Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 931: Sự Thật Không Dung Giảo Biện




Nguyên Khánh Đông lạnh nhạt nói: “Lúc này đây, Tô Vũ rời đi, nếu xét tiền căn hậu quả thì là một bộ phận người Đơn thần văn nhất hệ thấy lợi tối mắt, nên giết, cũng nên chết!”

Mọi người có chút ngoài ý muốn, không mở miệng nữa.

Nguyên Khánh Đông lại nói: “Nhưng kỳ thật mọi người đều biết, có một số việc đã có dự mưu từ trước! Chu Phủ chủ ra tay, đây là dự mưu, điểm này không thể nghi ngờ, đương nhiên, đây không phải tội lỗi của Tô Vũ, ta cũng không có lý do nói Tô Vũ là trốn chạy, hắn liên hệ Phủ chủ Đại Minh phủ, đó là năng lực của hắn.”

“Nhưng mọi người có chú ý tới một điểm không?”

Gã nhìn về phía mọi người, “Mấy tin tức Tô Vũ truyền phát ra kỳ thật đã bị cắt bỏ một bộ phận, hiện tại ta không thể lấy lại các đoạn hình ảnh vốn có nữa, nhưng ta đã xem xét một ít tàn tích, cũng từng đi qua Tinh Lạc Sơn, có một vài phát hiện nhỏ...”

Dứt lời, hắn vung tay lên, một bóng người xuất hiện trước mắt mọi người, “Chư vị có biết đây là ai không?”

Lời này vừa nói ra, không ít người nhìn về phía hình ảnh kia.

Sau đó, sắc mặt ai nấy đều có chút khác thường.

Nguyên Khánh Đông cười, “Ta nghĩ không ít người quen biết! Năm xưa, một vị thiên tài Đại Hạ Văn Minh học phủ, Phong Kỳ!”

“Không phải y đã chết rồi sao?”

Có người ngạc nhiên.

Nguyên Khánh Đông híp mắt trả lời: “Giả chết mà thôi! Kỳ thật, Cầu Tác Cảnh bên kia đã sớm theo dõi y, sau khi người này giả chết đã mai danh ẩn tích, âm thầm đầu phục Vạn Tộc Giáo, gia nhập Lục Dực thần giáo!”

Ánh mắt mọi người trở nên khác thường.

Nguyên Khánh Đông cười ha hả nói: “Người này là một đại đầu mục trong Vạn Tộc Giáo, địa vị không thấp, thậm chí có thể nói là rất cao, thực lực Sơn Hải cảnh, năm xưa còn là thiên tài của Đại Hạ Văn Minh học phủ, chiến lực không tầm thường, Sơn Hải tứ ngũ trọng bình thường chưa chắc có thể thắng y.”

Ánh mắt gã sâu kín, khẽ cười nói: “Nhưng lúc này đây, chúng ta cư nhiên phát hiện tung tích y ở Tinh Lạc Sơn! Không những thế, còn có chứng cứ cho thấy Phong Kỳ được Tô Vũ gọi tới giúp đỡ, phục kích Lý Các lão trốn chạy...”

Nguyên Khánh Đông nhìn về phía Trần Vĩnh, thở dài bảo: “Ta tin Trần Các lão nhận thức người này, ngươi hẳn là không xa lạ với Phong Kỳ, đúng không? Mà Phong Kỳ là người Lục Dực thần giáo, chứng cứ vô cùng xác thực! Lần này Phong Kỳ ra tay che chở Tô Vũ, ta có lý do hoài nghi có điều mờ ám! Tô Vũ phục sát mấy người Kim Vũ Huy, phục sát giáo chủ và phó giáo chủ Huyết Hỏa giáo, phục sát người Thần Long giáo, Ma Chu giáo rốt cuộc là vì cái gì?”

“Chẳng lẽ là để quét sạch đối thủ của Lục Dực thần giáo ư?”

“Chu Phủ chủ có bị lợi dụng hay không?”

“Lập trường của Tô Vũ rốt cuộc là gì? Hắn đang làm việc cho ai?”

“Công pháp do hắn truyền thừa đến từ đâu? Là di tích hay Lục Dực Thần tộc cho hắn?”

“Danh tiếng thiên tài của hắn là thật hay là Lục Dực thần giáo cần cái danh thiên tài này?”

“Nếu là truyền thừa từ di tích thì sẽ không ai mơ ước, của hắn chính là của hắn, nhưng ta hy vọng hắn có thể công khai, yên tâm, ta không mơ ước di tích của hắn, thậm chí sẽ kiến nghị Đại Hạ phủ và Cầu Tác Cảnh an bài người tới bảo hộ, để Tô Vũ thuận lợi kế thừa di tích. Nhưng nếu không phải di tích, vậy nó rốt cuộc từ đâu mà đến?”

Nguyên Khánh Đông gằn giọng: “Trần Các lão, việc này là việc đầu tiên ta muốn giải quyết khi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ! Đây không phải việc nhỏ, bởi vì Tô Vũ mà có rất nhiều biến cố đã xảy ra, thậm chí liên lụy đến cả Đại Minh phủ và Đại Hạ phủ, và cả Đại Chu phủ, Đại Thương phủ cũng vậy!”

“Chúng ta cần phải truy cứu, truy tra đến cùng, sự thật không dung giảo biện!”

Sắc mặt Nguyên Khánh Đông lạnh lẽo: “Một kẻ có thể là thiên tài Lục Dực thần giáo ẩn núp, thậm chí hiện giờ được Đại Minh phủ coi trọng, chuyện này không thể bỏ qua như vậy!”

Những Các lão khác không thể nói gì, sắc mặt đều có chút khó coi.

Hoàng lão không nhịn được mà nói: “Chứng cứ đâu để nói Phong Kỳ là người Lục Dực thần giáo?”

“Chứng cứ?”

Nguyên Khánh Đông thản nhiên đáp: “Đương nhiên là có, chư vị thỉnh xem...”

Gã phóng ra một đoạn ghi hình, quay cảnh Phong Kỳ cùng một vài người Lục Dực thần giáo hoạt động cùng nhau, nhưng trong đó Phong Kỳ không lộ diện.

Hoàng lão nhíu mày: “Chứng minh đây là Phong Kỳ thế nào? Tuy thân hình có chút tương tự...”

Nguyên Khánh Đông ngắt lời: “Bên trong có manh mối, Cầu Tác Cảnh đã nghiệm chứng, nếu Phong Kỳ dám đến phản biện mình không phải người Lục Dực thần giáo, đó chỉ là hiểu lầm, mọi người sẽ tin, nhưng nếu y không dám, vậy năm đó việc Phong Kỳ giả chết tồn tại vấn đề rất lớn!”

Giả chết!

Đây đúng là vấn đề rất lớn!

Kể cả Phong Kỳ về tới Nhân cảnh như thế nào cũng là vấn đề.

Cái khác không nói, một vị thiên tài giả chết, Đại Hạ phủ bồi dưỡng thiên tài như Phong Kỳ đã phải đầu tư tiêu phí không ít, kể cả việc đưa y đi Tinh Vũ phủ đệ.

Hành vi giả chết của y chính là một loại làm phản.

Mà Phong Kỳ lại ra tay giúp Tô Vũ.

Trần Vĩnh bình tĩnh cất lời: “Vậy ý của Nguyên phủ trưởng là bắt Tô Vũ về quy án ư?”

“Hiện tại nói là bắt thì còn quá sớm! Ta chỉ muốn yêu cầu Tô Vũ tới Đại Hạ phủ tự chứng minh trong sạch! Vậy không quá đáng chứ? Nếu hắn không muốn tới, ta đi cũng được, Tô Vũ chỉ cần nói rõ ràng quan hệ với Phong Kỳ thế nào là được.”

Trần Vĩnh lạnh nhạt: “Có gì để nói, chuyện này không quan hệ đến Tô Vũ, là ta bảo Phong Kỳ đi!”

Lời này vừa nói ra, phòng họp trở nên an tĩnh.

Trần Vĩnh nói: “Phong Kỳ là bạn tốt của ta, còn chuyện gia nhập Lục Dực thần giáo, thậm chí là giả chết đều do ta an bài! Năm xưa ta bị Lục Dực thần giáo tập kích, để điều tra chân tướng, tìm được kẻ thù, ta liền nhờ Phong Kỳ ngụy trang thân phận, gia nhập trong đó, có vấn đề gì không?”

“Có!”

Nguyên Khánh Đông gằn giọng: “Dù là ngươi thì cũng không tư cách an bài người nằm vùng Vạn Tộc Giáo, ngươi đã báo cáo với ai? Nằm vùng thì phải báo cáo! Nếu không, ai biết các ngươi là thật sự gia nhập hay giả vờ nằm vùng!”

“Báo cáo với ta.”

Vạn Thiên Thánh bật cười: “Thôi nào, lão Nguyên, thời điểm ngươi nhắc đến Phong Kỳ ta đã muốn nói chuyện, ngươi thật là, điều tra kĩ thật đấy, chuyện của Phong Kỳ đã được ta thông qua, năm đó y bị thương ở Tinh Vũ phủ đệ, lúc Trần Vĩnh đề cập, ta đã nghĩ hay là nhân cơ hội này bảo y ẩn vào Lục Dực thần giáo cũng không tồi, nên cứ an bài như vậy.”

Ánh mắt Nguyên Khánh Đông thay đổi, nhếch miệng cười lạnh: “Thì ra là thế! Nói vậy là ta hiểu lầm rồi!”

Nguyên Khánh Đông phất tay, “Hiểu lầm thì quên đi, hóa ra Phong Kỳ là người của chúng ta. Nhưng hiện tại chỉ sợ Phong Kỳ sẽ gặp phiền toái, chuyện y ra tay hiệp trợ Tô Vũ hẳn là đã lan truyền, Lục Dực thần giáo một khi thu được tin tức, chỉ sợ thân phận Phong Kỳ sẽ bại lộ, ta còn tưởng rằng là Lục Dực thần giáo sai sử.”

Ánh mắt Trần Vĩnh biến ảo: “Nguyên phủ trưởng, không phải tin tức chỉ có ngươi biết ư? Sao lại bị tiết lộ?”

Nguyên Khánh Đông ảo não: “Các ngươi không nói sớm, cũng không thông báo với Cầu Tác Cảnh, lúc trước khi tra được hành tung Phong Kỳ, chúng ta muốn bắt y, có điều bắt giữ thất bại, nhưng chuyện hắn trợ giúp Tô Vũ cũng đã tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ có người biết được... Ai, loại chuyện này rất khó tránh khỏi.”

Nguyên Khánh Đông bất đắc dĩ: “Sớm nói thì đã không hiểu lầm như vậy rồi! Việc Tô Vũ trốn chạy cũng là hiểu lầm, may mà không tùy tiện công khai, nếu không cũng sẽ phiền toái, lần sau chư vị có việc gì thì nhất định phải nói rõ với ta!”

Trần Vĩnh khẽ gật đầu, “Được, lần này Phong huynh chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, không ai biết hiện tại y đang ở đâu.”

Trần Vĩnh thở dài, “Là ta bất cẩn, còn tưởng rằng sẽ không ai phát hiện hành tung của Phong huynh!”

Nguyên Khánh Đông cũng tiếc nuối, sau đó an ủi: “Cát nhân tự có thiên tướng, Sơn Hải cảnh cũng không dám tùy tiện giao thủ trong Nhân Cảnh, động tĩnh quá lớn, trừ phi Nhật Nguyệt cảnh ra mặt bắt giữ y thì mới có thể áp xuống động tĩnh!”

“Lục Dực thần giáo không yếu, giáo chủ của bọn họ là Nhật Nguyệt đúng không?”

“Hy vọng giáo chủ Lục Dực thần giáo sẽ không ra tay!”