Hầu Lượng tươi cười chào hỏi: “Chào Tô sư đệ!”
Không kêu đồng học, hiện tại Hầu Lượng là trợ lý nghiên cứu viên, Tô Vũ cũng là nghiên cứu viên, y không coi Tô Vũ là học sinh.
“Chào Tô sư đệ!”
Vân Chi cũng tươi cười, không nói thêm cái gì.
Tô Vũ khẽ gật đầu, thăm hỏi một tiếng, hắn biết hai người bọn họ.
Bát tuấn Thiên Đô phủ.
Hắn đã hỏi thăm một chút về bát tuấn, hai vị đây đều có mặt trong danh sách, mấy người khác bao gồm Chu Hồng Lượng đại mập mạp, Bạch Tuấn Sinh mặt người dạ thú, còn có vài vị bên Chiến Tranh học phủ.
Đều là học viên cùng học phủ, còn Chu Hồng Văn thì không tính trong đó.
Cái gọi là bát tuấn, chính là tám vị con cháu thế gia, thực lực tạm được, danh khí không nhỏ.
Không nghĩ tới có hai vị là người đa thần văn học viện.
Thực ra còn một người khác mà Tô Vũ cũng nhận thức, Bát công chúa Chu Thanh Nghiên của Chu gia cũng coi như một người trong số bát tuấn.
Chu Hồng Lượng và Chu Thanh Nghiên đều theo học ở Văn Minh học phủ, nhưng bọn họ không phải người của Đa thần văn hệ, một người ở Thuần Thú hệ, một người ở Chế rối hệ.
Tô Vũ không nói nhiều, trên bàn, mấy người khác lại hứng thú nhìn hắn, trong đó một vị lão giả lớn tuổi nhất, thực lực cũng mạnh nhất, đạt tới Lăng Vân cửu trọng cười nói: “Tô sư đệ, đã tới Đại Minh phủ thì đừng câu nệ, nói thật, mấy quyển công pháp ngươi tuyên bố đều khiến chúng ta hứng thú. 《 Phệ Hồn Quyết 》,《 Phương Pháp Hợp Khiếu 》,《 Tịnh Nguyên Quyết 》đều rất có ý tứ, ta xem một chút, trong đó có bóng dáng của một ít công pháp Vạn tộc.”
Lão giả là Văn Trung, đi theo Hồ Hiển Thánh đã rất nhiều năm, đã gần 300 tuổi, tuổi quá lớn, Sơn Hải không thể hợp nhất khiếu, chỉ sợ vô vọng đến Sơn Hải.
Văn Trung không quá để ý, ông lại nói: “《 Phệ Hồn Quyết 》và《 Tịnh Nguyên Quyết》đại khái đều căn cứ từ công pháp tộc khác cải biên thay đổi mà thành, nhưng《 Phương Pháp Hợp Khiếu 》, ta lại thấy được bóng dáng của rất nhiều công pháp!”
Lão nhân kinh ngạc cảm thán: “《 Phệ Hồn Quyết 》và《 Tịnh Nguyên Quyết》cần không ít thời gian suy đoán cũng như cải tạo, nếu để ta nghiên cứu, tốn chừng một vài năm, ta cảm thấy mình cũng có thể làm ra. Nhưng《 Phương Pháp Hợp Khiếu 》thì quả thực tinh diệu, phiên bản thứ nhất thì bình thường, bản thứ hai, ta thấy được《 Dung Hợp Quyết 》của Hồng Chu tộc, Phi Ưng tộc, Nhân tộc và bóng dáng của công pháp nhiều chủng tộc khác...”
Dứt lời, ông nghi hoặc hỏi: “Nhưng chủ thể trong đó ta cảm thấy không phải là những thứ này, mà là một loại công pháp chủng tộc cường đại thay đổi thành, rốt cuộc là loại chủng tộc nào, ta nhất thời suy đoán không ra.”
Lão giả chần chờ: “Cảm giác hơi giống thiên phú của chủng tộc cường đại nào đó, nhưng lại không xác định được. Thiên Long Tộc sao? Tộc này cường hãn trời sinh, dễ hợp khiếu, chắc đây không phải thiên phú kỹ chứ?”
Ông lâm vào trầm tư, mà trong lòng Tô Vũ chấn động!
Hắn gặp được cao thủ rồi!
Cao thủ thật sự!
Không sai, phương pháp hợp khiếu của hắn dung hợp rất nhiều công pháp chủng tộc khác, nhưng đó là công pháp Vạn tộc, khiếu huyệt hoàn toàn bất đồng với Nhân tộc, hắn thay hình đổi dạng, nói thật, Tô Vũ còn không thể phân rõ ra cái gì.
Văn Trung này lại nhìn ra rất nhiều, thậm chí còn nhìn ra bóng dáng Thiên Long Tộc.
Phải biết rằng, hiện giờ trên thị trường chỉ truyền lưu hai loại, mà không có phiên bản tối cao, đương nhiên, hai loại đó Tô Vũ đều tinh giản đi một chút, loại thứ hai kỳ thật chính là phương pháp dung khiếu thiên phú của Thiên Long Tộc.
Văn Trung này kiến thức rộng thật!
“Lão sư...”
Tô Vũ vừa muốn mở miệng, Văn Trung đã khôi phục bình tĩnh, cười bảo: “Đừng, gọi sư huynh đi, ngươi cũng có thành tựu nghiên cứu, vậy chính là ngang hàng tương giao, vấn đạo có trước có sau, đều là vì đạo nghiệp, không phân cao thấp.”
Tô Vũ hít sâu một hơi, cũng không khách khí, nhanh chóng nói: “Văn sư huynh, ngài nói rất đúng, phương pháp hợp khiếu thật sự đã được tham khảo, ta xem như người chỉnh hợp chứ không phải người sáng tạo.”
Văn Trung bật cười, “Đừng tự coi nhẹ mình! Khiếu huyệt nhiều như vậy, công pháp nhiều như thế, chúng ta không biết sao? Biết chứ! Nhưng vì sao không ai có thể chỉnh hợp ra công pháp hữu dụng? Mỗi khiếu huyệt đều có tác dụng độc đáo riêng, dù ngươi có thể khai quật ra hay không, cùng là 36 khiếu, ngươi có khả năng dùng phương thức vận hành bất đồng, ra đời công pháp bất đồng, hiệu quả cũng khác, ngươi không thể nói chúng ta dùng khiếu huyệt giống nhau, công pháp ngươi sáng tạo là sao chép của ta, đúng không?”
Hoàng Phượng thở dài, “Văn sư huynh, lạc đề rồi.”
Văn Trung mỉm cười, không để ý tới, ông nhìn về phía Tô Vũ, “Ta nghe nói mục đích ban đầu khi ngươi thành lập viện nghiên cứu Nguyên Thần là vì nghiên cứu Nguyên Thần khiếu, phải không?”
Tô Vũ gật đầu.
Văn Trung mỉm cười: “Vậy ngươi có thể giao lưu với ta một chút, mấy năm nay ta cũng đang nghiên cứu về vấn đề. Ngươi biết Bạch Thiên Hạo không?”
“Ta biết, là lão tổ tông của sư phụ ta.”
“Đúng vậy, Bạch Phong. Bạch Phong cũng là thiên tài, năm xưa ta còn muốn thu hắn làm học sinh, nhưng Bạch Phong chướng mắt, hắn hy vọng đi đến địa phương năm xưa của Ngũ Đại nhìn một cái, muốn tìm ra một con đường khác...”
“Văn sư huynh, các ngươi cũng gọi ngài ấy là Ngũ Đại à?”
Văn Trung gật đầu, “Đa thần văn trong thiên hạ đều là người một nhà, tất cả đều bắt đầu từ chính Đại Hạ phủ, Nhất Đại khai sáng đa thần văn, Tam Đại phát dương quang đại, Ngũ Đại lên đến đỉnh phong. Đương nhiên, nếu tính dựa theo đa thần văn, Ngũ Đại chỉ là Tam Đại mà thôi.”
Ông không nhiều lời, quay trở về chủ đề ban nãy: “Ngươi biết Bạch Thiên Hạo thì tốt, trận chiến trước khi Thiên Hạo chết, ông ấy đã bộc phát ra uy lực cường đại, Lăng Vân cửu trọng chém giết Sơn Hải thất trọng, mấy năm nay ta nghiên cứu đã lâu.”
Văn Trung suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kỳ thật ta rất nghi hoặc, dựa theo cách nói của ngươi, Nguyên Thần khiếu là điểm giới hạn của Nguyên khiếu và Thần khiếu, khiếu huyệt cực hạn, nhưng Bạch Thiên Hạo lại là Chiến Giả!”
Tô Vũ nhíu mày, Văn Trung lại lẩm bẩm: “Lúc trước khi ngươi đưa ra khái niệm này cũng không có cách gọi Nguyên Thần khiếu, lúc trước ta đặt tên nó là ‘Chu Thiên khiếu’!”
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, “Ý sư huynh là 360 nguyên khiếu hình thành khiếu huyệt chu thiên, mà không phải là Nguyên Thần khiếu như ta nói?”
“Đúng vậy!”
Văn Trung gật đầu, sau đó hứng thú bảo: “Nhưng ta cảm thấy ngươi nói cũng có đạo lý, hơn nữa kỳ thật Bạch Thiên Hạo vẫn chưa mở ra 360 khiếu huyệt, Chu Thiên khiếu của hắn có thể là do mở 180 khiếu thì sao? Hoặc là 270 khiếu?”
“...”
Hai người sôi nổi thảo luận, những người khác thấy bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, cảm thấy khó mà xen vào được liền thôi.
Trên bàn, một vị nam nhân trung niên truyền âm cho Hoàng Phượng: “Sư tỷ, Văn sư huynh thảo luận với tiểu tử này, ngươi cảm thấy tiểu tử này có bản lĩnh sao?”
Hoàng Phượng truyền âm đáp: “Chắc chắn là có, ngươi nghe một chút liền biết, phương diện khác của Tô Vũ ta không thấy được, cũng không biết, nhưng hắn hiểu biết về Nguyên khiếu ở mức độ chúng ta không thể sánh bằng, huống chi bản thân hắn thông suốt quá nhiều, ta thấy ít nhất là 320 cái trở lên, hơn nữa hắn xem như trường phái thực tiễn, chúng ta chỉ là trường phái lý luận.”
“Không những thế, đối với những bộ công pháp đó, Tô Vũ là tùy tay nhặt ra, tiểu tử này đã xem rất nhiều công pháp, không 1000 thì cũng có tới 800.”
Hoàng Phượng tương đối tán thưởng Tô Vũ, cảm thấy hắn không phải bao cỏ, phương diện khác chưa đánh giá được, chỉ đơn thuần nói phương diện công pháp và nguyên khiếu thì hắn là một người thạo nghề.
Đối với Văn Minh sư mà nói, tinh thông một phương diện như vậy là đủ rồi.
Nào có người hoàn mỹ!
Chưa kể Tô Vũ vẫn còn rất trẻ.