Đại Hạ rung chuyển.
Tin tức truyền khắp bốn phương, mà Tô Vũ hiện tại lại không quá để ý.
Lúc này hắn đang đi vào một tòa đại thành, ngừng cước bộ của mình.
Ngày 30 tháng 12, sắc trời bắt đầu chuyển tối.
Mà bây giờ, tòa thành thị này đèn đuốc đã sáng trưng.
Tiếng cười cười nói nói truyền ra, tiếng pháo nổ lốp bốp vang lên.
Bước sang năm mới rồi!
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 350 lịch An Bình, ngày mai chính là năm 351.
Trên đường phố, có rất đông hài đồng đang vui chơi nô đùa, Tô Vũ đi trên đường cái, Toan Nghê cùng Toản Sơn ngưu đi theo phía sau, chúng nhìn chung quanh, tỏ ra rất hiếu kỳ.
Lúc này, lòng Tô Vũ vô cùng trống rỗng, có chút tịch mịch.
Những năm qua, hắn đều ở Nam Nguyên cùng cha trôi qua cửa ải cuối năm.
Ngày hôm nay, hắn lại cô độc đi tha hương trên đường phố ở nơi phồn hoa xa lạ, cô độc một mình.
Cha sao rồi?
Lão sư thì sao?
Sư tỷ cùng sư bá như thế nào?
Tô Vũ vừa đi vừa nghĩ, lòng hắn hơi hốt hoảng.
Trên đường, có người đi rất vội vàng, có người tò mò nhìn hắn nhưng không quản nhiều, rất nhanh đã rời đi.
Tô Vũ đi rất xa, tìm một quán rượu nhỏ còn đang buôn bán, chậm rãi tiến vào.
Hắn nhớ nhung quê nhà, nhớ cha, dù cho mới rời đi Nam Nguyên chưa được mấy ngày.
...
Chư Thiên chiến trường.
Trụ sở quân đoàn thứ hai của Trấn Ma quân.
Hôm nay mọi người cùng tụ tập ăn tết!
Mặc dù không trắng trợn chúc mừng, nhưng hôm nay trong quân cũng có liên hoan, từng con yêu thú to lớn bị nướng chín, tiếng cười cười nói nói vang vọng, ngoại trừ không cho phép uống rượu thì hôm nay các tướng sĩ cũng đều có thể thư giãn một tí, chào đón năm mới đến.
Các tướng sĩ mặt mũi tràn đầy gió sương nhưng lại vui vẻ không thôi, lại qua thêm một năm nữa, một năm yên bình, Đại Hạ phủ thái bình 350 năm, không có chiến sự gì quá lớn.
Tô Long ăn nhồm nhoàm một miếng thịt, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chỉ là y có chút nhớ con trai!
Bên cạnh y là Bách phu trưởng họ Lưu thân thuộc, Tô Long vừa ăn thịt, vừa cười nói: "Lão Lưu, bây giờ ngươi gả con gái lại cũng không kịp nữa rồi! Con trai của ta là siêu cấp thiên tài, ngươi biết không?"
Lưu Bách phu trưởng thản nhiên chất vấn: "Ngươi xác định Tô Vũ sáng tạo ra Hợp Khiếu pháp là con của ngươi hả? Tô Long, chớ thiếp vàng lên mặt mình, thời đại này, trùng tên trùng họ nhiều lắm, sao ngươi biết đó là con của ngươi?"
"Ha ha, khẳng định là nó!"
Tô Long cười đến nhe răng, "Con trai của ta từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh! Lần trước ngươi cũng không phải không thấy, vị đại nhân kia chẳng phải ngươi cũng nghe người ta nói sao? Sơn Hải cảnh đó! Ta nghe nói đó là sư tổ của con trai ta. Ha ha, ngươi nói xem con trai ta có phải là tuyệt đỉnh thiên tài hay không?"
Hợp Khiếu pháp đã bắt đầu truyền bá trong quân.
Mặc dù phiên bản trung cấp còn hạn chế, nhưng phiên bản 18 khiếu cấp thấp hiện tại đã cung ứng miễn phí trong quân đội.
Rất nhiều người đã bắt đầu tu luyện!
Tô Long đắc ý cười một hồi, lại có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc không thể trở về đón Tết, cũng không biết con trai của ta năm nay ăn tết ở đâu... Nói không chừng ở nhà cha vợ hắn đón năm mới rồi."
Mấy người bên cạnh y nghe vậy thì nhịn không được cười ra tiếng.
Con của ngươi mới nhập học nửa năm, thế mà đã có cha vợ để đi đón Tết rồi?
Ngươi thật đúng là mơ mộng!
Lão Lưu càng thêm đả kích: "Con của ngươi bây giờ không chừng đang bị lão sư phạt đứng ấy, còn nữa, con của ngươi không nhất định chính là Tô Vũ kia, ngươi chớ dát vàng lên mặt mình, cẩn thận Tô Vũ thật tới tìm ngươi gây phiền toái, ai bảo suốt ngày nói người ta là con của ngươi..."
Dù sao hắn không quá tin tưởng, hoặc là nói, trong quân bên này không có mấy người tin.
Tô Long có con trai tên là Tô Vũ, gia nhập Đại Hạ Văn Minh học phủ, đúng là cũng đủ trùng hợp, nhưng con của Tô Long mới nhập học nửa năm, ngươi nói đây là con của ngươi thì sẽ đúng là như thế à?
Ai cũng cảm thấy Tô Long đang khoác lác!
Tô Long gấp gáp, hô lớn về phía vị thiên phu trưởng bên kia: "Hồ đại nhân, người sáng tạo Hợp Khiếu pháp có phải tên là Tô Vũ, có phải tới từ Đại Hạ Văn Minh học phủ, có phải là con trai của ta đúng không?"
"..."
Bên kia, Hồ thiên phu trưởng bật cười: "Hai vế trước thì ta công nhận, vế sau… ta không biết đâu. Tô Long, đừng suốt ngày rống lớn thế, nếu là thật thì ngươi quá trâu, nếu mà không phải, ngươi cứ nhận vơ người ta là con của ngươi, cẩn thận Văn Minh sư tìm tới đánh ngươi!"
"Khẳng định là thế a! Hồ đại nhân, tại sao ngài không đi hỏi thăm một chút xem có phải là tân sinh hay không!"
Hồ thiên phu trưởng dở khóc dở cười, "Ta nghe ngóng kiểu gì? Hỏi ai bây giờ? Thiên tài bậc ấy, truyền đến nơi này có thể có một ít tin tức căn bản cũng coi như không tệ rồi, ta còn có thể hỏi người ta bao nhiêu tuổi, có cha tên là Tô Long được chắc?"
"Ha ha ha..."
Bốn phía, các tướng sĩ dồn dập cười ha hả.
Tô Long phiền muộn, cắn một miệng lớn thịt, được rồi, các ngươi muốn tin hay không thì tùy, dù sao ta rất có lòng tin.
Đó chính là con trai của ta!
Lão Lưu cười trêu chọc: "Lão Tô, trước kia không phải ngươi nói, lúc ngươi đi thì con của ngươi mới Khai Nguyên tam trọng thôi sao? Ta tính ra thì ngươi tới đây mới chưa đến 9 tháng mà."
Chính là không thể tin được ngươi!
Con của ngươi 9 tháng trước mới Khai Nguyên tam trọng thôi đấy!
Tô Long không để ý tới gã, bên kia, thiên phu trưởng cũng góp lời vào: "Vị thiên tài Tô Vũ kia hình như tuổi tác cũng không lớn, lão Lưu, đừng chọc y mãi thế, nếu thật là con của lão Tô, về sau ngươi nịnh bợ cả ba năm cũng không lên nổi đâu, kệ bố nó có phải hay không, trước cứ tìm cách làm thân với lão Tô đi!"
"Ha ha ha..."
Thiên phu trưởng trêu đùa lại dẫn tới quân sĩ cười vang.
Tô Long phiền muộn, cái gì gọi là kệ bố nó đúng hay không?
Khẳng định là đúng mà!
Y nghe xong liền cảm thấy đó là con trai mình, thầm nói: "Công pháp này tên là《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》, con trai của ta có phải tìm cho ta hai đứa con dâu rồi?"
"..."
"Không chừng Song Ngô là hai nam tử đó!"
Lão Lưu lại trêu chọc, tiếng cười vang giòn giã vui vẻ.
Đúng lúc ấy, truyền âm phù bên hông thiên phu trưởng lóe lên một cái, rất nhanh, thiên phu trưởng kinh ngạc nói: "Mọi người an tĩnh chút, đợi chút nữa hình như sẽ có cao tầng tới thăm hỏi, ối chà, ngàn người chúng ta hôm nay cuối cùng cũng có người nhớ tới rồi!"
Lão Lưu tò mò hỏi: "Cao tầng? Ai vậy, chẳng lẽ là tướng chủ à?"
"Mơ gì thế!"
Thiên phu trưởng liếc mắt, tướng chủ là đại năng Nhật Nguyệt cảnh, có thể tới thăm hỏi nhánh quân ngàn người nho nhỏ này sao?
Bất quá đây là Vạn phu trưởng đưa tin tới, chỉ sợ người tới không chỉ là Vạn phu trưởng, chẳng lẽ có vị Sơn Hải nào sẽ đến?
"Mọi người dọn dẹp chút đi, nhớ cho cấp trên ấn tượng tốt. Tô Long, chớ ăn nữa, ăn tới nỗi miệng chảy đầy mỡ rồi kìa. Hợp Khiếu pháp nếu thật sự là do con của ngươi sáng tạo, đại nhân phía trên có lẽ sẽ biết đấy, đợi chút nữa ta hỏi thăm giúp ngươi."
Tô Long vội vàng lau sạch miệng, vui vẻ hô lên: "Được được, Hồ đại nhân, chút nữa nhất định hỏi thăm hộ ta một chút, nếu thật sự là con trai của ta, lão Lưu đợt lát nữa nằm xuống liếm giày cho ta đi!"
"Ha ha ha..."
Tiếng cười náo nhiệt của các tướng sĩ lại một lần nữa vang lên!
Bọn họ vui vẻ cười cười nói nói, cùng lúc ấy cách đó không xa, một vị nam tử trung niên khí vũ hiên ngang, tung hành sải bước, sau lưng có mấy vị cường giả đi theo.
Giờ phút này, nam tử khẽ cau mày.
Vẻ mặt y phát lạnh!
Vừa đi, y vừa trầm giọng quát khẽ: "Đại Hạ phủ đang làm cái quái gì thế? Cục diện rối rắm nào cũng cột cho chúng ta! Năm hết tết đến rồi, ta biết ăn nói thế nào với huynh đệ phía dưới?"
Nam tử hơi tức giận, "Tô Long kia thăng cấp cũng tốt mà ban thưởng cũng tốt, đều không có vấn đề gì, nhưng ta biết ăn nói kiểu gì? Nói con của y bị người ta đánh giết, không thể không thoát ly Đại Hạ phủ, tiến nhập Đại Minh phủ à?"