Tô Vũ trấn an: "Đừng nóng vội, ngươi bây giờ quá yếu, dĩ nhiên ăn sẽ không thơm, cũng ăn không được, nhưng chờ ngươi mạnh mẽ rồi, tự nhiên sẽ có khả năng ăn, ăn cũng rất thơm."
Nói rất có lý!
"Ngươi ăn nhiều mảnh vỡ thần văn một chút, ta lại giúp ngươi kiếm thêm ít thần văn, ngươi trưởng thành rồi ăn, vậy thì sẽ rất ngon!"
Cục lông nhỏ nhìn hắn, Tô Vũ cũng nhìn chằm chằm nó, cười nói: "Suy tính một chút đi, hợp tác với ta! Mặt khác... Có tinh huyết không? Cho ta một giọt nhé?"
"Tinh huyết?"
Cục lông nhỏ mở to hai con mắt nhìn hắn, lắc đầu... Thật có lỗi, nó không có đầu, Tô Vũ không nhìn ra, chỉ nhìn ra cục lông này đang lay động, ý là không có à?
Tô Vũ kỳ thật cũng tò mò, thứ này không khác thần văn lắm, có thể có tinh huyết được sao?
Cũng khó nói!
Đương nhiên, hắn càng hiếu kỳ hơn là mình có bị cục lông này giết qua hay chưa, chính là kiểu giết trong mộng ấy.
Chưa từng giết thì lấy được tinh huyết cũng vô dụng.
Mà giờ khắc này Tô Vũ còn đang suy nghĩ, hiện tại thân thể hắn thôn phệ tinh huyết của Đằng Không cảnh hẳn là không khó, thế nhưng Lăng Vân thì sao?
Lăng Vân cảnh có thể khiến hắn tự bạo không?
Một giọt... Đại khái là hắn sẽ chống đỡ nổi!
Rất nhiều người đã sớm quên, ngày đó hắn hạ gục Trần Khải thế nào.
Thôn phệ tinh huyết, mục đích ngay từ đầu không phải là vì học công pháp gì cả, mà là vì chiến kỹ và lực bộc phát trong nháy mắt. Ngày xưa khi ra cửa, Tô Vũ vẫn luôn thích mang theo một giọt Vạn Thạch tinh huyết.
Nhìn Cục lông nhỏ lại nghĩ đến chuyện này, Tô Vũ nắm lấy Cục lông nhỏ rồi lại nhìn qua Toan Nghê.
Cái tên này là chủng tộc Bách Cường!
Đằng Không cửu trọng!
Lực bộc phát vẫn rất ổn, lực lượng Chiến Giả đạo cũng không yếu, hẳn có thể chiến Lăng Vân. Tinh huyết của Đằng Không cửu trọng nếu như hắn nuốt một giọt thì hẳn không có vấn đề gì a?
Có lẽ xử lý Toan Nghê là được rồi, chỉ cần rút ra một chút tinh huyết, vừa vặn mang trên đường để dùng.
Người khác cho là mình hiện tại đã là cực hạn, đó là nghĩ sai rồi.
Trước đó không cần, không có nghĩa là hắn không có cách nào dùng.
Một giọt tinh huyết tối thiểu có thể duy trì sức chiến đấu hai ba phút.
Toan Nghê cũng trợn tròn mắt mà nhìn Tô Vũ, bỗng nhiên, hơi mất tự nhiên nói: "Đại nhân, ta làm thú cưỡi sẽ rất có thể diện! Đặc biệt có thể diện!"
Ánh mắt kia khiến nó sợ hãi.
Giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật!
Nhìn một Toan Nghê đã chết!
"A..."
Tô Vũ cười một tiếng, gật gật đầu không nói nữa, không được thì bảo Hạ Hổ Vưu mua cho mình một ít, lần này hắn phải mang nhiều thêm chút tinh huyết lên đường, tốt nhất mang theo hết thảy đủ loại tinh huyết.
Không đơn thuần là vì mở ra sách họa, càng quan trọng hơn là vì bảo mệnh, vì để có thêm càng nhiều thủ đoạn.
Hóa thủy, hóa kim, hóa mộc...
Độn địa, bay lượn, ẩn thân...
Vạn tộc có đủ loại chủng tộc, thủ đoạn nhiều lắm.
Khi những thủ đoạn này tập trung về một người, Tô Vũ sẽ khiến cho những tên kia biết, đừng nhìn ta là dưỡng tính, ta còn khó dây hơn cả Sơn Hải!
Trước đó vì hạn chế quá nhiều nên hắn không dám dùng linh tinh.
Hiện tại... cứ dùng là được!
Thiên phú kỹ!
Thiên phú tinh huyết!
Còn vấn đề Đại Minh phủ có muốn bắt mình giao ra phương pháp chế tạo thiên phú tinh huyết hay không, nếu họ thật sự bức bách thì mình sẽ đưa trước, tìm một cơ hội lại chạy. Phương pháp luyện chế đưa ra trước thì đối phương cũng chưa chắc có thể chế tạo được.
Chế tác được thì cũng chưa chắc có thể làm ra được trình độ như Tô Vũ.
Bạch Phong nghiên cứu cũng chưa đến giai đoạn ổn định, trước đó anh nghiên cứu đến Vạn Thạch xong thì bèn bỏ gánh giữa đường, chạy đi nghiên cứu thần văn.
Suy nghĩ rất nhiều việc, Tô Vũ không nhìn Toan Nghê mà dẫn theo Cục lông nhỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Không muốn máu tươi của ngươi nữa, có hứng thú cùng ta làm giao dịch không?"
"Ăn!"
"Đừng chỉ nghĩ đến ăn, không kiếm sống thì không xứng có ăn!"
"Vậy... Làm việc!"
Tô Vũ chợt hỏi: "Ngươi sẽ làm phản sao?"
"Phản? Làm phản là cái gì?"
"..." Tô Vũ cạn lời, lại hỏi: "Ngươi lớn bao nhiêu rồi?"
"Lớn?"
Cục lông nhỏ nhìn chằm chằm Tô Vũ, Tô Vũ giải thích: "Sư tổ ta thả ngươi trong lồng, thời gian dài như vậy được tính là một tháng, từ khi ngươi sinh ra đến bây giờ bao nhiêu tháng rồi?"
Cục lông nhỏ giống như đang tính toán, rất nhanh bèn đáp: "120 tháng!"
10 năm!
10 tuổi?
Đệch!
Nó tính là Đằng Không cảnh à?
Mạnh như thế?
Đương nhiên, Thần Ma chủng tộc có rất nhiều loại tộc khởi đầu chính là Thiên Quân, rất nhanh có thể lên tới Vạn Thạch, năm sáu tuổi đã là Vạn Thạch, đến Đằng Không thì kỳ thật cũng có rất nhanh.
10 tuổi là Đằng Không cũng không tính là quá hiếm lạ.
Thế nhưng... Đây là đặc thù của những chủng tộc cường đại.
Đặc thù của Nhân tộc là khởi đầu chưa có thực lực, vẫn phải bị động Khai Nguyên, cái này thì khỏi nói.
"Bộ tộc của ngươi mạnh mẽ lắm à?"
Nói xong, Tô Vũ lại bảo: "Ngươi có thể thôn phệ nhị giai thần văn, vừa rồi thứ ngươi nuốt không được gọi là tam giai thần văn."
"Ta không biết thần văn, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."
Cục lông nhỏ hưng phấn nói: "Bên ngoài có thật nhiều đồ ăn, trước đó ta cũng chẳng biết, chỉ ăn cái kia."
Nó chỉ chỉ... Nó muốn chỉ chỉ nhưng nào đâu có tay chân, Tô Vũ có chút cảm ứng, ý nó là chỉ vào một bản ý chí chi văn, ăn cái này sao?
Cũng đúng, trên này có ý chí lực.
Cái tên này ăn ý chí lực ư?
"Sao ngươi lại xuất hiện?"
"Chạy đến."
Số lượng trong tộc của các ngươi có đông đúc không?"
"**... Mặt khác đã không còn."
(Trong bản gốc nguyên văn là bốn dấu **, có thể ý tác giả là Cục lông nói bằng tiếng tộc của nó, Tô Vũ thì nghe thành “ba”)
Tô Vũ không lên tiếng, ngươi thì biết cái gì, chỉ ba con á, không có khả năng!
Bộ tộc này rất nguy hiểm.
Một khi thật sự xuất hiện ở Chư Thiên chiến trường thì sẽ là tai họa đối với Văn Minh sư, dĩ nhiên liên quan gì tới ta chứ, Văn Minh sư cũng chưa chắc đều là đồ tốt.
"Đại đại của ngươi có thực lực gì?"
"Bán Hoàng!"
"..."
Tô Vũ còn chưa kịp phản ứng, một bên, Bạch Ly cùng đi theo tới bỗng nhiên động tác hơi ngưng lại, Tô Vũ nghiêng đầu nhìn nó, Bạch Ly khẩn trương nói: "Cái này... Bán Hoàng là xưng hô của một số Cổ tộc, Nguyên Thủy thần tộc, Thủy Ma tộc sẽ xưng vua của bọn chúng là Bán Hoàng."
Tô Vũ không lên tiếng.
Má nó.
Đây là phiền toái lớn a!
Sư tổ đã hỏi rõ ràng chưa?
Sao ngài lại bắt nó về?
Bán Hoàng... Vô địch?
Không, hẳn là cường giả trong vô địch!
Đương nhiên, khả năng là bộ tộc này quá yếu, đây không phải đẳng cấp gì, chẳng qua là một cái tôn xưng. Chút cường giả của Cổ tộc được tôn xưng là Bán Hoàng, để phân biệt một thoáng mà thôi.
Có lẽ cũng chỉ là Sơn Hải?
Được rồi, Tô Vũ không quá tin tưởng, tên tiểu tử này mới lớn chừng này đã là Đằng Không.
Mặc kệ!
Liên quan gì tới ta!
Có năng lực thì giết tới nhân tộc, nhân tộc nhiều vô địch như thế thì cũng không phải là kẻ ăn chay.
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đến phòng Mảnh vỡ.
Tô Vũ mở cửa, bên trong có một tầng ý chí lực nồng đậm để bảo vệ mảnh vỡ thần văn.
Thần vận tràn lan!
Kỳ thật Tô Vũ cũng có thể hấp thu lực lượng từ mảnh vỡ thần văn, chẳng qua là lúc trước hắn cũng không quá muốn thần văn của hắn cường đại đến đẳng cấp mạnh hơn mà thôi, áp lực quá lớn, không cần thiết.
Đây là thứ hắn chuẩn bị sẽ dùng sau tiến nhập Đằng Không.
Không quản những cái kia, Tô Vũ trực tiếp thôn phệ ý chí lực, rất tinh khiết, không khác lắm trong phòng thí nghiệm của Bạch Phong, chuyên môn dùng để bảo tồn thần văn.
Đây là thứ năm đó đa thần văn nhất hệ dùng làm nghiên cứu, còn có một ít là vì để loại bỏ một chút đặc tính, tìm vạn tộc hoặc là nhân tộc rút ra một chút thần văn.
Đều dùng hết!
Mình phải đi, sư tổ cũng không cần, ném ở đây như rác rưởi, không lấy đi thì còn không biết sẽ tiện nghi cho người nào.