Đại Minh Văn Minh học phủ.
Đa thần văn học viện.
Mấy người đi xem Đại Viên Cầu xong thì liền tụm năm tụm bảy trở về học viện, vừa đến ngoại viên đã thấy bóng người bẩn thỉu đang nhìn đông nhìn tây, có người hiếu kỳ hỏi: “Xin chào, ngươi tìm ai? Đây là Văn Minh học phủ, ngươi tới...”
Y ngại không dám hỏi rằng có phải ngươi tới nhặt ve chai hay không.
Đây là học viên hay là người ngoài trà trộn vào?
Muốn trà trộn vào không dễ như vậy chứ, tuy rằng học phủ quản lý khá lơi lỏng.
Ngô Lam ngẩng đầu nhìn y, nhanh chóng phán đoán, tên này thật yếu!
“Ngươi thuộc đa thần văn học viện đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Biết đường đến viện nghiên cứu Nguyên Thần không?”
“Viện nghiên cứu Nguyên Thần?”
Người này sửng sốt, ngay sau đó có kẻ khác liền nhanh chóng hỏi: “Ngươi tới tìm Tô Vũ sao?”
“Đúng!”
Vị học trưởng này đánh giá Ngô Lam một vòng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Tô Vũ... Khẩu vị thật không bình thường.
“Khụ khụ, ngươi ở lâu nào?”
“Cái gì?”
“Đây là cách tiếp khách mới ở chỗ các ngươi hả?”
“Cái gì?”
Ngô Lam cau mày nhìn đối phương, tên này đang nói cái gì vậy?
Y có bệnh à?
“Ta là tổ trưởng tổ công kiên của viện nghiên cứu Nguyên Thần, ta tới tìm Tô Vũ, ngươi biết hắn ở đâu không? Không biết thì thôi!”
“Tổ trưởng tổ công kiên ư?”
Học trưởng cười ái muội, “Ta biết Tô Vũ ở đâu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn đang ở viện nghiên cứu Hiển Thánh bên kia, ta mang ngươi đi, chà chà, Tô học đệ đúng là không tầm thường, khẩu vị của người Đại Hạ phủ thật đúng là đặc biệt!”
Học trưởng tủm tỉm cười, mang theo Ngô Lam còn đang mờ mịt nhanh chóng đi về phía bên kia.
Nửa đường, y gặp mấy đồng học, sau đó mọi người cùng đi, đi theo xem náo nhiệt!
Không ngờ a!
Tô Vũ im hơi lặng tiếng tới Đại Minh phủ, mới ở mấy ngày, chẳng thấy làm gì cả, vậy mà đã hòa nhập rồi.
Nữ sinh này nếu được tắm rửa sạch sẽ, bề ngoài hẳn là tạm được đi?
Cách chơi này mới đấy!
...
Một lát sau, Tô Vũ bị âm thanh ầm ĩ bên ngoài khiến cho không thể không ra cửa.
Mới đầu hắn hoàn toàn không nhận ra Ngô Lam.
Đợi đến khi nhìn thấy tư thế kia, thanh âm kia... Hắn ngây ngẩn cả người.
Mà Ngô Lam lúc bấy giờ đang tức giận quát: “Các ngươi dám vũ nhục ta!”
Lúc này, trường kiếm huyền phù, nàng mang vẻ mặt tức giận, tuy rằng khuôn mặt bị tro bụi che lấp, nhưng vẫn có thể thấy được sự phẫn nộ rõ rệt.
Tô Vũ nhíu mày, mở miệng hỏi: “Ngô Lam, sao ngươi lại tới đây?”
Ngô Lam quay đầu, nhìn thấy người đến là Tô Vũ, trong nháy mắt đã tủi thân, ủy khuất hô: “Tô Vũ, ngươi gọi ta tới, ta mới đến đây, kết quả ta vừa tiến vào, bọn người kia đã vũ nhục ta!”
“Hả?”
Tô Vũ sửng sốt, ta gọi ngươi đến lúc nào?
Đương nhiên, hiện tại không phải là thời điểm để hỏi cái đó, hắn nhìn về phía những học viên kia, lúc này học viên dẫn đường xấu hổ, vội vàng giải thích: “Tô sư đệ, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm thôi! Chúng ta không có ý xấu, sư muội này vừa tới, cũng không nói mình là ai, chỉ nói tìm ngươi, chúng ta nghĩ ngươi vừa tới Đại Minh phủ, không quen biết được mấy. Chỉ đùa một chút thôi mà, chúng ta xin lỗi...”
Mấy học viên khác cũng xấu hổ vô cùng, vội vàng nói tiếng xin lỗi.
Bọn họ còn có chút sợ hãi.
Bọn họ không chọc tới đại ma vương đấy chứ?
Tô Vũ liếc nhìn bọn họ một cái rồi nhìn Ngô Lam, bình tĩnh đáp: “Không sao, lần sau nhớ chú ý, các vị sư huynh nên cẩn trọng hơn, không lựa lời dễ chọc phiền toái!”
Đại Minh phủ có điểm này không tốt, chuyện gì cũng có thể nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt.
Hắn chưa hỏi, nhưng cơ bản đã đoán được.
Mấy người lại xin lỗi Ngô Lam, lúc này Ngô Lam cũng đã hết giận, hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới bọn họ.
Tô Vũ mỉm cười bảo: “Mấy vị học trưởng, phiền các ngươi đưa nàng lại đây, cảm ơn!”
“Không có việc gì, không có việc gì!”
Mấy người vội vàng đáp, biết hắn có ý tiễn khách, nào dám xem náo nhiệt tiếp, đều lũ lượt rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Ngô Lam khẽ mắng: “Một đám háo sắc, thật sự cho rằng ta không hiểu ư? Vậy mà dám hỏi ta bao nhiêu tiền, nếu là ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta đã sớm khiêu chiến bọn họ!”
Nàng thực sự tức giận!
Tô Vũ cười khổ, rồi lại hóa thành cảm xúc phức tạp, hắn hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Không phải ngươi ám chỉ ta sao?”
“...”
Ta ám chỉ ngươi khi nào?
Ngô Lam cả giận: “Ngươi không thừa nhận à? Chính ngươi nói, bộ công pháp tiếp theo sẽ dùng tên của ta, còn có, ngươi cho ta công pháp, bảo ta tiếp tục làm tổ trưởng tổ công kiên, còn không phải là cố ý ám chỉ ta đến đây sao?”
Hiện giờ ngươi không thừa nhận, có phải muốn sửa tên hay không?
Không cần tên của ta nữa chứ gì?
Tô Vũ bó tay!
Ta có ám chỉ à?
Tự ngươi tưởng tượng đấy!
“Ngươi tới đây một mình?”
“Đúng vậy!”
Ngô Lam ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Một mình ta tới đây! Từ Đại Hạ phủ, một đường trảm yêu trừ ma, bọn chúng đều không chịu nổi một kích!”
Tô Vũ có quá nhiều điều muốn hỏi nàng.
Ngươi tới một mình, vậy mà vẫn còn sống... Ngươi đùa ta à?
Hắn cảm ứng bốn phía một chút, không thấy người Ngô gia nào, cảm xúc của Tô Vũ có chút phức tạp: “Ngươi không gặp Yêu tộc Đằng Không ư?”
“Không, chẳng lẽ trên đường có Yêu tộc Đằng Không cảnh à?”
Có!
Tô Vũ muốn nói ra, mà thôi, không nói, mấy ngàn dặm đường, ngươi lại không gặp được Yêu tộc Đằng Không, ta không tin, có người Ngô gia âm thầm bảo hộ ngươi đúng không?
“Vào đi, sao ngươi lại bẩn như vậy?”
“Còn không phải vì ngươi!”
Ngô Lam tức giận: “Lúc ngươi đi không gọi ta, sau đó xảy ra chuyện ta mới biết ngươi chạy đến Đại Minh phủ, ta còn phải làm thủ tục chuyển phủ, mất mấy ngày, rồi chạy thẳng một đường đến Đại Minh phủ, đi 7 - 8 ngày mới tới nơi, trên đường lại không có chỗ nào tắm rửa!”
7 - 8 ngày...
Giờ khắc này Tô Vũ không biết nên nói cái gì, hắn cúi đầu, dẫn nàng đi vào, thấp giọng hỏi: “Buổi tối ngươi nghỉ ở đâu?”
Ngô Lam đắc ý, “Ngươi cảm thấy ta sẽ ngủ hoang dã à? Xùy, ta học được rất nhiều tri thức sinh tồn nơi hoang dã, nơi có nước không thể nghỉ, buổi tối không thể đốt lửa trại, không thể ăn chín, có rừng cây tốt nhất không nên ở lại, có sơn động không nên vào... Buổi tối ta đều tìm chỗ trống trải, mặt đất khô ráo, dễ chạy trốn để ở.”
“Đều ở bên ngoài?”
“Ngươi ngốc à, chứ ở trong thành tới tới lui lui, lên đường thế nào được?”
Dứt lời, Ngô Lam đi vào viện nghiên cứu, nàng kinh ngạc nhìn một vòng khắp lượt không gian bên trong, kinh ngạc thốt lên: “Ta còn tưởng rằng ngươi đến đây sẽ ở nơi chắp vá rách nát, thế mà ngươi lại ở chỗ sang trọng như vậy, chỗ này của ngươi sao?”
“Ừ, tân viện nghiên cứu Nguyên Thần.”
“Ngươi mua rồi?”
“Đúng vậy.”
“Có phải ngươi vay tiền không?”
“Không.”
Ngô Lam không hỏi nữa, nàng nhìn thoáng qua đại viện tầng 1, tò mò hỏi: “Phòng nghiên cứu ở đâu?”
“Trên lầu!”
“Hiện tại bắt đầu nghiên cứu được chưa?”
“...”
Tô Vũ câm nín, nghiên cứu cái gì, cái gì cũng chưa bắt đầu, vừa đến ngươi đã đòi nghiên cứu, ngươi nghiên cứu cái gì chứ?
Lúc ở viện nghiên cứu Nguyên Thần cũ, ngươi chỉ có tra tư liệu mà thôi, chẳng lẽ ngươi tưởng mình thực sự có thiên phú nghiên cứu công pháp đấy à?
Lộ trình mấy ngàn dặm từ Đại Hạ phủ đến Thiên Đô phủ, Tô Vũ cưỡi Toan Nghê còn phải đi vài ngày, Ngô Lam đi 7 - 8 ngày, chỉ sợ nàng không hề nghỉ ngơi, phong trần mệt mỏi, đi thẳng không dừng.
Đêm hôm ngủ nghỉ ngoài trời, Ngô Lam đã từng đi đâu một mình như vậy chưa?
Trong bóng đêm, bốn phía có dã thú yêu thú gào rống, nàng có sợ hãi không?
Mấy ngày mấy đêm không rửa mặt, nàng có khó chịu không?
Lúc bấy giờ, Tô Vũ suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn không hé răng, cũng không muốn nói gì.
“Lên tầng tắm rửa đi, đói bụng không?”
“Hơi hơi, đồ mang không đủ, nhưng ta có bắt được mấy yêu thú nhỏ, đáng tiếc nướng lên cũng chẳng ăn được mấy, quá tanh, chẳng có hương vị gì cả.”
Bởi vì ngươi không mang gia vị!
Tô Vũ bật cười, ngươi cho rằng thịt yêu thú nướng chín là có thể ăn luôn như đồ nhà ngươi nấu chắc? Có mùi tanh là chuyện bình thường.
“Đi rửa mặt đi!”
“Ừm.” Ngô Lam nhanh chóng nói: “Nhưng ta không mang quần áo!”
“...”