Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 866: Đến Lúc Ra Tay Rồi




Trên mỏm núi cao sừng sững.

Tô Vũ dừng bước quan sát ngọn núi cao lớn trước mặt, hắn ngồi xổm người xuống, trong mắt lấp lánh thần quang, cẩn thận kiểm tra bốn phía một hồi.

Là nơi đây sao?

Ngày đó trong mảnh vỡ kí ức, hắn thấy được cảnh tượng giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo bay ra khỏi bảo khố, là nơi này sao?

Rất giống!

"Ở gần đây thôi, chư vị tiền bối tốt nhất hãy dò xét bốn phía xem có người nào ẩn núp hay không!"

Tô Vũ quát to một tiếng!

Rất nhanh hắn lại nói: "Phân tán ra, không nên để Sơn Hải tập kích, một khi tập kích, dư ba chư vị giao chiến sẽ ảnh hưởng đến chúng ta!"

Bốn phương tám hướng, thân ảnh của từng vị Sơn Hải hiện ra.

Họ ở cách chỗ đám Tô Vũ gần ngàn mét, không hề tới gần.

Chính như Tô Vũ nói, nếu như Sơn Hải giao chiến, khoảng cách quá cận kề thì dư ba của trận chiến sẽ lan đến chỗ đám học viên bên dưới.

6 vị Sơn Hải cảnh, 2 vị Lăng Vân cảnh.

Vốn dĩ là 3 vị Lăng Vân nhưng mà đã chết một vị.

Hai vị Lăng Vân cửu trọng, phân biệt đến từ Hắc Báo và Phi Lang tộc.

Lão Vân Hổ tộc mở miệng nói: "Hai vị đạo hữu Hắc Báo, Phi Lang, các ngươi bảo hộ cận thân, chúng ta thủ ở bên ngoài là được!"

Hai người đều là Lăng Vân cảnh, vài vị Sơn Hải cũng cảm thấy hai người bọn họ thủ ở bốn phương sẽ không quá an toàn.

Hai người kia cũng không nhiều lời, rất nhanh, hai vị nam tử trung niên đã nhích lại gần, họ đều mang một ít đặc thù của chủng tộc, trên mặt cường giả Hắc Báo còn có không ít vằn đen.

Tô Vũ không nói gì, hắn dĩ nhiên không dám chủ quan.

Hai gia hỏa này không phải thuộc nhóm Hạ Thanh, Hạ Thanh cũng không giới thiệu về họ, thế nhưng không có nghĩa họ sẽ là người tốt.

Nhất là khi cường giả Vân Hổ tộc còn để cho bọn họ bảo hộ cận thân, rất có thể trong đó có một vị, thậm chí cả hai vị đều là đồng bọn của chúng.

Những vị Sơn Hải đó tiếp tục khuếch tán vòng tròn.

Vân Hổ, Cự Sơn, Thiên Mã, Sơn Linh, Man Ngưu, Hồ tộc tổng cộng là 6 vị Sơn Hải.

Vị cường giả Sơn Linh tộc đã tiềm nhập lòng đất để phòng kẻ địch tập kích từ dưới đó, vị Thiên Mã tộc thì trốn vào hư không, phòng ngự đột kích từ không trung, 4 vị còn lại thì thủ bốn phương.

"Làm phiền hai vị tiền bối!"

Tô Vũ đến gần hai vị Lăng Vân nói một câu, hắn bất động thanh sắc ngăn học viên thiên tài của hai tộc ở sau lưng, thấy vậy, Toan Nghê và Toản Sơn ngưu cũng đều vây ở bên cạnh Tô Vũ.

Hắc Báo và Phi Lang, trong đó cường giả Phi Lang tộc là Văn Minh sư nên có thể cảm nhận được ý chí lực cường hãn gợn sóng, mà Hắc Báo tộc là Chiến giả nên có thể cảm nhận được nguyên khí mạnh mẽ đang dao động.

Tô Vũ hết sức cảnh giác, Văn Minh sư kỳ thật còn đỡ, Cục lông nhỏ trên đầu hắn mặc dù còn chưa tấn cấp, nhưng đối phương đã cụ hiện ra thần văn, Cục lông nhỏ dù cho không thể thôn phệ thì cũng có thể ngăn cản.

Chiến giả... Giờ phút này so ra lại khó đối phó hơn Văn Minh sư.

Không nói thêm gì, Tô Vũ tiếp tục hướng về phía trước.

Càng đi về trước hắn càng thấy quen mắt.

Mấy vị Sơn Hải cảnh quét ý chí lực bốn phương, vài vị Sơn Hải cấp tốc truyền âm, "Ngọn núi phía trước kia có phải ở bên trong có trở ngại ngăn lại?"

"Hình như thế!"

Bọn họ truyền âm cho nhau, trong lòng hơi xôn xao.

Là di tích à?

Khẳng định là thế!

Đám Sơn Hải cảnh như họ khi càn quét lần thứ nhất thì không có phát giác gì, nhưng càn quét thêm mấy lần mới cảm nhận được một số khác biệt, lần thứ nhất càn quét giống như là đã bị đồ vật gì đó ngăn trở.

Di tích ở ngay phía trước!

Có thể che giấu Sơn Hải cảnh, công trình cùng đại trận phòng ngự kia hẳn sẽ không yếu, Tô Vũ quả nhiên không nói láo, cũng không có nói hươu nói vượn.

Đi vào sẽ gặp nguy hiểm sao?

Mở ra bằng cách nào?

Những người khác mở ra thì sẽ hủy đi di tích?

Điểm này, trước mắt còn chưa cách nào phán đoán, tốt nhất chờ Tô Vũ tự mình mở ra, đề phòng cưỡng ép phá vỡ đại trận, dẫn đến di tích lại tự hủy.

Mà Tô Vũ vẫn một mực tìm kiếm, rất nhanh, hắn đi tới một khe núi.

Trước mắt, vẫn là mỏm núi vách đá.

Tô Vũ lại mơ hồ cảm nhận được một chút thần văn gợn sóng, nơi đây hẳn là bị người dùng thần văn phong tỏa, vách đá này chỉ sợ sẽ là cửa ra vào.

Mở ra thế nào?

Tô Vũ không biết!

Hắn cũng sẽ không mở!

Tô Vũ không thèm để ý, quát to: "Ở đây! Tìm được rồi!"

Đã tìm được vị trí!

"Giờ tiểu hữu muốn mở ra sao?"

Có người hỏi một câu, ngươi mở ra xem chút đi!

Tô Vũ nhìn chung quanh một vòng, mở miệng nói: "Chư vị, nơi này ta không thể mang mọi người cùng nhau tiến vào, ta sẽ vào một mình, nhiều nhất mất hai đến ba giờ liền ra."

Nói xong, hắn lại dặn: "Cự Sơn tiền bối giúp ta bố trí một tầng cấm chế phòng Sơn Hải thăm dò ở đây..."

Hắn còn chưa phân phó xong, lão Thiên Mã đã nhịn không được mắng: "Tiểu tử, ngươi là đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"

Quá xem thường chúng ta!

Chúng ta sẽ nhìn trộm ngươi đi vào bằng cách nào sao?

Được rồi, có thể là sẽ vậy, tò mò mà.

Di tích đó!

Những người khác nghe nói như thế, cũng đều ôm tâm tư khác biệt, Tô Vũ không cho xem, cũng không muốn dẫn bọn hắn đi vào.

Nếu thật sự để một mình Tô Vũ tiến vào trong, ai biết hắn sẽ ở bên trong tới khi nào, ai biết hắn có chịu ra bên này và đâu ai biết hắn có làm lãng phí hết đồ trong di tích hay không.

...

Cùng lúc đó, ở bên ngoài.

Mấy vị Sơn Hải tụ hợp, hiển nhiên bọn hắn đều đã nghe được giọng của Tô Vũ.

Huyết Nguyệt hơi có vẻ nóng nảy mất bình tĩnh: "Ra tay đi! Tiểu tử kia mà đi vào, mấy năm mãi không chịu ra thì làm sao bây giờ? Tiểu tử này rất gian giảo, nói là đợi mấy giờ sẽ ra, nhưng lỡ hắn không đi ra, chúng ta có thể công tiến vào di tích hay sao?"

Đến lúc ra tay rồi!

Đánh giết đám Sơn Hải khác, bắt Tô Vũ, đây mới là mục tiêu.

Vu Hồng cũng đã đợi không kịp, nghiêm giọng hô: "Dựa theo kế hoạch mà làm việc!"

"Các ngươi đối phó bọn hắn, chúng ta bắt Tô Vũ và đối phó vị giám sát của Hạ gia."

Đây cũng là ước hẹn trước đó, giờ phút này, đám Huyết Nguyệt cũng đều nhịn không được.

Sau một khắc, từng đợt bóng mờ phá không mà ra!

"Có địch!"

Một tiếng bạo hống vang lên.

Ầm ầm!

Hai bên cấp tốc tao ngộ!

Huyết Nguyệt, Độc Nhãn, Thần Long giáo Vân Phi, Ma Hạt giáo Hồng Trần cơ hồ là trong nháy mắt va chạm với 4 vị Sơn hải ở bên ngoài.

Trên không, Huyết La Sát dùng một kích trấn áp, lão Thiên Mã đổ máu, trực tiếp rơi xuống từ không trung, Sơn Hải thất trọng!

Dưới mặt đất, lão Sơn Linh vừa muốn bay lên trời, Lão Thiên Mã đã quát: "Ngươi thủ dưới mặt đất, ta có thể ngăn cản!"

Thực lực lão Thiên Mã cũng không yếu, lão là Sơn Hải lục trọng cảnh.

Lão gào thét một tiếng, vội vàng khôi phục chân thân!

Một con Thiên Mã mọc ra đôi cánh!

Toàn thân lão vàng óng, sau khi khôi phục chân thân, thực lực tăng lên hẳn, thân hình tăng vọt, bốn vó giẫm đạp xuống, lao vào chiến đấu với Huyết La Sát!