Huyết Nguyệt đang quấy rối, mà Tô Vũ lúc này vẫn mang sắc mặt ngưng trọng như cũ!
Hắn nhìn về phía Triển Phi, trầm giọng nói: "Triển huynh nén bi thương! Thiết Dực tộc tiền bối ngã xuống là chuyện vượt quá dự đoán của ta, lá gan đối phương quá lớn! Hiện tại đã xuất hiện hai vị Sơn Hải, xem ra, tin tức của ta đã bị tiết lộ!"
Nói xong, Tô Vũ nhìn về phía những người khác, nghiêm túc nói: "Ta nghĩ rồi, không thể lấy thêm tính mạng của mọi người ra đặt cược, nhanh chóng rút lui! Rút về đi! Trở lại học phủ, nhiệm vụ này không làm nữa, mới đi một nửa mà đã chết một vị Hộ Đạo giả!"
Lời này vừa nói ra, trong lòng đám Hạ Thanh đều lộp bộp nhảy một cái!
Không nhịn được muốn mắng chửi người!
Mắng ai?
Đương nhiên là tên phế vật Thiết Dực điểu kia, yếu như vậy, thế mà bị giết trong chớp mắt, Tô Vũ dường như đã bị hù dọa, đáng chết, hắn muốn trở về!
Vậy lần này chẳng phải là làm chuyện vô ích rồi sao?
Hạ Thanh nhìn về phía Triển Phi, không thể trở về, trở về liền phí công nhọc sức!
Đều đã đi đến tận đây, lần này trở về nếu như Tô Vũ muốn ra ngoài thì cũng chưa chắc sẽ tìm tới bọn hắn, cơ hội chỉ có lần này mà thôi.
Triển Phi cưỡng chế bi phẫn trong lòng, cố nén thống khổ mở miệng nói: "Tô huynh! Ta không muốn trở về, tộc lão của ta ngã xuống, ta muốn báo thù cho hắn! Hai tên gia hỏa kia khẳng định chưa từ bỏ ý định, sẽ còn xuất hiện nữa."
Triển Phi nhìn về phía mấy vị Hộ Đạo giả khác, bi thống nói: "Triển Phi thỉnh cầu các vị tiền bối giúp ta một lần, giúp ta báo thù, Thiết Dực tộc ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị tiền bối!"
Gã không muốn bỏ đi, cũng không thể đi.
Mặc dù tộc lão bị giết, nhưng hiện tại nếu gã muốn đi thì đám Hạ Thanh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã.
Cho nên, gã không thể đi, hơn nữa còn có thể lấy việc báo thù làm cớ để ngăn chặn Tô Vũ, tiếp tục tiến lên!
Tô Vũ bất động thanh sắc, trong lòng thì âm thầm cười lạnh.
Hắn đương nhiên đoán được phản ứng của Triển Phi!
Giết thì đã giết, chết thì đã chết, ngươi và Hạ Thanh là cùng một bọn, hiện tại ngươi bức thiết phải tiếp tục!
Không có gì bất ngờ xảy ra thì vài vị Hộ Đạo giả sẽ đáp ứng giúp ngươi báo thù.
Quả nhiên, lão Vân Hổ tộc vừa nghe vậy liền cấp tốc đáp: "Đây là điều nhất định! Đồ hỗn trướng kia lại dám giết người ngay trước mắt chúng ta, không giết hai đó, ta thề không bỏ qua!"
Mấy vị Hộ Đạo giả khác cũng phụ họa vài câu, mặc kệ có nguyện ý hay không, đối phương giết người dưới tay họ, Triển Phi đã nói như vậy thì họ phải dốc sức giải quyết mới được.
Tô Vũ chần chờ một chút, rất nhanh hắn bèn cắn răng nói: "Tốt! Vậy thì chúng ta tiếp tục! Đã mất đi một vị tiền bối, hiện tại không công mà lui, ta cũng không cam tâm! Các vị tiền bối tiếp theo đây nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không nên tùy tiện tách ra!"
Trong lòng hắn lại cười lạnh một tiếng, tiếp theo đã có các ngươi gánh chịu rồi!
Giết một tên tính một tên!
Đương nhiên, hắn vẫn nói: "Kỷ Tiểu Mộng, các ngươi nên rút về đi, ta bảo Cự Sơn tiền bối đưa các ngươi trở về, các ngươi không phải mục tiêu đối phương nhìn chằm chằm, bọn hắn sẽ không tùy tiện ra tay với các ngươi."
Mấy người liếc nhìn nhau, đều lắc đầu.
Tô Vũ cũng không nói gì thêm, hắn nhìn về phía Chu Hạo, đoạn hỏi: "Chu Hạo, ngươi có đi hay không? Đi thì ta cho người đưa ngươi trở về!"
Chu Hạo nhìn những người khác, lắc đầu đáp: "Bọn hắn không đi, ta cũng không sợ, dù sao đám kia muốn giết ngươi, mục tiêu chủ yếu không phải là ta."
"..."
Tô Vũ bật cười, được lắm!
Tình huống nguy hiểm như vậy, Lăng Vân đều đã chết, mấy người các ngươi còn không chịu đi, nếu nói là vì lịch luyện... luyện con mẹ nó ấy, coi ta là đồ ngốc à.
Mặc kệ!
Chính mình nhắc nhở một lần lại một lần, những người này chết sống không chịu đi, hắn liền mặc kệ, trách nhiệm của mình đã dùng hết, tiếp theo mấy người kia bị giết thì hắn tuyệt đối không thương hại!
Đến mức độ này, không chịu quay về thì đều có mục đích.
Đã có mục đích tới đây, chết cũng không đáng đồng tình!
Còn về phần đám vạn tộc học viên bên này, Tô Vũ cũng thấy có vài vị học viên sắc mặt biến đổi, đại khái là họ muốn đi nhưng lại ngượng ngùng nói ra.
Tỉ như thiếu niên Thiên Mã tộc kia, sau khi chứng kiến một vị Hộ Đạo giả vong mạng, tên kia không còn vẻ tiêu dao như trước đó nữa, mà là xoắn xuýt ra mặt.
Thiếu nữ Sơn Linh tộc kia... Thôi được rồi, tạm thời xưng là thiếu nữ đi, sừng dê trên đầu nàng thật sự quá xấu, đối phương cũng đang xoắn xuýt rõ rệt.
Thái độ như vậy, khả năng lớn không phải là người của phe Hạ Thanh!
Tô Vũ cũng lười quản, nếu không đi, chết thì đừng trách ta.
"Vậy liền tiếp tục tiến lên, Cự Sơn tiền bối, ngài tiếp tục ẩn nấp ở phụ cận, chớ để đối phương truy ra tung tích, ẩn giấu hành tung gây ra uy hiếp!"
"Ta biết!"
Cự Sơn dứt lời liền độn không biến mất!
Tô Vũ nhìn về phía lão Vân Hổ tộc, tỏ vẻ xin lỗi: "Vị này là tiền bối Vân Hổ tộc sao? Vân Hổ nhất tộc có tốc độ cực nhanh, tiền bối ngài xem... Có thể đi phía trước dò xét con đường để tránh bị người mai phục được không?"
Lão Vân Hổ tộc không quá tình nguyện, nhưng mà bây giờ Thiết Dực điểu nhất tộc am hiểu bay lượn đã chết rồi, thật sự tốc độ của lão trong đám người này là nhanh nhất.
Suy nghĩ một chút, lão cũng không nhiều lời, cấp tốc tan biến, tốc độ của lão rất nhanh, hiện tại lại có phòng bị, cũng không đến mức dễ dàng bị người phục kích nữa.
Rời đi xa một chút cũng tốt!
Vừa vặn thuận tiện liên lạc với vài người, hỗn đản kia đã đảm bảo mọi chuyện rồi, thế mà tại sao lại xuất hiện hai vị Sơn Hải phục sát bọn hắn?
Lão giả Vân Hổ nhất tộc rất phẫn nộ!
Tên Thiết Dực điểu mặc dù thực lực không mạnh, nhưng mà mọi người cùng một bọn, hiện tại bỗng nhiên bị giết nên lão cũng hơi lo lắng, chẳng lẽ là Đơn thần văn nhất hệ trở mặt, muốn giải quyết hết thảy bọn họ?
...
Lão giả Vân Hổ nhất tộc rời đi không lâu.
Ở Thiên Thủy thành.
Cách vị trí của Tô Vũ lúc này không quá xa, trong một tòa đại viện, Chu Bình Thăng cầm lấy truyền âm phù, lông mày cau chặt.
Hắn truyền âm giải thích: "Hiểu lầm thôi, kẻ ra tay là Sơn Hải, là kẻ tới từ ngoại phủ, trước đó không liên lạc qua nên sinh ra hiểu lầm, tiếp theo ta sẽ giải quyết phiền toái này."
Giải thích một hồi, Chu Bình Thăng tắt truyền âm đi, chửi bậy một tiếng, phế vật!
Chính mình đã quá chủ quan, đột nhiên chết một tên Lăng Vân, cũng không cảm thấy ngại mà dám tới chất vấn ta!
Hắn ta không nhiều lời nữa, mau chóng đi sâu vào đại viện, một lát sau, hắn đứng ở ngoài cửa thấp giọng thông báo: "Lý Các lão, đối phương sắp đến Thiên Thủy thành, bất quá Vạn Tộc giáo bên này có hơi phiền toái."
"Không cần nói cho ta!"
Bên trong truyền ra giọng của Lý Các lão, thanh âm lạnh nhạt: "Ta không biết Vạn Tộc giáo gì cả, Bình Thăng, chính ngươi tự liên hệ!"
"..."
Lòng Chu Bình Thăng nổi nóng!
Giả vờ giả vịt!
Đến bây giờ còn dùng chiêu này, nếu thật sự bị tra ra được, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát à?
Cẩn thận ngẫm lại thì… Hừ, có lẽ lão thật sự có thể thoát được.
Đánh giết Tô Vũ, nếu không thành công thì dù cho bị bắt được, đại khái chỉ là bị đày ra Chư Thiên chiến trường.
Nhưng liên hệ với Vạn Tộc giáo là tử tội, nếu như bị bắt được, Tô Vũ có chết hay không thì chính mình cũng phải chết.
Chu Bình Thăng thầm oán hận!
Đến mức độ này mà những người kia còn muốn tìm đường lui, khó trách Đơn thần văn nhất hệ nhiều lần ăn thiệt thòi, ai ai cũng đều suy tính nhiều lắm, tiếc thân quá mức!
Đều đến mức xé mặt, muốn giết người mà đám Lý Các lão cũng không nguyện ý ra mặt, để cho mình phải tự liên hệ Vạn Tộc giáo.
Trong lòng của hắn phẫn hận không nhịn được!
Thực lực mình thấp, thế nhưng thân phận không thấp, là đệ tử của Chu Minh Nhân, Vạn Tộc giáo bên kia bắt được thóp của hắn, dĩ nhiên không sợ Đơn thần văn nhất hệ phản bội.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ chết chắc, Chu Minh Nhân cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng mà Vu Hồng cùng Lý Các lão, chưa chắc sẽ bị dính vào.
Trừ phi bị bắt tại hiện trường, bằng không hoàn toàn có khả năng phủ nhận hết thảy.
"Đã dám làm tới đây mà từng người các ngươi còn đang suy nghĩ chuyện bản thân, nếu ta xảy ra chuyện, các ngươi sẽ lập tức muốn chạy!"
Chu Bình Thăng thầm mắng, ngoài miệng lại đáp: "Ta biết rồi, Các lão, ta bận rộn nên đi trước!"
"Đi đi thôi!"
"..."
Chu Bình Thăng xoay người rời đi, trong lòng hắn vẫn khó nén phẫn nộ, nếu không phải là vì giết Tô Vũ, hắn mới không cõng cái nồi này đâu.