"Rất có thể!" Đại Minh vương giải thích: "Thứ này mới là then chốt, một khi tồn tại Nguyên Thần khiếu, Nhật Nguyệt cửu trọng như ngươi lại bùng nổ Nguyên Thần khiếu thì hoàn toàn có thể chiến được vô địch, thế hệ tuổi trẻ nắm trong tay Nguyên Thần khiếu thì có khả năng trực tiếp vượt qua Khai Nguyên..."
Lão nhân tỏ ra hơi bi ai: "Ca của ngươi chết sớm, 9 tuổi đã là Thiên Quân, đều là bị Khai Nguyên hố! Nếu bỏ được bước Khai Nguyên thì ca của ngươi lúc trước cũng sẽ không cần mạo hiểm..."
Lại nữa rồi!
Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ, lão cha à, đại ca đã chết mấy trăm năm, đủ rồi á!
Người sống sờ sờ ở chỗ này nè!
Ta không phải con của ngài sao?
Đại Minh vương rất nhanh lại khôi phục, cười nói: "Thần Quyết, thiên phú tinh huyết, di tích, những vật này đều chỉ thích hợp với tuyệt thế thiên tài, có ích với nhân tộc nhất là Hợp Khiếu pháp, Nguyên Thần khiếu, hay chia tách thần văn chiến kỹ. Đừng nhầm trọng điểm, cao tuổi rồi, đừng đần độn như người ngoài, phân không rõ nặng nhẹ!"
Những chuyện khác đều là thứ yếu!
Chu Thiên Đạo gật đầu, "Cha, ngài nói xem, ta sinh thêm mấy đứa con gái thì thế nào?"
Lão đầu tử vểnh râu nhìn ông một cái, suy nghĩ một chút bèn thành thật trả lời: "Ngươi thì thôi đi, để lão tam nhà ngươi sinh thêm mấy đứa, ngươi... soi gương xem, thật sự thì đôi khi nhìn lão tam nhà ngươi mà ta cũng hơi hoài nghi..."
Dứt lời, lão nhân đã biến mất.
Sắc mặt Chu Thiên Đạo biến đổi một hồi, sau một khắc, ông nhìn về phía Hầu thự trưởng ‘tàng hình’ bên cạnh, "Ngươi nghe được cái gì rồi?"
"Hả?"
Hầu thự trưởng giống như vừa mới nằm mơ, bừng tỉnh nói: "Làm sao vậy Phủ chủ?"
Chu Thiên Đạo liếc y, đoạn hỏi: "Lão tam lớn lên trông như thế nào?"
"Rất tốt!"
"Giống ta không?"
"Cực kỳ giống!"
Chu Thiên Đạo gật đầu, "Phải, rất giống, lúc hắn mười mấy tuổi, ta đã cố ý tra xét huyết mạch, quả là khuôn đúc ra với ta."
Hầu thự trưởng không lên tiếng.
Ngài tra huyết mạch con của ngài làm gì?
Không tự tin thế cơ à?
Sẽ luôn có những người đột biến một chút mà, ngài phải tự tin lên chứ!
...
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì Tô Vũ bên kia đã mở ra được 338 nguyên khiếu.
Thần khiếu cũng mở thêm hai cái, đạt đến con số 110.
Mà Tô Vũ lúc này lại hồi tưởng đến trước đó khi hắn bùng nổ 180 thần khiếu, mơ hồ khi ấy đã truyền đến cho hắn một loại minh ngộ.
Nguyên Thần khiếu chỉ sợ là thật sự tồn tại!
Hắn có cảm giác mông lung, giống như đã thể nghiệm được.
Một kích chém chết Chu Bình Thăng, một khắc này, hắn cũng hơi thể ngộ, Nguyên Thần khiếu... 180 thần khiếu, 360 nguyên khiếu, khi số lượng khiếu huyệt này mở ra đầy đủ thì khả năng lớn là sẽ xuất hiện Nguyên Thần khiếu!
Không biết qua bao lâu, Tô Vũ mới mở choàng hai mắt.
Nhìn thoáng qua mấy con yêu tộc còn đang tu luyện, hắn thất thần một lúc, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
Tô Vũ đứng dậy đi tới chỗ Chu Thiên Đạo còn đang trò chuyện phiếm với Hầu thự trưởng, khom người nói: "Phủ chủ, ngài có thể giúp ta mở cái bảo khố này ra được không?"
"Được thôi!"
Chu Thiên Đạo đáp ứng, có điều ông cũng hơi tò mò, thuận miệng hỏi: "Từ đâu mà ngươi biết được bảo khố này vậy?"
"Thi thể."
"..."
Chu Thiên Đạo im lặng, chần chờ một lúc mới dặn dò: "Chuyện này không thể nói lung tung, miễn cho dẫn tới một chút phiền toái. Có một số vô địch hết sức kiêng kỵ."
"Ta biết rồi."
Chu Thiên Đạo cũng không nhiều lời, ông đi đến vách núi nơi Tô Vũ “cố gắng mở lối vào di tích” ban nãy, trên thực tế, mới rồi ông và Hầu thự trưởng đã tỉ mỉ quan sát, giờ phút này ông chỉ mỉm cười, mây trôi nước chảy, vung tay lên phất một cái, vách đá trước mặt bỗng nhiên mở ra một cánh cửa.
Cửa ra vào mở rộng, Chu Thiên Đạo quan sát một thoáng bèn nói: "Có một số cơ quan mật, bất quá không có nguy hiểm gì lớn."
Dứt lời, ông liền cất bước tiến vào, vừa đi vừa nói: "Giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo không yếu, lúc trước cũng là Nhật Nguyệt thất trọng! Phối hợp với mấy vị Nhật Nguyệt Thiên Nghệ thần tộc khác thì cũng có thực lực trảm Nhật Nguyệt cửu trọng, đáng tiếc lại tao ngộ Hạ Long Võ, bị giết sạch sành sanh!"
"Ở mấy đại phủ như Đại Minh, Đại Hạ, Đại Thương, lúc trước Thiên Nghệ thần giáo hẳn là có thực lực mạnh nhất, nơi đây nếu là tàng khố của chúng thì hẳn sẽ có không ít đồ tốt…"
Khi đang nói chuyện, ông phất tay kích phá mấy nơi, cũng không giải thích gì thêm, rất nhanh, một hang núi lớn xuất hiện.
Bên trong rất sáng!
"Ồ, bình thường..."
Chu Thiên Đạo nhìn lướt qua, ông hơi thất vọng, làm nghiêm mật như vậy mà cuối cùng lại không có mấy thứ tốt.
Đều là đồ vật bình thường, tối thiểu đối với ông chính là như thế.
Cũng phải, chẳng qua là một vị Nhật Nguyệt thất trọng, giáo chủ của một giáo phái mà thôi, so với phủ chủ như ông thì còn kém xa lắm.
Mà Tô Vũ cũng không nói gì.
Hắn đang tìm cái hộp trong đoạn ký ức!
Giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo rất xem trọng cái hộp kia!
Chẳng bao lâu sau, hắn đã thấy được cái hộp ấy trên một cái kệ nhỏ không đáng chú ý!
Y hệt như trong mảnh vỡ trí nhớ của lão!
Tô Vũ tiến lên, bắt cái hộp kia vào tay.
Rất nặng, nhưng nhìn qua rất là mộc mạc, chỉ là một cái hộp sắt đen, Tô Vũ thử mở ra, có điều lại không cách nào mở được.
Chu Thiên Đạo cũng tò mò nhìn qua chỗ hắn, trông thấy cái hộp thì lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sừng rồng?"
"Cái gì?"
"Đây là thứ kiên cố nhất của Long tộc, sừng rồng chế tạo thành hộp, kém chút ta đã xem nhẹ nó, nhìn thế này thì hẳn là Nhật Nguyệt Long tộc?"
Ông tiện tay vung lên, lớp sắt bên ngoài hộp trong nháy mắt đã sụp đổ!
Sau một khắc, nó lộ ra màu vàng kim cực kỳ bắt mắt.
"Cần bảo tồn vật gì mới phải dùng sừng rồng để chế tạo hộp chứ, thứ này chế tạo binh khí tuyệt đối là tuyệt đỉnh!" Chu Thiên Đạo cũng không khỏi hiếu kỳ.
Tô Vũ cầm cái hộp, nhìn ông rồi hỏi ý kiến: "Phủ chủ, ngài có thể mở ra không?"
"Có thể!"
Chu Thiên Đạo cẩn thận quan sát cái hộp, suy nghĩ một chút bèn nói: "Thế nhưng cưỡng ép phá ra thì dễ tổn hại đồ bên trong, đây là cấm chế do Nhật Nguyệt cảnh bố trí, đưa cho ta đi, ta mài mười ngày nửa tháng tự nhiên là có thể mở ra. Nếu là ngươi thì mài mấy năm chắc cũng có thể mở được."
"Ồ."
Tô Vũ hiểu rõ, gật đầu rồi nhét cái hộp vàng kim vào nhẫn trữ vật mà Triệu Thiên Binh vừa mới cho.
Chu Thiên Đạo: "..."
Đệt.
Ta đã nói thế rồi, cho ta mười ngày nửa tháng là được, ngươi có ý gì chứ?
Ta cũng tò mò bên trong là cái gì mà!
Mẹ nó, thế mà ngươi lại cất đi!
Tô Vũ không lên tiếng, lấy nhẫn trữ vật cùng thần phù thu nạp duy nhất một lần gom hết đồ trong sơn động lại. Hiện giờ hắn không có thời gian đi kiểm kê.
Trước cứ thu lại đã, đợi đi đến Đại Minh phủ thì sẽ chậm rãi chỉnh lý.
Dù sao đồ tốt cũng không ít!
Địa Nguyên quả kia dĩ nhiên Tô Vũ cũng nhận biết, hắn thấy được cả một rương đầy!
Tài liệu chế tạo văn binh đỉnh cấp cũng có vô số.
Dọn dẹp xong đồ vật, Tô Vũ mới chậm rãi đi ra khỏi sơn động.
...
Bên ngoài, còn có thật nhiều thi thể.
Giờ phút này, thi thể đều đã được người gom tập trung lại.
Vân Hổ, Hồ Ly, Man Ngưu… mấy vị này đều là Đại Yêu, thi thể của bọn chúng còn ở đây, đó đều là đồ tốt, Tô Vũ không khách khí, hỏi thẳng: "Phủ chủ, có thể mang thi thể những yêu tộc này về được không?"
"Được!"
Chu Thiên Đạo cụ hiện thần văn, trong nháy mắt đã thu thập hết vài đầu Đại Yêu, ông đắc ý bảo: "Trước đó Hạ gia không mang đống thi thể ấy đi, chúng ta mau gom lại thôi, cẩn thận về sau họ lại tới đòi."
"Đó là chiến lợi phẩm của Phủ chủ!"
Tô Vũ phì cười, ngài nghĩ nhiều rồi!
Nói xong, hắn bắt đầu tìm tòi trên thân những người khác.
12 vị Sơn Hải, hai vị Nhật Nguyệt, ngoại trừ thi thể Ma tộc đã bị Chu Thiên Đạo cất đi, còn lại đều đang ở đây, Tô Vũ lục lọi một thoáng, không nói những cái khác, riêng thẻ công huân thì quả thật là mò tới không ít.
Mò được thẻ công huân, hắn nhìn lướt qua chỗ Kỷ Tiểu Mộng trước đó, quả nhiên, thẻ của Lý Mẫn Du đã biến mất rồi.
Tô Vũ nghĩ tới đây bèn thuận miệng dò hỏi: "Phủ chủ, Kỷ thự trưởng kia là người thế nào vậy?"
Kỷ Tiểu Mộng đi theo hắn, chính là vì Lý Mẫn Du mà tới.