Mấy điều trước, Hạ Hầu gia không hé răng.
Chờ nói đến điều thứ tám, Hạ Hầu gia phì cười, “Ngừng đã, tiểu tử ngươi không định đáp ứng ta đúng không, ta sẽ chuyển đạt đống điều kiện đó, nhưng khả năng không cao.”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Vậy không cần nói nữa, tam đại học phủ muốn làm gì thì làm! Không được thì gia nhập Long Võ, Chiến Tranh học phủ cũng vậy, tam đại Văn Minh học phủ vốn chẳng ra gì, chặt đứt truyền thừa cũng là xứng đáng! Còn nữa, phương pháp hợp khiếu phiên bản tối cao không truyền cho tam đại học phủ!”
“Về sau, tất cả công pháp của ta đều không truyền cho tam đại học phủ!”
“Kể cả Tịnh Nguyên Quyết của Trịnh gia, Phệ Hồn Quyết của Hạ gia, tất cả đều không truyền cho tam đại Văn Minh học phủ!”
Tô Vũ bình thản: “Không những thế, về sau, nếu Đa thần văn nhất hệ công khai phương pháp phân tách cũng không truyền cho tam đại học phủ!”
Hiện giờ công pháp ảnh hưởng không lớn đến cường giả Đằng Không trở lên của tam đại học phủ.
Nhưng công pháp sau này thì sao?
Phương pháp phân tách thì sao?
Sắc mặt Hạ Hầu gia khẽ biến: “Ngươi nhất quyết phải buộc tam đại học phủ đóng cửa ư?”
“Đúng vậy!”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Ta muốn vậy! Mấy năm nay, bởi vì các ngài dung túng, ta cảm thấy đó là cổ vũ uy phong của một số người, vài kẻ vốn chỉ thử, sau đó phát hiện các ngài không dám làm gì, lá gan càng lúc càng lớn! Một khi đã như vậy, các ngài không làm, ta đây hà tất mặt nóng dán mông lạnh?”
Dứt lời, Tô Vũ lại nói: “Nguyên Khánh Đông kia đảm nhiệm chức vị phó phủ trưởng, chẳng lẽ ta còn phải đưa công tích cho gã ư? Nực cười! Chẳng những Đại Hạ phủ, các phủ khác muốn truyền bá công pháp, ta cũng có một yêu cầu: Không phân chia lợi nhuận cho Cầu Tác Cảnh, dù đại phủ tự giữ lại cũng được, Cầu Tác Cảnh không có phần, bởi vì bọn họ không đóng góp gì cả!”
“Tiểu tử, Cầu Tác Cảnh có không ít vô địch.”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Ta biết, Hầu gia nhắc nhở đúng đấy, nhưng ta cho các đại phủ khác giữ lại là đủ rồi! Cầu Tác Cảnh đáng sợ ở chỗ có vô địch, chứ không phải hậu duệ của vô địch! Hậu duệ vô địch, ta sợ bọn họ làm gì? Có thể làm khó dễ được ta không? Ta cho các đại phủ giữ lại phần thuộc về Cầu Tác Cảnh, còn Cầu Tác Cảnh có lấy được phần lợi nhuận đó hay không thì phụ thuộc vào bản lĩnh của chính bọn họ, nếu có bản lĩnh thì đi đòi các đại phủ đi, điểm này là ước định bí mật, các đại phủ tự tiến hành, không quan hệ đến ta!”
“Ngươi nói không quan hệ cũng vô dụng...”
Tô Vũ ngắt lời: “Ta chỉ cần không quan hệ trên danh nghĩa là được, bọn họ có muốn hay không? Nếu muốn thì đắc tội với người khác, không cần thì chính mình có hại, liên quan gì đến ta? Giận chó đánh mèo lên ta thì chính là đồ ngu, Đại Minh Vương sẽ ra mặt giúp ta!”
Hạ Hầu gia im lặng, một lát sau mới nói: “Được, dù sao ta chỉ phụ trách chuyển lời, ngươi đòi Nguyên Khánh Đông trả 100 vạn công huân, ta cảm thấy vô dụng thôi, công khai xin lỗi cũng là chuyện không thể.”
Tô Vũ cười đáp: “Không có khả năng mới tốt, nếu làm được thì ta đã không đề cập! Ta chính là muốn gã đánh mặt chính mình, gã dám đánh không? Không đánh, tam đại học phủ hận ta hơn hay hận gã hơn? Hận ta cũng không sao cả, ta không ở Đại Hạ phủ, hận gã... Gã không sợ cũng không sao, ta sẽ chờ xem gã sống tiếp như thế nào ở Đại Hạ phủ!”
Hạ Hầu gia bật cười: “Gã là người Nguyên gia, Nguyên gia có vô địch.”
“Không liên quan đến ta.”
Tô Vũ nhìn y, “Nói câu khó nghe, nếu vô địch gây sự với ta vì loại người này, vậy chứng tỏ đó chính là địch nhân! Đại Minh Vương vẫn áp được!”
Mở miệng ngậm miệng đều là Đại Minh Vương, Hạ Hầu gia thực bất đắc dĩ, “Đại Minh Vương thật sự sẽ ra tay, ngươi không sợ...”
“Có chứ, sao lại không? Ra tay thì làm sao, ích lợi ta mang đến lớn hơn ích lợi ngài ấy ra tay, như trước đây Hầu gia dạy dỗ Hổ Vưu huynh, ta đắc tội Chu gia cũng không sao, Hạ gia không sợ, chỉ cần ta mang đến đủ ích lợi là được! Ngày xưa chính Hầu gia nói như vậy, vì sao hôm nay cảm thấy không có khả năng? Chẳng lẽ Hầu gia cảm thấy ta không thể mang đến ích lợi lớn như vậy ư?”
Hạ Hầu gia khẽ gật đầu, cười bảo: “Cũng đúng!”
Y thở dài, “Đã nói đến nước này rồi, ta chỉ muốn nói thêm một lời, Long Võ muốn ngươi về Đại Hạ phủ, ngươi muốn chém ai thì chém, có hứng thú không?”
Tô Vũ không nói gì.
Hạ Hầu gia lắc đầu, “Ta biết ngươi sẽ không đáp ứng mà.”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Không phải không đáp ứng, mà là không cần thiết! Nếu Hạ gia muốn bảo vệ Phủ chủ thăng cấp vô địch, vậy kiên trì đến cùng đi! Nếu không, không lấy lòng được hai bên, mất nhiều hơn được! Ta và Hổ Vưu xem như bằng hữu, hắn giúp ta rất nhiều. Hạ Phủ chủ... ngày xưa ta thực sự sùng bái y, vả lại còn có một việc, ngày đó ta lấy đi tinh huyết giáo chủ Thiên Nghệ Thần Giáo, có lẽ ngài ấy đã biết, xem như ta nợ Phủ chủ một lần, lúc này ta sẽ trả lại cho Phủ chủ! Chỉ sợ Nguyên Khánh Đông không thể lấy ra thứ ta muốn, biện pháp cuối cùng của Hạ gia là dùng trăm vạn công huân đổi một lần cơ hội.”
Tô Vũ trầm giọng: “Đổi xong, ta không nợ Hạ Phủ chủ nữa, từ nay về sau, Hạ gia, trừ Hổ Vưu huynh có quan hệ cá nhân với ta, mặt khác phải xem lợi ích!”
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
Đây là tín niệm của Tô Vũ.
Lúc trước Hạ Long Võ để hắn cầm đi tinh huyết giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo, đây là một lần ân tình, tạo thành mồi câu để sau đó hắn thiết kế dụ dỗ một vài kẻ mắc mưu.
Nhưng bắt Nguyên Khánh Đông nói lời xin lỗi chỉ là biện pháp trừng phạt không đau không ngứa, mà trăm vạn công huân cũng là nói chơi mà thôi.
Nếu mượn cơ hội lần này trả sạch nhân tình cho Hạ Long Võ, vậy không ai còn nợ ai nữa.
Hắn không nợ những người khác.
Với Hạ Hổ Vưu chỉ là mối quan hệ cá nhân, không quan hệ đến Hạ gia.
Hạ Hầu gia trầm mặc một hồi, gật đầu: “Ta sẽ chuyển lời đến Long Võ!”
Y nhìn Tô Vũ thật sâu, mỉm cười nhận xét: “Hình như ngươi trưởng thành hơn không ít.”
Tô Vũ nhìn thẳng vào mắt y: “Tạm được, lần sau chúng ta bàn lại, ta nghĩ trong tương lai ta và Hầu gia sẽ còn gặp nhau không ít đâu!”
“Tự tin như vậy à?” Hạ Hầu gia tò mò hỏi: “Là đã có rồi, chỉ chờ công khai sao?”
“Không có.” Tô Vũ phủ nhận, “Nhưng không khí Đại Minh phủ rất tốt, rất nhiều thiên tài, ta tin tưởng với sự trợ giúp của mọi người, ta sẽ nhanh chóng có thu hoạch lớn!”
“Đại Minh phủ...”
Hạ Hầu gia nỉ non một tiếng, gật gật đầu, “Đúng vậy, Đại Minh phủ đích xác không tồi.”
Dứt lời, y muốn rời đi.
Tô Vũ suy nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ngày xưa, Vạn phủ trưởng đã đáp ứng ta, trên Sơn Hải sẽ không ra tay với ta, mà ngày đó, Vạn phủ trưởng không xuất hiện, ông ấy nuốt lời!”
Hạ Hầu gia quay đầu nhìn hắn, “Không phải ngươi còn sống sao?”
Tô Vũ nhíu mày.
“Còn sống, vậy thì đừng quá nghiêm túc nữa, ngươi lại không chết được, sợ cái gì?”
Tô Vũ vẫn nhíu mày, “Ta không hiểu, ông ấy giả dạng như vậy, mọi người đều biết là giả vờ, làm vậy có ý nghĩa gì sao?”
Hạ Hầu gia ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không rõ lắm, còn giả dạng làm gì, ngươi biết hắn rốt cuộc là thực lực gì sao? Ai biết được chứ! Vạn Thiên Thánh... Ta chỉ có thể nói, không lên tiếng thì thôi, một khi thể hiện chắc chắn kinh người! Ta không biết hắn muốn làm gì, ta chỉ biết, về sau, e rằng hắn sẽ không có kết cục tốt!”
Y cười khổ, “Không có kết cục tốt đâu, Tô Vũ, không tin thì chờ xem đi, dù sao ta cũng có dự cảm như vậy. Sớm hay muộn gia hỏa này cũng sẽ nổi điên một lần, tiểu tử, đừng động đến hắn, ngày hắn ra tay chắc chắn long trời lở đất!”
“Giết vô địch à?”
Hạ Hầu gia xua tay, “Không nói nữa, nói cũng không có ý nghĩa gì, đây chỉ là suy đoán của ta, giết vô địch... chưa chắc đã là toàn bộ, kỳ thật hắn đã sớm điên rồi, Đại Hạ Văn Minh học phủ là gông xiềng, là quy củ, là lồng giam của hắn, hắn tự vây nhốt chính mình. Một khi Đại Hạ Văn Minh học phủ không còn là Đại Hạ Văn Minh học phủ, quy củ không còn là quy củ nữa... Hắn sẽ được giải phóng.”
Hạ Hầu gia cười ha hả: “Có người tự tìm chết đánh vỡ gông xiềng, sớm hay muộn cũng sẽ nếm mùi đau khổ!”
Y cất bước, đi vài bước, bỗng nhiên y quay đầu nói: “Một hai năm tới hãy tu luyện đi, làm cho chính mình trở nên cường đại! Vài năm sau, có lẽ ngươi sẽ không an nhàn như vậy nữa đâu! Ngọn nguồn của tất cả hỗn loạn, chắc chắn bắt nguồn từ Đại Hạ phủ!”
Y nói ý vị thâm trường, Tô Vũ chỉ im lặng nhìn bóng lưng đối phương.
Ngọn nguồn của tất cả hỗn loạn chắc chắn bắt nguồn từ Đại Hạ phủ!
Hạ Hầu gia đang nói đến ai vậy?
Hạ Long Võ ư?
Hay là Vạn Thiên Thánh?
Đại Hạ vương?
Hay là nhóm người Liễu Văn Ngạn?