Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 951: Là Do Hắn Tự Muốn Làm Đao




Hạ Hầu gia cười ha hả: “Vốn định lại đây từ sớm, mà có chút việc nhỏ nên chậm trễ một chút, xin lỗi xin lỗi, lão Tần, lão Chu, các ngươi đều tới rồi!”

Chu Thiên Đạo cười tủm tỉm, “Tiểu Nhị tới nhanh thật, còn tưởng rằng ngươi không tới được a!”

Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn ông, “Lão Chu, rảnh quá cũng đừng kiếm chuyện!”

“Rồi rồi, Tiểu Nhị, về sau ca không gọi tên ngươi nữa, có trách thì trách cha ngươi đặt, cũng đâu phải chúng ta tự ý gọi!”

Hạ Hầu gia hừ lạnh một tiếng, y vừa ngồi xuống, Tần Trấn liền hỏi thẳng: “Khi nào Long Võ chứng đạo?”

“Không rõ lắm, chắc sắp rồi.”

Tần Trấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu Long Võ chứng đạo, phụ thân ta chắc chắn sẽ ra tay hỗ trợ, nhưng ngươi cũng biết tình huống, phụ thân ta bị không ít người nhìn chằm chằm, hắn ra tay cũng chỉ có thể kiềm chế một vài kẻ mà thôi.”

“Có tâm là đủ rồi!”

Hạ Hầu gia thở dài: “Khó đấy, phiền toái! Quá nhiều người nhìn chằm chằm Long Võ, hắn, Chu Phá Thiên, Chu Phá Long, cả đám đều sắp chứng đạo, nhưng vạn tộc lại chỉ nhìn chằm chằm vào Long Võ nhà ta, đúng là bó tay!”

Tần Trấn bình thản đáp lời: “Long Võ thiên phú quá cường, lại là phái kiên định thiết huyết, nếu là ta thì cũng phải nhìn chằm chằm Hạ Long Võ mà không phải đám Chu Phá Long!”

Chỉ đơn giản như vậy.

Hạ Long Võ quá mức thiết huyết.

Giết chóc quá nhiều!

Y chứng đạo, nếu không cẩn thận thì sẽ gây ra cuộc chiến giữa các vô địch.

Năm đó, Hạ Long Võ thống lĩnh Trấn Ma Quân giết chóc vô số, gây ra từng trận tinh phong huyết vũ ở chiến trường Chư Thiên, năm đó Trấn Ma Quân chinh chiến, gần như năm nào cũng phải bổ sung binh lính một lần, mỗi trận chiến đều là giết đến cuối cùng không còn ngọn cỏ!

Như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi Hạ Long Võ chứng đạo, vô địch ngăn trở hắn chỉ sợ không phải ít.

Đám người Chu Phá Long thì lại không vội, nếu khi đó cùng Hạ Long Võ chứng đạo, có khi còn chẳng ai thèm để ý tới bọn họ.

Hiện tại không ít người mang tâm tư này!

Hạ Long Võ bị coi là bia ngắm!

Một vị thiết huyết phái vô cùng kiên định, như vậy khi chứng đạo chắc chắn sẽ bị Vạn tộc ngăn trở, thậm chí một ít vô địch chủng tộc khác trước đây không ra tay, lần này cũng có khả năng sẽ ra tay.

Có người còn đã nghĩ sẵn danh xưng cho Hạ Long Võ sau khi chứng đạo —— Huyết Đồ Vương.

Chính là một vị Huyết Đồ!

Không cản y thì cản ai?

Hạ Hầu gia thở dài: “Đúng vậy, đều nhìn chằm chằm Long Võ, hiện tại còn không thể đắc tội đám hỗn đản kia quá mức, người khác chứng đạo, vài vị vô địch đi hộ đạo, có hy vọng rất lớn. Long Võ nhà chúng ta thì khác, ta cảm thấy không có hơn mười vị vô địch hộ đạo thì không được. Sao có thể đắc tội hết chứ, Tô Vũ không hiểu, lão Chu ngươi còn không hiểu sao, ngươi lại còn châm ngòi thổi gió?”

Chu Thiên Đạo kêu oan: “Không thể nào, ta còn giải thích hộ Hạ gia các ngươi đấy, nhưng không có biện pháp, người ta trẻ tuổi, mấy nhà kia vẫn luôn chán ghét hắn, hắn có thể không tức sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Hạ Hầu gia cũng không nói nhiều về vấn đề đó nữa, “Nếu mấy vị đều đang ở đây, ta cũng lười chạy đến từng nhà, Long Võ sắp chứng đạo, đến lúc đó mời chư vị giúp một tay. Nếu Long Võ chết, cha ta cũng chịu không nổi kích thích này.”

Tần Trấn ngắt lời: “Tần gia không thành vấn đề, nhà khác... chúng ta cũng không có biện pháp cưỡng cầu!”

Hạ Hầu gia bĩu môi, “Ta rất nghi hoặc, Tần Trấn ngươi cũng không phải thứ tốt, cũng sắp chứng đạo, sao không ai nhìn chằm chằm vào ngươi?”

Tần Trấn bật cười, “Vậy thì phải cảm ơn Long Võ, Tiểu Nhị, ngươi nói xem, nếu Long Võ chứng đạo, chúng ta đồng thời đi cùng, có phải mấy người có thể chứng đạo thành công hay không?”

“Cút đi!” Hạ Hầu gia cả giận mắng.

Tần Trấn trêu chọc y: “Nói thật mà, ta cảm thấy khả năng Long Võ sống sót không lớn, không bằng làm bia ngắm, Hạ gia các ngươi nên làm gì thì làm đó, đừng nhẫn nhịn nữa, nên giết thì giết hết đi.”

“Ngươi cút đi!”

Hạ Hầu gia bực bội, “Giết cái rắm, ít nhất phải cho bọn họ bỏ chút sức, Long Võ chứng đạo thành công cũng tốt, thất bại cũng được, ít nhất lão nhân nhà ta không có gì tiếc nuối, nhưng không thử đã để hắn đi chịu chết. Lão gia tử chắc chắn không cam lòng.”

“Vậy thì dứt khoát không chứng đạo là được.” Tần Trấn nói: “Hắn không chứng đạo, thực lực hiện tại cũng không yếu.”

“Long Võ không muốn.”

Hạ Hầu gia thở dài, “Ngươi cho rằng ta chưa từng khuyên sao? Không được thì từ bỏ! Thật sự không được thì đi tiểu giới chứng đạo...”

“Đừng!”

Tần Trấn ngắt lời: “Vậy còn không bằng không chứng đạo! Đi tiểu giới chứng đạo có xác xuất thành công lớn, nhưng sẽ bị trói buộc với tiểu giới kia, thực lực không quá mạnh, loại người như Long Võ mà ngươi bảo hắn trói định ở một nhược giới, cả đời chỉ có thực lực kia, hạng bét trong đám vô địch. Thế thì không bằng bảo hắn chết trận đi còn hơn.”

Hạ Hầu gia bất đắc dĩ, đúng vậy, cho nên mới không có biện pháp nào khác. Y uống cạn ly rượu, lười nói tiếp về vấn đề này. Y nhìn về phía Chu Thiên Đạo, mở miệng bảo: “Không nói nhiều, công pháp phải truyền, không truyền, Văn Minh sư Đại Hạ phủ sẽ tạo phản! Nói điều kiện đi!”

Chu Thiên Đạo đắc ý vênh cằm: “Điều kiện gì chứ, cũng không phải công pháp của ta, là Tô Vũ không cho truyền.”

“Ngươi xúi giục đúng không?”

“Vớ vẩn!”

Chu Thiên Đạo bày mưu: “Ngươi gấp cái gì, để dư luận bùng nổ một chút, ấp ủ một chút, rồi ngươi nghĩ cách cho đám gia hỏa Nguyên Khánh Đông kia gánh tội thay là được rồi!”

Hạ Hầu gia nhíu mày: “Ta cũng nghĩ vậy, mấu chốt là chưa đàm phán được với mấy nhà kia!”

Y đau đầu day trán: “Ít nhất phải đến khi đạt thành thỏa thuận mới được, cho mấy vô địch nhà kia ra mặt, không quan tâm thế nào cũng phải giúp Long Võ ngăn cản vài vị vô địch! Nói thật, đã nhịn ngần ấy năm, nhẫn hai năm nữa cũng không sao, lúc này ngươi bảo chúng ta từ bỏ Long Võ, Hạ gia thật sự không cam lòng!”

“Hạ Long Võ nói thế nào?”

Hạ Hầu gia tức giận: “Hắn thì biết cái rắm, với tính cách kia của hắn, hắn muốn liều chết, giết được một tên vô địch thì lời một tên, dù sao cũng không thiệt! Hắn không sao, nhưng hắn chết rồi cũng không nghĩ quân tâm Đại Hạ phủ có thể hỏng mất hay không.”

Y lại nói: “Nếu Long Võ chết thật, chỉ sợ Đại Hạ phủ sẽ không canh giữ tiền tuyến nữa, về sau các ngươi tự chơi đi. Cũng không biết đám hỗn đản kia nghĩ cái gì.”

Chu Thiên Đạo bật cười, “Ai biết được! Có lẽ cảm thấy Hạ Long Võ chết thì càng tốt, Hạ Long Võ chết, có khi bớt được mấy trận đại chiến!”

“...”

Hạ Hầu gia không nói gì, cũng đúng.

Thật buồn bực!

Việc này cũng không dễ nói, không gì có thể hối hận, Hạ Long Võ không chém giết tứ phương thì đã không cường đại như vậy, nhưng thời điểm tuổi trẻ giết chóc quá nhiều, thái độ quá mức thiết huyết, ngươi nói hắn đã thay đổi, đại khái sẽ không ai tin.

Tần Trấn lại hỏi: “Đại Hạ phủ không phát hiện di tích của vô địch à?”

“Phát hiện cái rắm!” Hạ Hầu gia không vui, “Phát hiện rồi còn cần lo lắng như vậy sao?”

“Di tích Tô Vũ kế thừa thì sao?”

Hạ Hầu gia lắc đầu: “Chưa nói đến việc không tìm được, dù tìm được rồi thì với tính cách của Long Võ... Lão Tần, ngươi cảm thấy hắn sẽ đi di tích chứng đạo sao? Hao hết tâm tư vì gia hỏa này, gia hỏa này còn không biết cảm kích.”

“Thôi, không nói nữa, ta sẽ tự tìm Tô Vũ bàn sau!”

Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn Chu Thiên Đạo, tức giận mắng: “Ngươi bớt quấy rối cho ta! Ngươi chỉ biết xem náo nhiệt, ta nói cho ngươi, bớt châm ngòi thổi gió đi, suốt ngày không làm được chuyện gì tốt!”

Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ, “Tiểu Nhị, khi ngươi nói lời này có sờ lại lương tâm của mình không! Lúc trước Tô Vũ lấy ra phương pháp hợp khiếu, ngươi há miệng đòi mấy triệu công huân, ta cũng không nói gì cả, đúng không?”

Hạ Hầu gia mệt lòng, tên hỗn đản này hiện tại lại khoe khoang!

Chu Thiên Đạo ngáp một cái, “Được rồi, đừng làm ra vẻ nữa. Tô Vũ cũng không phải nhằm vào Hạ gia các ngươi! Mượn cơ hội này Hạ gia còn có thể dính chút tiện nghi, Nguyên Khánh Đông bọn họ chọc phiền toái lớn, các ngươi giúp đỡ kết thúc là chuyện tốt, ngươi ép Đại Nguyên vương hứa hẹn ra tay không phải xong việc rồi sao?”

Chu Thiên Đạo khinh thường, “Còn giả vờ ủy khuất, không chừng trong lòng đang vui muốn chết ấy, Hạ gia không tiện ra tay, Tô Vũ tặng cho cây đao, lại còn miễn phí, sướng chưa, hắn đã sớm nhìn thấu ngươi rồi!”

Hạ Hầu gia xụ mặt, một lát sau lại nhe răng cười nói: “Nói gì đấy, ta coi Tô Vũ là đao bao giờ?”

Rõ ràng là Tô Vũ tự nằng nặc đòi làm đao!