Hồ Hiển Thánh không cảm thấy như thế, “Chư Thiên chiến trường đã sớm tồn tại, có không ít di tích, chỉ có thể nói mấy năm trước là bị quên đi, bị phong tỏa, mấy năm nay dần dần sống lại mà thôi! Nếu ta đoán không sai, thời kỳ Thượng Cổ hẳn đã có một thời kì huy hoàng! Có khả năng Nhân cảnh thật sự là chủ nhân vạn giới, nơi trung tâm, Chư Thiên có lẽ là do chính Nhân tộc sáng lập để chinh phục vạn giới!”
Đây cũng là suy đoán của cường giả Nhân tộc, trên thực tế nó không tính là suy đoán, Thần Ma chủng tộc tồn tại nhiều năm, truyền thừa không đứt đoạn, có một ít ghi chép từ Thượng Cổ, đương nhiên vạn giới có khả năng đã gặp một lần hủy diệt, những ghi chép đó không quá nhiều.
Nhưng từ một ít ghi chép có thể thấy được, năm xưa Nhân tộc mạnh mẽ vô cùng.
Điểm này không thể nghi ngờ!
Xem di tích thì biết!
Một vài di tích đã chế tạo ra hơn mười vị vô địch trong nháy mắt, trong lúc nguy cấp, Nhân tộc đột nhiên xuất hiện hơn mười vị vô địch, đây là dư âm chưa tuyệt.
Ngưu Bách Đạo không nói gì.
Hai người uống rượu, thưởng nguyệt, nhìn tòa nhà nơi xa, đều lâm vào trầm tư.
Đại Minh phủ thái bình nhiều năm, không có nghĩa là mỗi người đều quên mất nguy cơ!
Quên chiến tất nguy!
Cuộc chiến Chư Thiên càng ngày càng hỗn loạn, hiện giờ thậm chí có một vài chủng tộc cổ xưa bắt đầu xuất hiện, biên giới liên thông, chiến trường Chư Thiên sắp tới nhất định sẽ càng loạn!
Mà Nhân cảnh bên này bị Vạn tộc nhằm vào, mượn sức, phân hóa, làm cho vô địch Nhân tộc chưa chắc đã một lòng.
Ngươi không phục ta, ta không phục ngươi, cho dù Đại Tần Vương mạnh nhất thì cũng không có biện pháp trấn áp Nhân cảnh, nhất thống thiên hạ, đối kháng Vạn tộc.
Nếu tiếp tục như vậy, nội loạn không ngừng, nhân tâm không đồng lòng, một khi bùng nổ đại chiến Chư Thiên, chỉ sợ Nhân cảnh phải tổn thất không nhỏ mới có thể dần thống nhất.
...
Ngưu Bách Đạo và Hồ Hiển Thánh nói chuyện, Tô Vũ không nghe được.
Giờ phút này hắn đang tò mò cảm ứng một thần văn trong đầu, thần văn thứ 10 vừa mới phác họa thành công.
“Thú!”
Tô Vũ cảm ứng một chút, ngay sau đó hắn chộp lấy một con thỏ nhỏ cách đó không xa, tức khắc con thỏ biến mất rồi lại nhanh chóng xuất hiện.
Tô Vũ bật cười, hắn không phải người của Thuần Thú hệ, sao lại phác họa ra thần văn này?
Có phải bởi vì thường xuyên ở cùng đám Toan Nghê, cho nên cảm thấy ta là Thuần Thú sư hay không, kết quả phác họa ra không gian Thuần Thú?
Thần văn này tương đối phổ biến.
Là độc hữu của Thuần Thú hệ, chuyên môn dùng để chứa tọa kỵ, đương nhiên thần văn cũng có cấp bậc, thần văn nhất giai chỉ có thể chứa yêu thú dưới Đằng Không, thần văn nhị giai mới có thể thu nạp Đằng Không.
Muốn chứa Toan Nghê và Toản Sơn Ngưu, ít nhất phải có thần văn nhị giai đỉnh phong mới được.
“Cũng coi như không tồi!”
Thần văn này không đến mức vô dụng.
Có vài nơi, vài thời điểm, tọa kỵ dễ gây thành đại họa.
Tỉ như thời điểm ẩn núp.
“Đáng tiếc, một thần văn chỉ có thể chứa một yêu thú.”
Tô Vũ phun tào, thứ này quả thực không tốt!
Tốt nhất là có thể phác họa ra một thần văn có thể cất chứa vô số yêu thú, đương nhiên thứ này có tồn tại, chẳng hạn như thần văn chữ “Thú” tới Nhật Nguyệt cảnh, hoặc là Sơn Hải cảnh, Tô Vũ lại cho vào đó mảnh nhỏ không gian là có thể rèn thần văn giống như bí cảnh.
Khi đó có thể cất chứa rất nhiều yêu thú.
Trước mắt, chỉ có Nhật Nguyệt mới có thể làm như thế, còn Sơn Hải phải vận dụng dụng cụ trong phòng thí nghiệm thì mới có thể chủ động cất chứa mảnh nhỏ không gian vào.
Nói cách khác, Thuần Thú sư Nhật Nguyệt cảnh có khả năng có một đại đội yêu thú.
Mà cảnh giới khác thì phác họa mấy thần văn cất chứa, cũng thu phục từng đấy yêu thú.
“Cũng không tồi, lần sau phác họa một thần văn không gian thử xem.”
Thần văn không gian có rất nhiều loại, chứa đồ, xuyên qua không gian, xé rách không gian...
Thần văn của Hồ viện trưởng hẳn là loại xuyên qua.
Tính công kích chưa chắc đã cường đại, nhưng chạy trốn là nhất lưu.
Kỳ thật Tô Vũ cũng cảm thấy rất hứng thú!
Loại thần văn xuyên qua không gian này rất thích hợp làm sát thủ, xuất quỷ nhập thần, một kích tất sát, nháy mắt trốn chạy ngàn vạn dặm, không ai bắt được.
10 thần văn!
Tô Vũ thở ra, 10 thần văn, cũng có thể gộp lại thành một thần văn chiến kỹ tương đối cường đại, có nên thăng cấp Đằng Không hay không?
Tô Vũ bật cười, không suy nghĩ nữa.
Nếu chưa mở hết 180 cái Thần khiếu, hắn sẽ không thăng cấp, hiện tại yếu cũng không sao, về sau tiến bộ nhanh là được.
Nếu thuận lợi, hắn sẽ không dừng lâu ở Đằng Không.
...
Ngày hôm sau, ngày 16 tháng 1.
Buổi sáng có cuộc họp, hội nghị của đa thần văn nhất hệ xem như hội nghị viện hệ, dù sao cũng không có bao nhiêu người.
Tính cả Tô Vũ thì đa thần văn nhất hệ có 56 người, cộng thêm Ngô Lam thì là 57.
Đa thần văn học viện không nhỏ, trong đó có không ít kiến trúc, hội nghị tiến hành ở Chiến Kỹ Đường.
Khi Tô Vũ và Ngô Lam đến suýt nữa đã tưởng mình đi nhầm.
Trong Chiến Kỹ Đường bày đầy hạt dưa, kẹo bánh.
Còn có thể ngửi được mùi rượu từ bên ngoài!
Vào cửa, người người cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm, ăn dưa, ăn kẹo, chơi chim, nuôi chó... cái gì cũng có.
Chỉ mấy chục người mà tiếng ầm ĩ không thua gì mấy trăm người.
Có người còn ngâm thơ đối chữ, thấy hai người Tô Vũ vào cửa, có học viên rung đùi đắc ý, cười ha hả nói: “Hai người vào cửa, hai đầu bốn tay, chưa thấy bao giờ, nhìn kỹ kinh hồn...”
Tô Vũ không hé răng, cũng không ngắt lời, mặc kệ đối phương.
Nhàn thật!
Hoàng Phượng đang trò chuyện với người khác, thấy Tô Vũ tới thì nàng liền vẫy tay nói: “Tô Vũ, lại đây ngồi, bên kia là khu học viên!”
Tô Vũ nên tính là học viên không?
Không.
Nghiên cứu viên sơ cấp, sao có thể là học viên.
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngô Lam, vừa định mở miệng, Ngô Lam đã phất tay, tùy ý nói: “Ngươi đi đi, ta làm quen học viên bên này xem có thiên tài hay không, phế vật thì thôi!”
Giọng nàng không nhỏ, xưa nay đã như vậy, không cố kỵ bao giờ.
Là thiên tài thì có thể giao lưu.
Là phế vật, nàng lười để ý.
Còn thiên tài hơn nàng, nàng cũng không để ý, bởi vì kẻ lợi hại hơn nàng, trừ khi nàng cũng có thể đuổi theo, bằng không nàng sẽ cảm thấy thật mất mặt.
Tô Vũ gật đầu, đi về phía bên kia.
Không ít học viên cũng đang nhìn hắn, thấp giọng nghị luận.
“Đây là Tô Vũ ư?”
“Thoạt nhìn khá văn nhã, sao lại giết nhiều người như vậy?”
“Ác lắm đấy, mọi người cẩn thận chút.”
“Nghe nói chuyên môn giết thiên tài, thấy thiên tài là giết, chúng ta đều là thiên tài, mọi người cẩn thận.”
“...”
Tô Vũ lười để ý, đám học viên Đại Minh phủ đều có một cái máy phát, nói rất nhiều, gặp ai cũng có thể lao lên.
Hắn đi đến chỗ Hoàng Phượng.
Tổng cộng có 10 người.
4 vị Lăng Vân, 8 vị Đằng Không, theo lý thuyết là 12 vị nghiên cứu viên, nhưng thiếu hai người.
Đây là toàn bộ lực lượng chấp giáo của Đa thần văn nhất hệ, ngoài ra còn có viện trưởng.
Hoàng Phượng lên tiếng: “Tô Vũ, giới thiệu cho ngươi một chút!”
Dứt lời, nàng giới thiệu 9 người khác, 6 nam 3 nữ, thoạt nhìn đều trẻ tuổi.
Nhưng có vài vị chỉ sợ tuổi tác không nhỏ.
Sau đó Hoàng Phượng cố ý giới thiệu một nam một nữ đều thực trẻ tuổi, vẻ ngoài cũng rất bắt mắt.
“Hai người này ngươi nên nhận thức!”
Hoàng Phượng cười: “Đây là hai học sinh nhỏ nhất của viện trưởng, nhập học chưa đến mấy năm, đây là Hầu Lượng sư đệ, tiểu nhi tử của Hầu thự trưởng Dục Cường thự! Vị sư muội này là Vân Chi, nữ nhi của đại công chúa.”
Đại công chúa chính là đại nữ nhi của Chu Thiên Đạo.
Chu Thiên Đạo có hai nữ nhi, vị Vân Chi này là cháu ngoại của ông.
Nam tử là Đằng Không lục trọng, nữ tử thì mạnh hơn một ít, Đằng Không thất trọng.
Đây cũng là hai người xuất sắc nhất của Đa thần văn nhất hệ trong mấy năm nay, tuổi đều không lớn, chưa đến 30 tuổi, xem như cùng thế hệ với Bạch Phong.