Nháy mắt, trời đã tối.
Khu sinh hoạt, trong nhà hàng.
Bầu không khí vẫn rất náo nhiệt, Tô Vũ nâng chén lên nói: "Chút nữa ta phải lên đường trở lại Nam Nguyên chấp hành nhiệm vụ, một chén rượu này ta kính mọi người!"
Hắn nâng chén uống cạn!
"Cảm ơn mọi người đã trợ giúp!"
"Cảm tạ mọi người ủng hộ tới tận bây giờ!"
Tô Vũ cười nói: "Ta vào Đại Hạ Văn Minh học phủ hệt như đồ nhà quê vào thành phố, cái gì cũng đều không hiểu, là nhờ có chư vị hỗ trợ mới khiến cho ta đứng vững bước chân, dạy cho ta rất nhiều thứ!"
"Cảm tạ mọi người..."
Hắn lại lần nữa uống cạn một chén rượu!
Một chén lại một chén, Tô Vũ rất ít khi uống rượu, đêm nay lại uống một chén rồi một chén, trên mặt luôn giữ theo nụ cười.
Dần dần, mấy người đã nhận ra một chút dị thường.
"Sư đệ..."
Ngô Gia nhìn Tô Vũ, "Chút nữa ngươi còn phải đi, đừng uống nhiều như vậy."
"Không ngại, tu giả mà, chút rượu này không tính là gì."
Tô Vũ nói xong, đặt chén rượu xuống, cười nói: "Vậy thì tới đây thôi! Rượu say cơm no chính là thời điểm tốt, các vị, có duyên gặp lại!"
Vứt xuống lời này, Tô Vũ nhấc lên một cái bọc nhỏ, đứng dậy rời đi.
Mấy người vừa định đứng dậy tiễn người, Tô Vũ đã khoát khoát tay, giậm chân cất bước.
...
Đi ra bên ngoài sở nghiên cứu, Tô Vũ quay đầu lại, mấy người đều đã theo tới cổng.
Tô Vũ lại khoát tay, đạp không nhảy lên, cưỡi lên trên lưng Toan Nghê.
Thời khắc này màu lông của Toan Nghê không chói lòa kim quang, ngược lại nó hơi có màu xám tro.
Tô Vũ đem ba lô nhỏ treo lên trên lưng, trường đao trong tay hiện ra, hắn cũng không nhiều lời, hai chân khẽ kẹp một thoáng, Toan Nghê không lên tiếng mà cấp tốc vụt chạy, trong chớp mắt cả hai đã rời đi.
"Sư đệ..."
Ngô Gia gọi một tiếng, Tô Vũ lại vẫn không dừng bước.
Trước sở nghiên cứu Nguyên Thần, Ngô Gia nghi ngờ nhìn bóng lưng Tô Vũ đi xa, bỗng nhiên nói: "Hắn... Còn trở lại nữa không?"
Nàng không biết Tô Vũ đang suy nghĩ cái gì, nhưng vừa rồi hắn nói có duyên gặp lại.
Trước cửa, mấy người yên lặng.
Hồ Thu Sinh không lên tiếng, Hạ Hổ Vưu cũng trầm mặc.
Giờ khắc này, cậu cũng đang nghĩ, đây chỉ là một lần dẫn xà xuất động thôi sao?
Chưa hẳn!
Chẳng lẽ Tô Vũ muốn rời đi?
Lúc này cậu mới chợt phản ứng kịp, tỉnh táo lại.
Lòng cậu như bị đè nén, không biết nên nói cái gì.
...
Hiện tại, ở trên Tu Tâm các, Vạn Thiên Thánh nhìn xuống Đại Hạ phủ, nhìn theo thân ảnh xuyên qua học phủ kia, len lén thở dài một tiếng.
...
Vào lúc này, ở Giám sát viện, sắc mặt Hoàng lão lạnh lẽo, tháng sau, học phủ sẽ có khảo hạch lớn!
Khối u ác tính thì cần phải thanh lý!
...
Giờ khắc này, Triệu Lập ngồi trong sở nghiên cứu, liên tục gõ một thanh vũ khí, ông đổ mồ hôi như mưa, buồn bực không lên tiếng.
...
Vào lúc bấy giờ, trong Tàng Thư các, Trần Vĩnh nhắm mắt, khí thế trên người y quay cuồng, gợn sóng dao động.
...
Cổng chính của học phủ.
12 người đều đến đông đủ.
Có người ngồi trên ngựa đạp vân, có người độc bộ mà đi, có người cưỡi trên lưng yêu thú khác.
Tô Vũ nhìn lướt qua, không nói nhiều lời, Toan Nghê tiến lên, Tô Vũ ngồi ngay ngắn bất động, quát khẽ: "Lên đường! Đi!"
Sau tiếng quát nhẹ, Toan Nghê cấp tốc chạy vụt đi.
Ở sau lưng hắn, một đám người dồn dập bắt kịp, tốc độ cực nhanh.
Thiếu niên Thiên Mã tộc bước ra một bước theo sát phía sau, cười ha hả nói: "Ngươi lợi hại, con này giống như là Toan Nghê, ngươi thế mà dùng Toan Nghê làm thú cưỡi!"
"Thiên Mã tộc chúng ta chạy nhanh hơn nó, thế nhưng nó rất lợi hại..."
Tô Vũ không nói gì.
Thiếu niên Thiên Mã tộc cảm thấy không thú vị, cũng không thèm để ý, lại liếc mắt nhìn một con trâu nhỏ treo ở trên người Toan Nghê, kỳ quái nói: "Đây là... Toản Sơn ngưu? Ngươi còn mang theo một con Toản Sơn ngưu?"
Tô Vũ tiếp tục yên lặng.
Hắn không mang theo Bạch Ly mà để lại cho sư tỷ, Hỏa Nha cũng không được mang đi, để lại cho sư bá.
Còn lại 4 vị Đại Yêu, hắn đều mang theo hết.
Đương nhiên, còn có Cục lông nhỏ mà những người khác căn bản không thấy được, giờ phút này nó nằm trên đầu Tô Vũ, ở trong trạng thái ẩn thân, thứ này giống hệt như thần văn, ẩn nấp kĩ càng, không ai có thể thấy.
Thiếu niên Thiên Mã tộc nói rất nhiều, Tô Vũ cũng không để ý tới, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ngọc cảm ứng.
Nội thành, dưới bóng đêm vẫn là dòng người đi đường vội vàng.
Nhóm Tô Vũ cấp tốc lên đường, người đi đường vội vã dồn dập nhường đường.
Đây hẳn là thiên tài học viên tổ đội làm nhiệm vụ của học phủ nào đó, không ít người thấy được trên người bọn họ có dấu hiệu Văn Minh học phủ, dồn dập tránh ra, cũng không biết là vị thiên tài nào đi ra ngoài.
Vật cưỡi có tốc độ cực nhanh, người không có vật cưỡi cũng dám độc bộ tiến lên, theo sát bên cạnh.
Không bao lâu sau, đường ranh giới nội thành của Đại Hạ phủ đã xuất hiện.
Tô Vũ kêu Toan Nghê dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Mơ hồ trong đó, hắn còn có thể thấy Tu Tâm các cao cao tại thượng.
Mơ hồ trong đó, hắn còn có thể thấy ánh đèn rực rỡ của phủ thành chủ.
Lần này hắn đi sẽ mất nhiều năm, hữu duyên gặp lại, trân trọng!
Tô Vũ nhẩm thầm trong lòng, quay người rồi quát lớn: "Ra khỏi thành!"
Áo bào trắng bay lên!
Tối nay, Tô Vũ ra khỏi thành!
...
"Tô Vũ ra khỏi thành!"
"Tô Vũ ra khỏi Đại Hạ phủ thành!"
"..."
Từng tin tức truyền ra, khuếch tán khắp chốn.
Tô Vũ ra khỏi thành!
Nhân vật dưỡng tính chém Đằng Không, thiên tài yêu nghiệt, người sáng tạo ra Hợp Khiếu pháp.
Mà giờ khắc này, hết thảy Vạn Tộc giáo chúng phàm là cường giả đều thu được một nhiệm vụ.
"Bắt Tô Vũ, ban thưởng 5 vạn điểm cống hiến!"
"Giết chết Tô Vũ, ban thưởng 3 vạn điểm cống hiến!"
"Chiến lực ước định, Đằng Không thất trọng! Kiến nghị, đẳng cấp quan trọng, Sơn Hải! Đẳng cấp nguy hiểm, Lăng Vân!"
"Đã rời khỏi Đại Hạ phủ, trên đường đi tới Nam Nguyên!"
"..."
Tin tức cấp tốc tuôn trào, giá cả dâng lên, đủ các loại yêu cầu xếp hạng đẳng cấp đối với cá nhân Tô Vũ càng là trực tiếp lên đến Đằng Không thất trọng, mức độ nguy hiểm ngang Lăng Vân, trình độ trọng yếu như Sơn Hải.
Tin tức này, cũng không phải là chỉ truyền trong một giáo phái.
Mà là truyền trong cả Đại Hạ phủ, đại bộ phận Vạn Tộc giáo chúng đều có thể thu được tin tức.
Giờ khắc này, trong Đại Hạ phủ, Vạn Tộc giáo chúng dồn dập rung động, lòng tham bùng nổ.
Giá quá cao!
Đánh giết 3 vạn, bắt sống 5 vạn!
Ban thưởng như thế dĩ nhiên là từng có, đấy là nhằm vào một vị Sơn Hải cảnh!
Bây giờ, lại chỉ là một vị dưỡng tính, mặc dù đối phương là thiên tài.
Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Loạn!
Tiền tài động nhân tâm, dù cho biết rõ bắt hay giết Tô Vũ thì chắc chắn nguy hiểm vô cùng, nhưng khoản tiền tài to lớn này vẫn khiến cho vô số người náo loạn.
Từ Đại Hạ phủ thành đến Nam Nguyên, lộ trình hơn nghìn dặm.
Ở giữa còn vùng hoang dã rất dài, giết chết Tô Vũ là chuyện hoàn toàn khả thi.
Có điều không ai nói trong thông tin rằng bên cạnh Tô Vũ còn có 8 học viên đi theo.
Người truyền lại tin tức cũng không nhìn vào điểm này.
Đương nhiên, cao tầng chân chính hiển nhiên sẽ biết đến, nhưng mà một đám pháo hôi thì không cần thiết biết.
Để chúng dò xét thử!
Đi dò đường trước một bước!
Tốt nhất là có thể thăm dò ra, Tô Vũ ra ngoài rốt cuộc đã mang theo bao nhiêu lá bài.