Sở nghiên cứu Nguyên Thần.
Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, đi từ trên lầu xuống.
Ngô Lam thấy hắn vừa xuất hiện liền nhanh nhảu thông báo: "Nam Nguyên phát tin cầu viện cho ngươi, bên sở nhiệm vụ vừa mới đưa tới."
Nói xong, nàng kỳ quái mà nhìn Tô Vũ, "Ngươi làm gì thế? Sắp biến thành tiểu bạch kiểm thật rồi!"
Ta ói máu!
Tô Vũ thầm nhủ trong lòng, dĩ nhiên là hắn cũng hút rất nhiều máu, quen liền tốt rồi.
Không đáp lời, hắn tiếp nhận tin tức nhiệm vụ mà nàng đưa đến, Tô Vũ nhìn thoáng qua, cười khẽ, mở miệng nói: "Đi giúp ta phát một nhiệm vụ, triệu tập vài đồng đội cùng ta đi Nam Nguyên trảm yêu trừ ma!"
"Cần phải thế sao?"
Ngô Lam kỳ quái nói: "Tự mình giết là được mà, ngươi trước kia đã có thể giết, bây giờ lại không được hả?"
"Nhiều người nhiều sức."
"Thế thì ta cũng đi."
"Không cần!"
"Vì sao? Ta muốn đi!"
"Ngươi quá yếu!"
"..."
Ngô Lam suy sụp, lỗ mũi nhiều ngày không thấy lại lần nữa nâng lên, nàng hừ lạnh một tiếng, một mặt không vừa lòng, xoay người rời đi!
Xuyên tim!
Tức chết người đi được!
Ngô Lam vừa đi ra ngoài, vừa hậm hực nói: "Ngươi tìm những người khác, những người khác cũng yếu!"
Ý chí lực của nàng không yếu, đều sắp tới Đằng Không rồi biết không hả?
Thực lực thân thể của nàng cũng đã đến Thiên Quân ngũ trọng.
Đương nhiên, ngũ trọng thì hơi yếu, nhưng nàng vừa là Chiến giả, lại còn là Văn Minh sư, chẳng mấy chốc sẽ lục trọng.
Tô Vũ phì cười, đoạn bảo: "Khởi đầu phải là Vạn Thạch hoặc là dưỡng tính đỉnh phong, không cần nhiều, 10 người là được. Nam Nguyên cùng học phủ đều sẽ dành cho một chút ban thưởng, cá nhân ta cũng sẽ ban thưởng thêm 10 điểm công huân một người, giết yêu thì sẽ tính là thu hoạch riêng của bọn hắn."
"Ta cũng muốn đi!"
"Ngươi quá yếu!"
"..."
Ngô Lam tức tối dậm chân, cất bước bỏ đi luôn, lần thứ hai bị cự tuyệt, nàng cực kỳ tức giận.
Tô Vũ chỉ cười chứ không thèm để ý.
Chờ nàng đi rồi, Tô Vũ ngồi ở trên ghế sô pha rơi vào trầm tư, một lát sau, Hạ Hổ Vưu vào cửa, mở miệng liền hỏi: "Sở nhiệm vụ mới chuyển nhiệm vụ tới cho ngươi à?"
"Nhanh như vậy ngươi đã biết rồi?"
"Nói nhảm!"
Hạ Hổ Vưu không hề khách khí, Đại Hạ phủ còn có thể có bao nhiêu sự tình giấu giếm được cậu.
"Bây giờ ngươi mà ra ngoài..."
Cậu nghĩ tới chuyện lần trước, nhịn không được nói: "Ta cảm thấy vẫn còn hơi mạo hiểm!"
Tô Vũ bảo cậu ngồi xuống, lái sang chuyện khác: "Không nói chuyện này, ta muốn hỏi một câu, hai vị kia đáng tin cậy chứ?"
"Đáng tin!"
Hạ Hổ Vưu gật đầu đáp: "Ngươi đừng đùa, không đáng tin mới là lạ! Dù sao ta cũng là nhân vật cấp bậc Thái tử của Đại Hạ phủ, tìm người không đáng tin thì cha ta cũng không yên lòng."
"Thực lực như thế nào?"
"Một vị Sơn Hải thất trọng, một vị Sơn Hải lục trọng."
"Yếu hơn ta mong muốn."
Tô Vũ thẳng thắn, Thái tử như ngươi ngay cả hộ vệ là Sơn Hải đỉnh phong cũng chẳng có, thế mà là hậu duệ của vô địch à?
Nhìn Vân Hổ nhất tộc người ta kia kìa, Hạ Thanh người ta tính là cái gì chứ!
Hậu duệ của Sơn Hải đỉnh phong mà thôi!
Người ta còn có cường giả Sơn Hải tam trọng bảo hộ!
Đem ra so sánh thì thấy ngay ngươi quá thảm rồi.
Hạ Hổ Vưu cạn lời, "Nếu ta ra ngoài, tự nhiên có Nhật Nguyệt hộ đạo, ta ở trong Đại Hạ phủ cần cường giả mạnh như vậy làm gì? Nhật Nguyệt tiến vào Đại Hạ phủ thì cơ hồ không thể gạt được cha ta, ta còn sợ cái khỉ gì?"
Còn có Nhật Nguyệt nào mạnh hơn cha cậu à?
Một đao cách không đủ chém chết ngươi!
"Sơn Hải thất trọng, Sơn Hải lục trọng..."
Tô Vũ rơi vào trầm tư, kỳ thật không yếu, hoặc nên nói là rất mạnh.
Sợ là sợ đối phương tới quá nhiều người.
Nghĩ đến nơi này, Tô Vũ lại bảo: "Ven đường an bài một chút Long Võ vệ, không cần quá mạnh thế nhưng phải an bài người vào, cách ta xa một chút cũng được, thế nhưng phải làm kinh sợ bọn chúng. Không thể để cho Sơn Hải ra tay trước khi ta tới được Nam Nguyên, hoặc là nói phải làm Đơn thần văn nhất hệ kinh sợ, còn về Vạn Tộc giáo, tới thì tới thôi!"
"Được!" Cậu nhìn về phía Tô Vũ, cau mày nói: "Ngươi xác định thật sự có thể dẫn xà xuất động?"
Nói nhảm!
Ta đương nhiên là xác định!
Lười đáp lời, Tô Vũ tiện tay ném một viên ngọc phù cho cậu: "Thanh toán xong! Bao gồm cả nợ nần trước đó cũng đều thanh toán xong."
"Tính toán rõ ràng như vậy làm gì!"
Hạ Hổ Vưu tiếp nhận ngọc phù, nhìn thoáng qua, ánh mắt cậu lóe sáng, cười tủm tỉm nói: "Lại là 36 khiếu, còn là một bộ bổ sung cho bộ trước, nói thật đi, rốt cuộc ngươi có mấy bộ?"
Nói xong, cậu lại vui vẻ tự nói tiếp luôn: "Thứ này thành một thể, 72 khiếu đủ cho ta tu luyện tới Sơn Hải Nhật Nguyệt đều được, không cần nửa đường phải đổi công pháp, rất trâu bò. Thứ này nếu mà truyền ra ngoài thì Văn Minh sư đạo, chỉ sợ rất nhanh sẽ tuôn ra một nhóm cường giả, ngươi thật là giỏi!"
"Không được ta cho phép, không thể truyền ra ngoài!"
Tô Vũ bình tĩnh nhắc nhở: "Dĩ nhiên, nếu thật sự muốn truyền thì cũng được, tùy các ngươi, tự mình xem rồi xử lý đi."
Đây là của ta!
Quyền sở hữu thuộc về ta!
Ta không quan tâm, thế nhưng ta không cho phép, Hạ gia người mà truyền ra ngoài thì chút tình cảm sót lại cũng sẽ tan biến.
"Yên tâm đi!"
Hạ Hổ Vưu cũng không ngốc, truyền cái gì mà truyền, dứt lời, cậu lại đưa ra không ít thứ, "Tinh huyết mà ngươi cần này, khẩu vị của ngươi càng lúc càng lớn, đòi cả tinh huyết Lăng Vân, chuẩn bị làm gì thế?"
"Thí nghiệm."
Tô Vũ đáp qua loa một câu, Hạ Hổ Vưu không nói gì, rất nhanh, truyền âm phù lóe lên một cái, cậu cầm lấy nhìn thoáng qua, thông báo: "Nhiệm vụ của ngươi có người nhận rồi."
"Nhanh như vậy à?"
Tô Vũ còn chưa nhận được tin tức, Hạ Hổ Vưu đã biết chuyện.
"Chu Hạo nhận, cái tên này thú vị ghê, cậu ta quá thiếu tiền hay là muốn đi ra ngoài giết yêu nhỉ?"
Chu Hạo?
Tô Vũ hơi ngẩn ra, thật sự không nghĩ tới đối phương. "Không sao, ta chọn người vẫn cần phải lại sàng lọc một lần."
Đừng gây họa cho kẻ vô tội!
Đương nhiên, Đơn thần văn nhất hệ nếu dám nhận thì coi như bọn họ lợi hại!
Nhiệm vụ này chủ yếu là dùng cho vạn tộc học viên.
Hạ Hổ Vưu cũng không nhiều lời, rất nhanh cậu bèn nói: "Vậy ta còn có việc, đi trước nhé, ngươi có việc gì thì thông báo cho ta. Đúng rồi, ngươi lên đường mà thật sự gặp sát thủ thì khi về sẽ gặp phiền toái không nhỏ, chi bằng trực tiếp tiến vào sở nghiên cứu Hạ gia đi."
Tô Vũ nghe vậy liền nhìn cậu, Hạ Hầu gia không nói gì sao?
Cái tên này đến bây giờ vẫn chưa hay biết ư?
Cậu vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để sau khi mình trở về có thể tránh khỏi bị trả thù?
Không cần!
Tô Vũ thầm thở dài, không cần đâu.
...
Hạ Hổ Vưu đi rồi.
Mà trong học phủ, nhiệm vụ do Tô Vũ ban hành cũng không dẫn tới gợn sóng quá lớn, ở trong mắt rất nhiều người, đây chỉ là một lần làm nhiệm vụ thông thường. Còn về chuyện Đơn thần văn nhất hệ trả thù Tô Vũ, rất nhiều người nghĩ, hắn còn chưa ra khỏi Đại Hạ phủ, trả thù cái rắm ấy.
Đơn thần văn nhất hệ nào có thể to gan như vậy.
Dù muốn trả thù Tô Vũ thì hẳn là cũng phải đợi đến khi Tô Vũ ra khỏi Đại Hạ phủ mới đúng.
10 điểm công huân không tính là ít.
Đây là thưởng thêm ngoài định mức, mặt khác, giết yêu sẽ tính là thu hoạch cá nhân, nhiệm vụ như vậy cũng xem như ban thưởng cũng rất phong phú.
Ngay từ đầu, nhiệm vụ này không quá gây sự chú ý.
Nhưng mà khi Hạ Thanh tiếp nhận nhiệm vụ thì nó bèn bắt đầu trở nên thu hút.
Dựa theo quy định của học phủ, nếu không có nhân tộc tham dự, vạn tộc học viên không được đơn độc tham gia nhiệm vụ, không được ra khỏi học phủ, nhưng nếu có nhân tộc thì họ có thể đi theo tham dự.
Lúc Hạ Thanh nhận nhiệm vụ cũng không nhiều lời.
Rất nhanh, có tin tức ngầm lưu truyền, Hạ Thanh sở dĩ nhận nhiệm vụ, một mặt là bởi vì nàng là bạn của Tô Vũ, một mặt khác cũng là vì nàng muốn chứng minh cho nhân tộc, vạn tộc học viên như họ rất thân thiện, có thể trợ giúp nhân loại chém giết yêu tộc.
Bằng hữu!
Tin tức truyền đi nhiều nhất chính là hai chữ bằng hữu này!
Đây cũng là một loại phương pháp tạo thanh thế!
Nếu Tô Vũ chết thì cũng chẳng liên can gì tới Hạ Thanh, bọn họ đều là bạn của Tô Vũ, còn có thể hại Tô Vũ hay sao?
Mà Tô Vũ cũng không đứng ra phủ nhận cái gì.
Các ngươi nói là bằng hữu, vậy thì chính là bằng hữu.