Tô Vũ mặc kệ bên kia, hắn tiếp tục đi dạo trong học phủ.
Trên đường nếu gặp được học viên của Đơn thần văn nhất hệ, mặc kệ là học viên hay lão sư thì Tô Vũ đều sẽ chủ động ân cần thăm hỏi.
Nhưng mà, hắn ân cần thăm hỏi lại cực kỳ cứa vào tim gan.
Đơn thần văn nhất hệ chỉ hận không thể chui vào kẽ đất.
Theo bọn hắn nghĩ, Tô Vũ đang cố ý đến gây chuyện, mà Tô Vũ hoàn toàn chính xác là muốn khiến bọn hắn ác tâm, khiến Đơn thần văn nhất hệ càng rơi vào buồn bực, càng thêm oán hận.
Không bao lâu sau, sau lưng Tô Vũ xuất hiện một người áo choàng.
"Tô huynh, ngươi tìm ta à?"
Phía sau, Hạ Thanh nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi một câu.
Tô Vũ bỗng nhiên đi tới lôi đài rồi nhìn thoáng qua nàng, nàng cũng là người thông minh, suy nghĩ một chút bèn cảm thấy Tô Vũ có thể là tới tìm nàng.
Còn chuyện khi Tô Vũ đến đã mang tới nhiều ảnh hưởng thì cũng là điều hắn không thèm để ý, dù ảnh hưởng này trong nháy mắt liền khiến cho hội giao lưu năm nay mất đi lạc thú.
Hạ Thanh vốn còn muốn lên thử nghiệm, kết quả nhìn đám học viên Chiến Tranh học phủ đó bỗng uể oải thì nàng cũng mất hứng thú, cấp tốc đến tìm Tô Vũ.
Tô Vũ không quay đầu lại, thấp giọng đáp: "Ừm, đêm nay tìm một chỗ tâm sự đi, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết..."
Nói xong, Tô Vũ lại bảo: "Cẩn thận một chút, hôm qua ta triệt để làm mất lòng người, nếu Thanh công chúa lo lắng, vậy cũng không cần hẹn, miễn cho liên lụy tới ngươi."
"Không sao, chuyện của Tô huynh chính là chuyện của ta!"
Hạ Thanh đáp ứng rất thoải mái, bất kể như thế nào, trước cứ gặp đã lại nói.
"Vậy buổi tối bàn lại, ta sẽ đi tìm ngươi!"
"Ừ!"
...
Tô Vũ cùng Hạ Thanh đơn giản trao đổi vài câu, sau đó liền tách ra.
Rất nhanh, Tô Vũ lại đi tới Dưỡng Tính viên.
Bên cạnh hòn non bộ.
Trương Hào nhìn chung quanh một vòng, một lát sau, Tô Vũ đã đến.
Thấy Tô Vũ, ánh mắt Trương Hào có chút phức tạp, "Tô huynh, tối hôm qua ngươi đã làm ta phải kinh sợ."
Tô Vũ cười cười, "Việc nhỏ, ta cho là ngươi đang ở bên khu Truyền Đạo cơ."
"Không có ý nghĩa gì!" Trương Hào nói thẳng: "Lần này có ngươi làm châu ngọc phía trước, kỳ thật rất nhiều người đều không đi tham gia hội giao lưu gì đó, chẳng còn nghĩa lý gì cả, không ai có thể hơn ngươi, dù đi trấn áp Chiến Tranh học phủ thì cũng chẳng có ý nghĩa nào!"
Dứt lời, Trương Hào lại vội hỏi: "Tô huynh là hỏi tới chuyện truyền âm ở cự ly xa sao?"
"Đúng vậy."
"Truyền âm phù ở cự ly xa dĩ nhiên là có, thế nhưng giá cả rất đắt đỏ, một viên ngọc phù giá trị trên ngàn công huân! Mà về bản chất thì nó cũng giống như máy truyền tin, có đôi khi còn không nhạy bằng. Theo ta thấy thì mua cái này không có lời."
“Không sao, cứ làm cho ta mấy cái đi."
Tô Vũ dứt lời lại bổ sung thêm: "Ngươi tự mình đi kiếm, miễn cho bị người khác động tay động chân vào."
"Ta hiểu.” Trương Hào gật đầu, rất nhanh y lại nói: "Tô huynh, nghe ta khuyên một câu, sắp tới đừng ra cửa, đừng đi xa."
Tô Vũ bỗng nhiên muốn truyền âm phù ở cự ly xa, y cũng có chút bận tâm, cái tên này sẽ không phải là muốn đi xa nhà đó chứ?
"Không sao đâu, ta tự có chừng mực."
Nói xong, Tô Vũ cười bảo: "Trước giúp ta ứng ra ít công huân, sau này ta sẽ trả cho ngươi."
"Không có việc gì, nếu tình hình kinh tế khó khăn thì có thể nợ trước."
Trương Hào cũng không quá để ý, Tô Vũ còn có thể thiếu y mấy ngàn công huân sao?
Y thậm chí ước gì là thế!
Y nghe người ta nói, Tô Vũ thiếu nợ Trịnh Vân Huy mấy vạn công huân, chuẩn bị dùng công pháp《 Tịnh Nguyên quyết 》đi đổi, đây chính là để trả nợ, y chỉ ước gì Tô Vũ không có tiền, đến lúc đó Tô Vũ cũng không phải người bạc bẽo, cho y phương thức mở mấy cái thần khiếu cũng đủ kiếm lời rồi.
Đơn giản trao đổi vài câu, Tô Vũ rất nhanh lại nói: "Hội hỗ trợ sắp tới sẽ có một ít nhiệm vụ, ngươi chú ý xem, có hứng thú có thể nhận lấy mấy nhiệm vụ."
"Được!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút lại dặn dò: "Lần này tới tìm ngươi không chỉ là vì việc này, gần đây ta đứng ở đầu sóng ngọn gió, vì ta, cũng vì an toàn của mọi người, một quãng thời gian trong tương lai hội hỗ trợ có thể sẽ phải ngủ đông."
"Ta hiểu."
Trương Hào gật đầu, chuyện này thì y có thể hiểu được.
Mặc dù đến bây giờ, y cũng không biết hội hỗ trợ rốt cuộc có những người nào.
Nhưng y biết, Tô Vũ hẳn là một thành viên cực kỳ quan trọng trong đó.
Hai người trao đổi một hồi, Tô Vũ bèn rời đi.
Hắn không đi tìm Lâm Diệu và Hồ Tông Kỳ, mà chỉ tùy tiện truyền âm vài câu, dặn cho hai người chú ý nhiệm vụ gần đây.
Người đều sắp đi rồi, mấy tên này cũng nên cho chút chỗ tốt.
Trực tiếp cho thì miễn đi nhưng tùy tiện phát ra ít nhiệm vụ nhỏ cũng ổn.
Để bọn hắn đổi lấy một chút công pháp, thậm chí là cơ sở văn quyết.
...
Đi đi dừng dừng, mấy lần đi tới cổng sở nghiên cứu Triệu Lập, Tô Vũ muốn đi vào nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Trước khoan hãy tới!
Chờ khi nào thật sự đi rồi thì tới nói sau.
Tính tình Triệu lão sư cổ quái, chính hắn cũng không dám nói về chuyện hắn sắp đi, Triệu Lập gửi gắm hi vọng rất lớn vào hắn, thậm chí ông từng nói nếu thật sự không vượt qua nổi, thì cứ bảo mình là người của Đúc Binh hệ.
"Đúc địa giai văn binh..."
Tô Vũ nỉ non một tiếng, hắn sẽ trở lại, cũng sẽ giúp Triệu lão sư đúc địa giai văn binh, hiện tại thì hắn còn chưa đủ tư cách, gần đây có quá nhiều chuyện, ngay cả đúc binh cơ sở hắn đều không nắm giữ, tùy tiện hỗ trợ thì sẽ chỉ thêm phiền.
...
Một mực vừa đi vừa nghỉ, nhìn mấy người, nhìn một số việc.
Tận tới đêm khuya, Tô Vũ mới mang theo Ảnh Tử cùng Thủy Nhân, thừa dịp bóng đêm và khả năng ẩn giấu của hai đại yêu để lặng lẽ đi ra khỏi học phủ.
Ban ngày hắn đi vòng vo một vòng, hiện tại Đơn thần văn nhất hệ gặp được hắn liền né xa, dù cho là những gia hỏa Đơn thần văn nhất hệ trước đó nhìn chằm chằm hắn thì hiện tại đại khái cũng không hứng thú quản hắn, cái tên này chỉ là cố ý tới khiến ngươi ghê tởm mà thôi.
...
Quán rượu Hạ thị.
Đây là một quán rượu lớn trong thành, phủ thành vốn là một thành thị không màn đêm, dù cho đã tối rồi thì đường phố vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại.
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ nhàn hạ thoải mái đi dạo phố.
Thật sự là lần đầu!
Hắn chưa ra khỏi học phủ được mấy lần, một lần là vì muốn tới khu 18, một lần là vì muốn tới Vạn Tộc hố, làm sao có thời giờ đi xem cái khác.
Mà đêm nay, Tô Vũ rốt cuộc cũng có thời gian ngắm nhìn xem Đại Hạ phủ phồn hoa thế nào.
Đèn đuốc sáng trưng!
Người đi đường ồn ào như dệt cửi!
Người người đông đúc!
Thật sự rất đông, rất náo nhiệt, rất phồn hoa. Đây là điều ngày xưa Tô Vũ chưa từng nhìn thấy, hai bên đường có nhiều cửa hàng, có người đang lớn tiếng gào to mời chào khách nhân, có cửa hàng truyền đến tiếng cười to cụng chén hân hoan.
Từng đạo quán tu luyện san sát, tu giả dân gian cũng nhiều, đêm hôm khuya khoắt còn có thể nghe được tiếng quyền cước giao kích và tiếng hò hét ầm ĩ!
Đây chính là dân gian của Đại Hạ phủ!
Đại Hạ phủ có nội tình rất sâu, nhưng sâu là ở cao tầng, tầng dưới chót kỳ thật không có quá nhiều biến hóa, vẫn thượng võ, vẫn máu nóng như cũ.
Đại Hạ phủ ra lệnh một tiếng, trăm vạn tướng sĩ tùy thời có thể xuất chiến.
Lão binh xuất ngũ cả một đống lớn, giống như cha của Tô Vũ, nhưng Đại Hạ phủ vừa ra tướng lệnh thì lão binh cũng đều sẽ trở về. Đây chính là Đại Hạ phủ.
Tô Vũ chậm rãi đi, hắn không quá thu hút, áo bào trắng đã đổi thành áo bào xanh, chen trong đám người cũng không quá làm cho người ta chú ý.
Rất nhanh, một quán rượu cao lớn hiện ra ở trước mắt.
Quán rượu của Hạ thị!