Sở nghiên cứu Nguyên Thần.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong chớp mắt đã tới ngày 22 tháng 12.
Mấy ngày nay Tô Vũ ngoại trừ ra ngoài làm đám Đơn thần văn nhất hệ ghê tởm thì cũng không ra khỏi cửa, phần lớn thời gian đều chuyên tâm tu luyện.
Hợp khiếu!
Vạn Thạch bát trọng!
Từ hôm đột phá đến Vạn Thạch ngũ trọng đã 18 ngày, Tô Vũ liên tiếp phá tam trọng, tiến nhập Vạn Thạch bát trọng, hợp 128 khiếu.
128 khiếu huyệt hợp thành, lực bộc phát có thể so với Thiên Quân 320 khiếu huyệt.
Cộng thêm võ kỹ phối hợp, giờ này khắc này lực bộc phát về thân thể của Tô Vũ đã cao tới mức tương đương sức mạnh của 400 khiếu huyệt.
Lực bộc phát mạnh mẽ, năng lực liên tục tăng mạnh, thân thể Tô Vũ nói một cách tương đối thì hầu như không tồn tại nhược điểm, tổng cộng hắn đã mở ra 332 khiếu huyệt.
Dựa theo công pháp, nếu chỉ là thực lực trên thân thể thì Tô Vũ có thể chiến đấu vượt cấp cùng Chiến giả tu luyện công pháp Hoàng giai đỉnh cấp, có thể chiến với Đằng Không bát trọng.
Phối hợp ý chí lực thì giờ khắc này Tô Vũ đối đầu với những tên Đằng Không cửu trọng tầm thường thì cũng không thua bao nhiêu.
Đây chính là thực lực chỉ thiên tài mới có!
Khai khiếu nhiều, tiêu hao lớn, chiến kỹ mạnh, nếu như vậy còn không bằng những tu giả tầng dưới chót kia thì thiên tài cũng không thể được xưng là thiên tài.
Trong mật thất.
Tô Vũ mở mắt, truyền âm phù lóe sáng.
"Chu tìm Tôn!"
Một hàng chữ ngắn gọn, hai mắt Tô Vũ lóe lên một cái, là nhận được tin tức nên đi tìm Tôn Tường, hay là vì việc vặt thường ngày mà đi tìm Tôn Tường?
Chưa có hồi âm.
Trầm tư một chút, Tô Vũ đi ra khỏi mật thất.
Mới vừa tới phòng khách, Ngô Gia liền lập tức sốt sắng nói: "Sư đệ, ngươi ra rồi! Nghe nói gì chưa? Nam Nguyên gần đây xảy ra chuyện, bên đó yêu tộc nổi điên rồi, Đại Yêu ở dã ngoại chạy khắp nơi, hiện tại người Nam Nguyên cũng không dám ra khỏi cửa."
Trong đại sảnh, giờ phút này còn có mấy người khác đang ở đây.
Trịnh Vân Huy kinh ngạc hỏi: "Nam Nguyên yêu tộc? Đám yêu ở dã ngoại ấy hả? Thực lực của dã yêu không mạnh, nguyên khí ở Nam Nguyên cũng không nồng đậm, chuyện gì xảy ra thế?"
Ngô Gia lắc đầu, “ Ta không biết!"
Nàng quả thật không biết, chẳng qua là nghe nói mà thôi.
"Bất quá yên tâm đi, sư đệ, không có Đại Yêu nào công thành cả."
Tô Vũ gật đầu, đương nhiên sẽ không công thành, cũng sẽ không có lá gan công thành, mà cũng chẳng làm được chuyện công thành, bởi vì Nam Nguyên hiện tại hẳn là có cường giả trấn thủ.
Hồ Tông Kỳ cũng chỉ là dám giày vò ở dã ngoại phụ cận Nam Nguyên.
Mà tin tức cũng là bị khuếch đại lên mà thôi.
Bên chỗ Nam Nguyên, Hạ gia hoài nghi mình có di tích ở đó, còn có thể im lặng chẳng hề có chút động tĩnh được sao?
Đại Yêu tới Nam Nguyên công thành thì chính là muốn chết.
Chỉ là dám nổi loạn ở dã ngoại, làm loạn một chút khiến người Nam Nguyên bây giờ đại khái không dám tùy tiện ra khỏi thành.
Nghĩ thì nghĩ, Tô Vũ vẫn cau mày nói: "Nam Nguyên có yêu thú nổi loạn? Xảy ra chuyện chết người à?"
"Không biết nữa."
Tô Vũ khẽ gật đầu, "Ta biết rồi, ta đi hỏi một chút xem sao."
Ngô Gia vội vàng nói: "Sư đệ, có muốn để học phủ hỗ trợ giải quyết những yêu tộc kia không, dù sao Nam Nguyên là quê hương của ngươi."
Tô Vũ cười nói: "Tạm thời không cần, còn chưa rõ tình huống cụ thể, Đại Hạ phủ hẳn là cũng đang quản."
"Đại Hạ phủ..."
Ngô Gia nhỏ giọng nói: "Ta nghe người ta nói, Long Võ vệ đã đi mấy lần, giết được ít yêu tộc, sau đó liền rời khỏi, họ vừa đi thì đám yêu tộc kia lại tới, trừ phi Long Võ vệ đóng quân bên đó, bằng không thì Nam Nguyên sẽ bị bế tắc!"
Tô Vũ gật gật đầu, "Ta biết rồi, bản thân Nam Nguyên quá yếu, cũng chẳng còn cách nào, giờ bên đó chỉ có hai vị Đằng Không thì phải."
Liễu Văn Ngạn rời đi, hiện tại Đằng Không thì cũng chỉ còn mỗi thập trưởng của Long Võ vệ, Hạ Binh, cùng với thành chủ Nam Nguyên, Ngô Văn Hải.
Hai vị Đằng Không, khi Tô Vũ đi học thì họ đều là Đằng Không nhị trọng, hiện tại nhiều lắm cũng mới lên tới Đằng Không tam trọng.
Mà hai người đều là Chiến giả, dù cho có mấy ngàn Thành Vệ quân thì đối phó với những Đại Yêu dã ngoại kia cũng hơi quá sức.
Nam Nguyên... Quá yếu.
Nhỏ yếu đến mức rất nhiều người tình nguyện ở lại ngoại ô Đại Hạ phủ tùy tiện mở mấy cái mỏ, làm một vị tiểu địa chủ thì cũng không muốn về Nam Nguyên. Cũng khó trách, nguyên khí ở bên đó quá ít, tu luyện tại nơi đó đối với Đằng Không tuyệt đối là bất lợi, trừ phi trắng trợn mua sắm Nguyên Khí dịch, bằng không sẽ chẳng có cách nào duy trì tu luyện thường ngày.
Tu luyện hằng ngày đều không có cách nào duy trì, chớ nói chi là làm bản thân mạnh lên.
Hiện tại, Tô Vũ cũng lắc đầu, Đại Hạ phủ có 28 thành, nghiêm chỉnh mà nói, nên bảo là 27 thành, Nam Nguyên chỉ là cấp hương trấn, chẳng qua là quá mức vắng vẻ, nằm ở chỗ ráp ranh, vị trí địa lý vẫn xem như trọng yếu nên mới xây một cái thành.
Thiên Thủy thành kế bên, Phó thống lĩnh của Thành Vệ quân cũng là Đằng Không, thành chủ đã trên Lăng Vân, đôi bên đều không thể so sánh.
Tô Vũ đang nghĩ ngợi, Trịnh Vân Huy chợt nhìn về phía hắn rồi kỳ quái nói: "Tô Vũ, Nam Nguyên có bảo vật gì à? Không có bảo vật thì Đại Yêu tấn công Nam Nguyên thành làm gì? Lại không có gì tốt.”
Tô Vũ bang quơ đáp: "Ta cũng chẳng biết."
Nói xong, hắn bèn tiếp tục: "Được rồi, ta nhắn tin hỏi một chút xem sao, hi vọng có thể đả thông, Nam Nguyên dù sao cũng là quê ta, nhà của ta vẫn ở bên đó, để xem bên kia có cần trợ giúp hay không."
"Nhà ở..."
Trịnh Vân Huy sửng sốt một chút, nhà á?
Nam Nguyên… bé như lỗ mũi ấy!
Một cái nhà bé tẹo, dù có là biệt thự thì cũng có thể đáng giá nổi mấy ngàn vạn sao?
Có thể đáng giá mấy trăm điểm công lao sao?
Đại khái là không thể nào!
Tô Vũ thế mà còn băn khoăn tới nhà cửa ở Nam Nguyên, Trịnh Vân Huy cũng thấy bó tay rồi.
Tô Vũ không thèm để ý tới gã, hắn lấy máy truyền tin ra, suy nghĩ một chút bèn gọi cho Vương phủ trưởng.
Chờ đợi một lúc, máy thông tin đã được kết nối.
"Ai vậy?"
Chất giọng đậm mùi quê của lão phủ trưởng khiến Tô Vũ có chút hốt hoảng, sống mũi hắn hơi cay, rất nhanh hắn liền trấn tĩnh lại: "Phủ trưởng, là ta, Tô Vũ!"
"Tô Vũ... A, là tiểu tử nhà ngươi, lão Liễu thì thôi đi, tiểu tử nhà ngươi mãi cũng không gửi thông tin trở về, còn tưởng rằng ngươi quên học phủ bên này rồi, có phải phát đạt rồi nên quên chúng ta?"
Lão phủ trưởng trêu ghẹo một câu, rất nhanh y tằng hắng một cái rồi nói: "Tiểu A Vũ, lão Liễu bọn họ đều lực bất tòng tâm rồi, ngươi ấy, đừng làm ầm ĩ, ngoan ngoãn nghe lời đi!"
"Phủ trưởng..."
Tô Vũ than nhẹ một tiếng, lão phủ trưởng vẫn lầu bầu: "Đừng giấu ta, ta dù sao cũng là phủ trưởng Nam Nguyên học phủ, tin tức bên Đại Hạ phủ người bình thường không biết chứ ta vẫn có thể nghe được. Tiểu tử ngươi... Thật có năng lực! Thật là có bản lĩnh! Thật sự đã cho ta thể diện! Đằng Không cơ đấy. Thành chủ đều không phải là đối thủ của ngươi rồi, lần trước họp, thành chủ còn nói, bây giờ ngươi trở về thì sẽ làm lá chắn chủ cho ngươi..."
"Phủ trưởng, ngài chớ nói đùa."