Kim Vũ Huy ở đối diện biến sắc, vội quát: "Chu Bình Thăng, giết hắn!"
Phế vật!
Một đám Lăng Vân lại bị Tô Vũ giết mất ba người, hiện tại cũng không dám tới gần, mặc cho hắn tiến vào sao?
Thật sự để cho Tô Vũ tiến vào thì mọi thứ sẽ xong đời!
Tô Vũ tấn cấp tới Sơn Hải thì hắn có thể lật bàn.
Hiện tại Tô Vũ đã khó chơi như vậy, đến Sơn Hải thì phải làm sao bây giờ?
Huống chi, lần này không giết sạch những người có mặt ở đây, sự tình bị làm lớn lên, có chứng cứ thì Hạ gia nhất định sẽ ra tay!
Đáng tiếc Kim Vũ Huy có mấy lần muốn động nhưng đều bị Triệu Thiên Binh khóa chặt.
Tô Vũ thầm thấy bất đắc dĩ, không thể không lần lượt lẩm nhẩm trong đầu: "Triệu Thiên Binh sư bá, để cho lão ra tay, để cho lão ra tay đi!"
Ngài làm gì vậy?
Ta chính là muốn để lão ra tay!
Lão không ra tay, lão Chu sẽ không dễ giết người.
Ngài để cho lão ra tay đi mà!
Nhật Nguyệt có thể cảm ứng được một ít gì đó, nhưng lúc này Triệu Thiên Binh lại giống như không cảm nhận được, có thể là Tinh Lạc Sơn nhiều cường giả quá, khí thế hỗn loạn, dẫn đến hiệu quả cảm ứng không ra sao.
Tô Vũ cũng rất bất đắc dĩ, ba phút... lỡ mà cho ta ba phút, ta không mở được di tích thì sẽ rất lúng túng.
Địa phương quỷ quái này lấy đâu ra di tích!
Hắn xem như đã nhìn ra, vách đá trước mặt chỉ là một tầng phòng ngự, đại khái là do vị Thiên Nghệ giáo chủ kia chế tạo, rất khó mở ra, thế nhưng có thực lực Sơn Hải thì nhất định có khả năng mở được.
Triệu sư bá à, ngươi cũng nên cho người ta có cơ hội ra tay a!
Chu Bình Thăng rác rưởi, các ngươi mau tới ngăn cản đi chứ!
Dù trong lòng Tô Vũ hận không thể khiến bọn hắn lập tức ra tay, ngoài miệng thì lại quát: "Chư vị tiền bối, làm phiền mọi người kiên trì thêm một hồi, chờ ta tiến vào di tích, mọi người hãy mau chóng rút lui, để xem chúng có năng lực giết toàn bộ hay không, chỉ cần ta không chết, hết thảy chuyện hôm nay ta đều thu thập lại rồi, chờ ta xuất quan, bọn chúng sẽ phải co vòi mà chạy!"
Nghe hắn nói thế, những cường giả kia hệt như được tiêm máu gà, cố gắng liều mạng!
Kiên trì ba phút!
Để cho Tô Vũ đi vào, bọn họ sẽ chạy, phân tán ra mà thoát đi.
Tuy rằng hiện giờ còn chưa triệt để rơi vào thế hạ phong, nhưng nếu chiến đấu tiếp thì sẽ có nguy cơ tan tác.
Lão Thiên Mã lúc này thật sự đã sắp không chịu được nữa, ông vội cầu xin: "Mang vương tử tộc ta theo, tiểu hữu hãy mang vương tử tộc ta đi cùng, lão hủ có thể tử chiến ở đây, không cho đám Vạn Tộc giáo hèn mạt tiến lên trước một bước!"
Lão Thiên Mã hiển nhiên đã chuẩn bị tử chiến!
Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là tiểu vương tử sẽ không có việc gì.
Lão Sơn Linh cũng vội hét với lên: "Xin tiểu hữu cũng mang vương nữ tộc ta theo, Sơn Linh tộc nguyện vì nhân tộc mà tử chiến, nguyện vì Đại Hạ phủ mà tử chiến!"
Tô Vũ hét lớn: "Được! Ba vị vạn tộc đồng học hãy mau đi cùng ta, hai vị tiền bối, nếu hôm nay có thể chạy trốn, ngày sau Tô Vũ tất có hậu báo!"
Tiểu Thiên Mã bi ai tột độ, cậu nhìn lên đại lão đang quyết tâm hi sinh ở trên bầu trời, hóa thành hình ngựa rồi ngửa mặt lên trời hí dài.
Thật thê thảm!
Tộc lão sắp bị người ta đánh chết rồi!
Không phải nói là đi du sơn ngoạn thủy sao?
Tại sao thoáng cái lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
Ba vị vạn tộc học viên vội vã chạy lại gần Tô Vũ, bên kia, Vu Hồng quát ầm lên: "Phế vật, Chu Bình Thăng, mau tiến lên bắt Tô Vũ cùng mấy tên kia!"
Đồ đần độn!
Bắt đám học viên lại rồi uy hiếp Thiên Mã tộc cùng Sơn Linh tộc, thế chẳng phải sẽ tốt sao?
Tô Vũ ra lệnh: "Thủy Nhân, đi, lên giết bọn hắn!"
Các ngươi không đến thì ta sẽ khiến cho người của ta chủ động!
Thủy Nhân cùng Ảnh Tử cũng không nói nhảm, trong nháy mắt đã tan biến trong hư không, hư không bỗng dâng lên, sóng lớn vồ vập, vô số đợt nước nhỏ xuống, đánh thẳng về phía 4 vị Lăng Vân còn sống sót!
Trong khoảnh khắc Ảnh Tử tan biến ngay tại chỗ, Toản Sơn ngưu cũng chui xuống dưới đất, trong chớp mắt đã biến mất.
Toan Nghê nhìn hai bên một chút, nó bất giác thấy hơi chột dạ, hình như là nó quá rác rưởi a.
Nó mới Đằng Không cửu trọng!
Mà nó cũng không bản lĩnh đặc biệt gì!
Tại địa phương quỷ quái này, cơ hồ là nó đánh không lại một ai, trước đó còn có một số tên Đằng Không, hiện tại bọn chúng đã chết sạch, chỉ còn lại từ Lăng Vân trở lên, nhưng mà nó chỉ là Đằng Không, thật sự là đánh không lại nổi ai.
Tô Vũ mặc kệ những người kia, tiếp tục “mở” vách đá ra.
Vách đá rung động kịch liệt!
Trên đỉnh núi, từng khối cự thạch rớt xuống, động tĩnh không hề nhỏ.
Đám Chu Bình Thăng không nhịn được nữa, nếu để Tô Vũ tiến vào, vậy thì bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn!
"Giết!"
Chu Bình Thăng quát một tiếng, đến lúc này thì hắn ta chỉ có thể liều mạng!
Vài vị Lăng Vân trong nháy mắt đánh tới!
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn một hồi tiếp lấy một hồi, không bao lâu sau, Ảnh Tử đã bị Chu Bình Thăng đánh ra nguyên hình, bịch một tiếng, nó nện rơi xuống đất, Ảnh Tử có dấu hiệu tán loạn.
Mà Thủy Nhân cũng thừa cơ bao phủ lấy một người, nháy mắt, đối phương bị hút thành xương khô, những bộ phận chứa nước đã bị hút sạch toàn bộ.
Toản Sơn ngưu từ dưới đất nhảy lên một cái, Toan Nghê gào thét một tiếng, trên đỉnh đầu có một vệt ánh chớp bùng nổ, ầm ầm nổ tung!
Toan Nghê và Toản Sơn ngưu đồng thời ra tay với một vị Lăng Vân, Chu Bình Thăng mặc kệ những tên kia, hắn cắn răng đánh thẳng đến chỗ Tô Vũ.
Khi còn cách Tô Vũ mấy chục mét hắn không tiến lên nữa mà bạo hống một tiếng, trước người ngưng luyện ra một hình bóng, cũng chính là phân thân!
Hắn có thần văn phân thân!
Thực lực của phân thân cũng cực kỳ cường đại, vừa thoát khỏi bản thể thì phân thân ấy liền cấp tốc tấn công về phía Tô Vũ.
Cục lông nhỏ vốn muốn tiến lên cắn, có điều nó chỉ cắn trúng hư không, nguyên khí Chu Bình Thăng đại bạo, ầm ầm nổ tung. Cục lông nhỏ bị lực phản chấn đánh bay, không rõ bóng dáng, mà phân thân cũng trong nháy mắt chợt nổ tung.
"Hừ!"
Chu Bình Thăng hừ lạnh một tiếng, hắn đã nhìn ra Cục lông nhỏ kia chỉ có thể làm tổn thương thần văn cùng ý chí lực, nguyên khí có thể đối phó với nó!
Mặc dù đối phương vô tung vô ảnh, nhưng nó không có thực lực, muốn đối phó với vị Lăng Vân thất trọng như hắn ta thì còn chưa đủ!
"Đi chết đi!"
Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một viên thần phù!
Cực kỳ cường đại!
Bắt sống Tô Vũ gì đó thì hắn không cần, di tích hắn cũng đâu lấy được, mục tiêu của hắn chính là giết Tô Vũ!
Cho nên Chu Bình Thăng hoàn toàn không quan tâm Tô Vũ có bị giết hay không, chết là tốt nhất.
Thần phù nổ tung!
Giờ khắc này, một cỗ lực lượng Sơn Hải bùng nổ, đây là thần phù Sơn Hải cảnh!
Vẻ mặt Chu Bình Thăng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, ý chí lực bị rút khô, mặt hắn xám xịt vô cùng, mà trong hư không, một thanh tiểu kiếm trong nháy mắt đã lao vun vút, vù vù đột phá hư không, đánh thắng đến Tô Vũ!
Tô Vũ thầm kinh hãi!
Thật là mạnh!
Sơn Hải nhất kích!
Thần phù!
Đệch!
Chu Bình Thăng hỗn đản kia quả là đồ gan bé, thế mà hắn ta còn mang theo một viên Sơn Hải thần phù, Tô Vũ cấp tốc hóa thành cương phong, kết quả thanh tiểu kiếm vẫn khóa chặt hắn, xông thẳng đến biển ý chí của hắn!
Chu Bình Thăng cười lạnh một tiếng!
Mạnh hơn nữa thì ngươi có thể ngăn cản Sơn Hải sao?
Còn về mấy vị Lăng Vân phía sau đang bị Thủy Nhân cùng Toan Nghê vây giết thì Chu Bình Thăng chẳng buồn để ý tới, chết thì chết, chỉ cần hắn giết được Tô Vũ là đủ rồi!
Mà Tô Vũ thì không ngừng hóa thành đủ loại hình dáng.
Phân thân, ẩn hình, độn địa, hóa gió...
Đều không được!
Thanh tiểu kiếm kia khóa chặt biển ý chí của hắn, hiện tại Tô Vũ chỉ có thể dừng lại việc mở ra vách đá, không ngừng trốn chạy, nhưng vẫn khó mà đào thoát.
Thủ đoạn khác tuy có nhiều, nhưng lúc này hắn lại không có cách nào thoát khỏi trạng thái bị bám định ấy.