Tô Vũ nhìn nhóm người trước mặt, hắn cười hỏi: “Điện hạ, Bạch Tuấn Sinh đánh ngươi, Chu gia mặc kệ không nói gì à?”
Chu Hồng Lượng cảm thấy hoang mang: “Bọn họ nên nói cái gì?”
“...”
Tô Vũ âm thầm suy nghĩ, trở về ta phải xem phủ quy Đại Minh phủ nhiều hơn mới được.
“Điện hạ bị người ngoài bắt nạt, Chu gia không ra mặt ư?”
Chu Hồng Lượng khó hiểu: “Vì sao lại ra mặt? Học viên luận bàn không phải thực bình thường sao?”
“Thì ra là thế.”
Tô Vũ gật đầu, ta hiểu rồi.
Chu gia mặc kệ!
Đây là chuyện tốt, nếu lát nữa ngươi gây sự, ta đánh ngươi một trận chắc cũng không có việc gì.
Dù sao ta chỉ là dưỡng tính!
Bạch Tuấn Sinh người ta là Đằng Không mà đánh ngươi còn không sao, ta là dưỡng tính, vậy càng không có vấn đề gì đúng không?
Hắn đang nghĩ ngợi, tiểu cô nương đứng cạnh Chu Hồng Lượng vốn luôn im lặng, bây giờ lại lên tiếng: “Ngươi là Tô Vũ? Là người mà gia gia muốn ta gả qua sao? Bộ dáng tạm được, nhưng quá gầy.”
Nàng ta đánh giá Tô Vũ từ trên xuống dưới, không vui nói: “Gầy thế, có phải ngươi không được ăn cơm không? Hay là do ngươi thường xuyên phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài? Ta không thích loại người như ngươi!”
Không thích!
Lớn lên gầy yếu chắc chắn không phải là người tốt, ở Đại Minh phủ nàng thấy nhiều rồi.
Loại phong lưu lãng tử thế này, nàng rất phản cảm.
Đại Minh phủ có rất nhiều phong lưu tài tử như vậy!
Dù Tô Vũ thiên phú kinh người, nàng cũng không thấy hứng thú.
Tô Vũ bật cười, “Phủ chủ vui đùa mà thôi, ta một lòng tu luyện, không để tâm tới chuyện khác.”
Nàng ta nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, “Ngươi là ngụy quân tử đúng không? Cố ý thu hút sự chú ý của ta nên mới nói vậy? Ngươi có người thân mật không? Ta từng nhìn trong phủ kí của Chu gia chúng ta, khi lão sư Liễu Văn Ngạn của ngươi còn trẻ chính là một phong lưu lãng tử, có phải ngươi đang giả làm người tốt hay không?”
“...”
Bó tay.
Ngươi quá trực tiếp rồi đấy!
Còn nữa, có phải Chu gia nhàn quá hay không, vậy mà còn ghi lại phong lưu sử của Liễu lão sư, à mà cũng vui đấy, lúc nào rỗi ta cũng phải mượn xem mới được.
Còn chưa nhập phủ đã gặp được hai kẻ kỳ quái, Tô Vũ cảm thấy dở khóc dở cười, miễn cưỡng cười nói: “Tùy công chúa!”
Giờ phút này, trong đám người đối diện có đứa nhỏ hiếu kỳ hỏi: “Tô Vũ đại ma vương, ngươi có thể đánh thắng Cửu ca của ta không?”
“Đánh thắng được Cửu ca, thế có thắng được Bát tỷ không?”
Tô Vũ cười cười nhìn về phía Chu Hồng Lượng và nữ nhân kia, “Nhị vị cản đường ta là muốn luận bàn à?”
“Không!”
Chu Hồng Lượng đáp rất dứt khoát: “Không luận bàn, ta không có hứng thú! Nếu muốn luận bàn thì có thể so cái khác, tỷ như ai ăn nhiều hơn, ai uống nhiều hơn, luận võ không thú vị!”
Chu Hồng Lượng thắc mắc: “Ta chỉ thấy kỳ quái, vì sao gia gia lại coi trọng ngươi như vậy? Dù ngươi có thể giết Lăng Vân thì cũng là mượn dùng thiên phú tinh huyết, một vài thiên tài Đại Minh phủ ta mượn dùng ngoại vật cũng có thể vượt cấp giết địch, có gì lạ đâu.”
Đúng là kỳ quái.
Cậu thừa nhận Tô Vũ là thiên tài, là yêu nghiệt!
Thừa nhận cũng không có vấn đề gì!
Nhưng Chu Thiên Đạo coi trọng như vậy thì hơi quá mức.
Thậm chí vì Tô Vũ, ông còn mở hội nghị cao tầng, thế là quá mức coi trọng rồi.
Lại còn hứa gả Bát tỷ của mình cho Tô Vũ!
Bát tỷ chính là cháu gái duy nhất của gia gia!
Nếu là cháu ngoại thì y không cảm thấy kinh ngạc kỳ quái như thế.
“Ngoại vật?”
Tô Vũ phì cười, “Ngươi nói cái này sao?”
Dứt lời, hắn dùng tay trảo một cái, phanh một tiếng, bóp chết một con trùng nhỏ trong hư không trước mặt!
Ngay sau đó, thân ảnh hắn chợt lóe, phanh một tiếng, nện một quyền trên đỉnh đầu Chu Hồng Lượng, Chu Hồng Lượng vỡ ra!
Thiếu nam thiếu nữ đều sợ ngây người!
“Giết người!”
Đám hộ vệ cũng kinh hãi, ngay sau đó, “Chu Hồng Lượng” vỡ nát mở miệng, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi thấy được?”
“Chút tài mọn mà thôi!” Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Người và con rối khác nhau, nhưng mà con rối này nhìn rất thật!”
Giả!
Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, trước đó hắn không nhận ra, đến khi bóp chết con sâu kia mới phát hiện một ít manh mối.
“Lợi hại!”
Một lát sau, có một tên béo đi ra từ cửa cung.
Đúng là Chu Hồng Lượng.
Mập mạp kinh ngạc cảm thán: “Ta cảm thấy con rối này rất chân thật.”
Phanh một tiếng, Chu Hồng Lượng mới đi ra lại bị đập nứt lần nữa, Tô Vũ bình thản lên tiếng: “Điện hạ đừng đùa nữa, lãng phí tiền tài, đám rối này giá trị xa xỉ, cho dù có thực lực Đằng Không nhất nhị trọng thì ta cũng chỉ cần dùng một cái tát, điện hạ hà tất phải vậy!”
Chu Hồng Lượng lại xuất hiện, lúc này là chân nhân.
Cậu nhìn Tô Vũ, líu lưỡi nói: “Ngươi nói giết liền giết à, không sợ thật sự giết chết ta sao?”
Thật tàn nhẫn!
Sao ngươi biết đó nhất định là con rối chứ?
Nếu là chân nhân, ngươi giết ta thì phải làm sao?
Bên cạnh, tiểu cô nương kia cũng ngạc nhiên: “Ngươi mạnh thật, không có thiên phú tinh huyết cũng có thể cường đại như vậy!”
Tuy rằng là con rối, nhưng nó có thực lực Đằng Không.
Kết quả lại bị Tô Vũ nhẹ nhàng đánh chết!
Tô Vũ khiêm tốn đáp: “Tạm được, ta sẽ không tùy tiện giết người.”
Nếu thật sự muốn giết người, các ngươi không phản kháng nổi.
Dù vị Bát công chúa này hình như đã đạt tới Đằng Không tứ ngũ trọng thì cũng không thể!
“Ngươi thật sự mới 18 tuổi hả?”
Bát công chúa hỏi, rồi nhanh chóng nói tiếp: “Ta là Chu Thanh Nghiên, đứng thứ tám, lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi cũng có thể gọi ta là Bát tỷ.”
“Bát công chúa khách khí!”
Tô Vũ không quan tâm, Bát tỷ thì thôi đi, không cần quá thân thiết với các ngươi, ai biết có phải lão Chu bày ra mỹ nhân kế gì hay không.
Nữ nhân sẽ trở ngại việc tu luyện, không cần để ý.
Tuy rằng Chu Thanh Nghiên này đẹp hơn tưởng tượng một chút, nhưng Tô Vũ cũng không thấy có hứng thú gì.
“Ngươi... Không thú vị chút nào!”
Chu Thanh Nghiên liếc mắt nhìn hắn một cái, thất vọng nói: “Trừ thực lực mạnh ra thì không có gì đặc biệt, ta cảnh cáo ngươi, nếu gia gia của ta nhắc về việc này, ngươi nhất định phải cự tuyệt!”
Tô Vũ gật đầu, nghiêm túc đáp: “Yên tâm, thà ta về Đại Hạ phủ cưới ‘nha đầu lỗ mũi’ kia còn hơn cưới ngươi.”
“...”
Tuy rằng không hiểu, nhưng giờ khắc này Chu Thanh Nghiên cảm nhận được vẻ bài xích rõ rệt.
Chu Hồng Lượng líu lưỡi, thật to gan.
Ngươi sắp xui xẻo rồi!
Bát tỷ của ta có khuynh hướng bạo lực đấy!
Đương nhiên, chỉ sợ nàng đánh không lại Tô Vũ.
“Hừ!”
Chu Thanh Nghiên không để ý đến hắn, nàng xoay người rời đi, tên này không thú vị, không phù hợp với hình tượng nam nhân trong lòng nàng, nàng cảm thấy Tô Vũ danh chấn Đại Hạ phủ cùng Đại Minh phủ hẳn là hình tượng hiệp khách bạch y phiêu phiêu, tiên khí mười phần, cầm kiếm đi khắp thiên hạ.
Hiện giờ Tô Vũ mặc áo xanh, khí chất nội liễm, thoạt nhìn thực bình thường, không khác gì người đọc sách ngâm thơ, Đại Minh phủ có quá nhiều người như vậy.
Ban nãy hắn đánh vỡ con rối của Chu Hồng Lượng khiến nàng không khỏi nhìn hắn nhiều thêm vài lần, nhưng loại cảm giác này chợt lóe rồi biến mất, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Hắn chỉ là thực lực lợi hại một chút mà thôi!
Đại Minh phủ không phải là không có cường giả.
Tô Vũ không để ý, nàng đi rồi cũng tốt, đỡ phiền toái.
Tô Vũ cũng chẳng muốn trò chuyện thêm với Chu Hồng Lượng, hắn nhìn về phía thị vệ dẫn đường, cười hỏi: “Có thể mang ta đi gặp Chu Phủ chủ không?”
“Đại nhân, mời!”
Thị vệ không dám nhiều lời, vội vàng dẫn Tô Vũ đi về hướng đại điện.
Phía sau, đám hậu duệ Chu gia sôi nổi nghị luận.
“Cửu ca, hắn không cho ngươi mặt mũi kìa, đánh hắn đi!”
“Thoạt nhìn không hung ác chút nào, Bát tỷ tức giận bỏ đi rồi.”
“...”
Mỗi người một câu, ồn ào nhốn nháo, Chu Hồng Lượng cười cười, cũng không để ý, chỉ hơi tò mò nhìn Tô Vũ một cái, bỗng nhiên hô: “Tô Vũ, nghe nói ngươi và Hạ Hổ Vưu Đại Hạ phủ quan hệ không tồi, ngươi cảm thấy ta so được với hắn không?”
“Điện hạ nói đến thực lực hay cái gì?”
“Các phương diện!”
Tô Vũ cũng không quay đầu lại, qua loa đáp: “Ta không biết nhiều về điện hạ, nhưng chỉ xét từ biểu hiện hôm nay, nếu điện hạ gặp Hạ Hổ Vưu, đấu sinh tử, đại khái sống không quá ba phút.”
“...”
Một nhát xuyên tim!
“Hắn rất lợi hại à?”
“Bình thường thôi.”
“Vậy...”
“Điện hạ càng bình thường hơn!”
“Má!”
Chu Hồng Lượng chửi bậy một tiếng, thế này là khinh thường người ta đến mức nào?
“Nếu so khí độ thì sao?”
“Khí độ của điện hạ khá tốt.”
“So với Hạ Hổ Vưu thì hơn hay kém?”
“Điện hạ nguyện ý cho ta mượn 100 vạn điểm công huân không? Nguyện ý thì tốt hơn hắn, trước đây ta mượn hắn trăm vạn điểm công huân, hắn đáp ứng rất thống khoái!”
“...”
Chu Hồng Lượng uể oải, thôi, không hỏi nữa, ngươi bán ta đi cũng không được 100 vạn điểm công huân nữa là, Hạ Hổ Vưu hào phóng như vậy thật à?