Tô Vũ nữa.

Tô Vũ nở nụ cười, hít sâu một hơi, Đại Hạ phủ đầy sóng gió trầm bổng, bất quá hết thảy lại không có quan hệ gì với hắn.

Thời khắc này chính mình phải bộc lộ tài năng trong buổi sát hạch, lộ ra khí khái, để cho mình đi đến mảnh sân khấu kia!

Hắn cũng không muốn mãi làm người qua đường nữa!

"Lưu lại thủ đoạn... Ta cũng vẫn là thiên kiêu!"

Tô Vũ tự nhủ, lão sư, yên tâm đi, ta cũng sẽ không kiêu ngạo, mục tiêu của ta còn xa lắm.

Sách họa trong đầu còn đang đợi mình đi giải khóa, không giết mấy tên Thần Ma kia thì phải làm sao mới phá giải được đây?