Tô Vũ hiện giờ đã có thể xem như siêu cấp phú hào, dù là cường giả Nhật Nguyệt cũng chưa chắc đã có nhiều tiền bằng hắn, trừ khi là chúa tể của thế lực một phương.
Như Kim Vũ Huy, mới tấn cấp Nhật Nguyệt, phủ trưởng một học phủ, cũng chỉ tồn trữ trong người có 6 vạn điểm công huân mà thôi.
Ngày xưa, Tô Vũ còn vì vài điểm công huân mà phát sầu, trong chớp mắt, tài phú tích lũy đã cao đến dọa người.
Nhưng Tô Vũ biết, sắp tới chỉ sợ mình tiêu phí cũng không nhỏ.
Nhất định phải thành lập viện nghiên cứu.
Không quan tâm những người khác đồn đoán như thế nào, di tích cũng tốt, truyền thừa cũng thế, kỳ thật hắn không có gì cả, sách họa cung cấp một ít công pháp đều yêu cầu tài chính, hơn nữa có vài công pháp còn cần Tô Vũ sửa sang lại mới được.
Tỉ như Ngũ Hành pháp quyết, tỉ như phương pháp hợp khiếu, đều là Tô Vũ tự sửa lại, sau đó cùng Triệu Lập suy luận mới làm ra.
Còn có rất nhiều đồ vật khác!
Chẳng hạn như nghiên cứu thiên phú tinh huyết, chia tách thần văn, cùng với đúc binh khí, hắn đã đáp ứng với Triệu Lập, khi hắn vào Lăng Vân sẽ giúp ông đúc lại Văn Binh địa giai.
“Đại Minh phủ... một bắt đầu mới!”
Tô Vũ hít sâu một hơi, nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ.
Trước mắt, nguy cơ không phải là Đại Hạ phủ Đơn thần văn nhất hệ, mà là vị vô địch trong bóng tối kia, là thái độ của cả Nhân cảnh đối với Đa thần văn nhất hệ, bao gồm cả vấn đề Vạn Thiên Thánh nói, bị Vạn tộc nhằm vào.
Bởi vì Đa thần văn nhất hệ quật khởi, nghĩa là Văn Minh sư vô địch cảnh có khả năng ra đời.
Nhưng vạn tộc không cho phép bọn họ làm vậy.
Hai vị lão sư của mình hiện tại còn đang ở tiên phong doanh.
“Đại Minh phủ sẽ là nơi mà ta tích lũy thực lực!”
Tại đây, hắn tạm thời thoát khỏi tranh đấu phe phái, nhưng Tô Vũ sẽ không cứ thế từ bỏ.
Có một số người đáng giá để hắn lo lắng.
Nếu không bận tâm đến bọn họ, một mình hắn đi đâu cũng được, làm cái gì cũng được, dù cả đời chui vào viện nghiên cứu, kỳ thật Tô Vũ cũng có thể chịu đựng được sự tịch mịch ấy.
“Lão sư, các ngài đúng là chẳng ai khiến ta yên lòng. Nhưng yên tâm, ta sẽ có trách nhiệm với các ngài!”
Tô Vũ cười phì một tiếng, Liễu Văn Ngạn, Bạch Phong, trong sinh mệnh hắn gặp được những người này, là phiền toái và cũng là may mắn.
Bạch Phong lão sư không đáng tin cậy đã sớm nhận ra rất nhiều thứ, vậy mà anh không hề giấu giếm, biết được cái gì liền thẳng thắn truyền thừa tất cả cho mình.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
Tô Vũ hắn không buông xuống được, hắn không phải là kẻ vô tình vô nghĩa.
...
Thời gian từng ngày qua đi.
Tô Vũ như thể đã biến mất.
Dù mọi người đều nghe nói Tô Vũ đã vào Thiên Đô phủ, nhưng ngoại trừ ngày đầu năm mới còn có kẻ thấy hắn xuất hiện bái kiến Phủ chủ, thì kể từ đó trở đi Tô Vũ liền im hơi lặng tiếng, không có động tĩnh gì nữa, cũng chẳng ai nhìn thấy bóng dáng hắn.
Giữa tháng 1 là ngày các đại học phủ khai giảng.
Rất nhiều người đều nghi hoặc, không biết khi đó Tô Vũ có đến học phủ hay không?
Hắn sẽ tiếp tục đi học sao?
Hay là sẽ chuyên tâm mở viện nghiên cứu Nguyên Thần của hắn?
Trong lời đồn, Tô Vũ thực kiêu ngạo, thực hung tàn, không ít người Đại Minh phủ đều tò mò muốn nhìn Tô Vũ một cái xem sao, có điều lại không thấy hắn đâu.
...
Thiên Đạo viên.
Ngày 10.
Đã 10 ngày Tô Vũ không ra cửa, hắn lắng đọng chính mình một thời gian, tìm hiểu Đại Minh phủ, làm quen Đại Minh phủ, hắn đọc sách, tu luyện, tìm hiểu tất cả mọi thứ xung quanh đại thành này.
10 ngày, hắn đã mở ra những khiếu huyệt còn dư lại.
346 cái!
Giờ phút này, Tô Vũ mở ra tổng cộng 346 cái nguyên khiếu.
Kết quả này một phần nhờ vào quá trình chiến đấu trên đường lúc trước, giúp hắn dễ dàng khai khiếu, dung khiếu hơn.
Vạn Thạch cửu trọng, Dưỡng tính đỉnh phong, thực lực Tô Vũ dường như không khác gì lúc trước.
Thế nhưng nội tình bản thân hắn đã thâm hậu hơn ít nhiều.
Trên tầng thượng, Tô Vũ nằm dài trên ghế mây, vừa nhàn nhã sưởi nắng, vừa tiếp tục đọc sách.
《 Đại Minh phủ ký 》, đây là một quyển sách vô cùng thú vị.
Đang xem thì từ nơi xa, có người ầm ầm chạy tới.
Chu Hồng Lượng vừa đến dưới lầu đã vui vẻ hô lên: “Tô Vũ, hai ngày nữa là khai giảng, Thiên Đô bát tuấn định thừa dịp chưa khai giảng tổ chức một đại hội thi văn, ngươi có đi hay không?”
“Không đi.”
Tô Vũ không có hứng thú, hờ hững đáp: “Điện hạ tự đi đi.”
Đại hội thi văn... Kỳ thật chính là một loại giải đấu thần văn. Không chỉ là đàm luận văn thơ phong hoa tuyết nguyệt.
Văn Minh sư Đại Minh phủ thực biết chơi, có vài gia hỏa không quan tâm đặc tính thần văn như thế nào, thích tạo thành một chữ, một câu, không quan tâm đặc tính, có thể tạo thành một câu từ thì đó chính là thần văn tốt.
Tô Vũ không có hứng thú!
Những người này tổ chức đại hội thi văn không so thực lực, mà là so thơ từ của ai lưu loát hơn, đáng chú ý hơn.
Bọn họ còn so thứ khác, cái gì đại hội Thuần Thú sư, đại hội con rối sư...
Rất nhiều hội thi!
Tô Vũ không dậy lên nổi kích thích để tham dự, hắn có mục tiêu riêng của mình.
“Đừng, mọi người rất tò mò về ngươi, nếu không thì ngươi cùng ta ra ngoài đi một vòng thôi. Ta đã đáp ứng rồi...”
Tô Vũ nhìn cậu một cái làm Chu Hồng Lượng có chút ngượng ngùng, lúc này Tô Vũ mới đáp: “Điện hạ tự đi chơi đi!”
“Kia...”
Chu Hồng Lượng bất đắc dĩ, “Được rồi, ngươi chẳng thú vị gì cả, khó trách Bát tỷ ta nói ngươi thực nhàm chán, ông cụ non, dù sao chúng ta cũng là người trẻ tuổi.”
Tô Vũ cười cười, không để ý tới đối phương.
Ta không phải ngươi, ngươi cũng không phải ta, Trang Tử không phải cá, nào biết niềm vui của cá.
Chu Hồng Lượng đi rồi, không lâu sau, một bóng người chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Tô Vũ, Tô Vũ đứng dậy khom người: “Bái kiến Phủ chủ!”
“Đừng khách khí!”
Chu Thiên Đạo ngồi xuống cái ghế đối diện hắn, mỉm cười nói: “Tiểu tử Hồng Lượng này ham chơi, nhưng tâm địa thiện lương, kỳ thật rất giống ta.”
Tô Vũ không nói gì.
Chu Thiên Đạo có ba nhi tử, hai nữ nhi, mỗi nhi tử có một đứa con, đại nhi tử của ông sinh ra Chu Hồng Văn, hiện giờ đã là cường giả Lăng Vân cảnh, tuổi không lớn, hơn ba mươi tuổi.
Người con thứ hai sinh ra Chu Hồng Lượng, vị cuối cùng thì sinh ra Chu Thanh Nghiên.
Nhưng dường như lão Chu thích Chu Hồng Lượng hơn cả, Tô Vũ đã từng gặp đứa cháu trai Chu Hồng Văn của ông một lần, một người thực nho nhã, kết quả không biết lão Chu là không quá thích hay là phương thức giáo dục bất đồng, không hòa ái như với Chu Hồng Lượng.
Là trưởng tôn, có khả năng sẽ kế thừa vị trí Phủ chủ, Chu Thiên Đạo nghiêm khắc với Chu Hồng Văn cũng có thể hiểu được.
Lăng Vân cảnh, hơn ba mươi tuổi, kỳ thật cũng coi như xuất sắc.
Chu Thiên Đạo không nhắc lại chuyện Chu Hồng Lượng, mà là hỏi sang chính sự: “Chuyện viện nghiên cứu ngươi suy xét như thế nào rồi? Ta thấy ngươi không có động tĩnh gì, mấy ngày nay đều xem sách.”
“Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn.” Tô Vũ cười đáp: “Đó chỉ là việc nhỏ mà thôi, Phủ chủ trăm công ngàn việc còn phiền ngài tự mình đến hỏi, đây là lỗi của ta.”