Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 815: Không Ăn Được Thì Chê Nho Xanh




"Ha ha!"

Chu Thiên Đạo cười châm chọc một tiếng, nhìn thoáng qua tình báo, khinh bỉ nói: "Đáng đời! Bị Đơn thần văn nhất hệ chèn ép chứ gì! Hạ gia có ra mặt cho ngươi không? Loại người này phải bị chèn ép, đầu óc không thanh tỉnh, đưa hết đồ tốt cho Hạ gia... sao ngươi không cho ta đây này!"

Mấy người không biết làm sao.

Ngài chính là không ăn được nho thì chê nho xanh!

Tô Vũ nếu ở Đại Minh phủ, ngài đại khái sẽ thật sự hưng phấn đến nổ tung, nào còn nói những lời kia!

Mấy người cũng đã quen lời của ông, rất nhanh, một vị trung niên nho nhã cười nói: "Tô Vũ quả thực là thiên tư tung hoành, nhưng nếu nói về thôi diễn công pháp... đại khái là còn nhờ có hào quang của đa thần văn hệ, ta không quá tin hắn có thể thôi diễn ra loại công pháp hoàn thiện này. Dĩ nhiên, vạn sự đều có ngoại lệ. Thứ ta để ý hơn vẫn là thiên phú của hắn, dù cho có khả năng là hắn đạt được truyền thừa, nhưng các ngươi nhìn thử xem..."

Y đong đưa cây quạt, cảm khái: "Nhập học mới chỉ hơn 4 tháng, từ Khai Nguyên, đến bây giờ đã mở ra 320 nguyên khiếu! Đáng sợ! Trung bình thì một ngày hắn mở ra gần 3 khiếu huyệt, huống chi, hắn vẫn còn phải tu luyện ý chí lực, nhìn đi, ý chí lực của hắn cũng không kém gì Đằng Không, nhị giai thần văn đã có bảy tám cái... Cái tên này đặt tại Cầu Tác cảnh thì cũng là sự tồn tại chưa từng có!"

Những điều này chỉ là truyền thừa thì sẽ không đủ, hắn vẫn phải có thiên phú.

Tô Vũ có đủ cơ duyên, thiên phú, chỉ là hắn thiếu mấy phần vận khí, tại Đại Hạ phủ bị áp chế quá nặng nề.

Đặt tại năm mươi năm trước, khi Ngũ Đại vẫn còn, hắn đại khái sẽ là lãnh tụ của thế hệ thanh niên Đại Hạ phủ, thậm chí là của toàn bộ Văn Minh sư thế hệ trẻ ở Nhân cảnh.

Chu Thiên Đạo xem thường: "Hạng người ăn may thôi, hắn là nhờ có một chút truyền thừa, nhưng cũng chỉ đến thế, còn không bằng thiên tài của Đại Minh chúng ta, thế nhân đều thích thổi phồng..."

Ông còn chưa nói xong, truyền âm phù trên thân trung niên nho nhã bỗng sáng lên một cái, trung niên khẽ nhíu mày, cấp tốc cầm lấy xem xét.

Chu Thiên Đạo còn đang chê bai Tô Vũ!

Tóm lại là hắn không được!

Kiểu gì cũng là không được!

Ánh mắt người trung niên dị dạng, chậm rãi cắt ngang: "Phủ chủ, ngài ngừng một lát."

"Làm gì?"

Chu Thiên Đạo vẫn đang than thở, hệt như bác gái đầu đường vậy.

Không có cách nào hết, ông ghen ghét a.

Hạ mập mạp há miệng liền đòi 4 triệu điểm công huân, ông đều sắp tức giận phát nổ rồi, có thể nói tốt cho Tô Vũ mới là lạ!

Cá mè một lứa!

Khốn nạn!

Trung niên nói khẽ: "Phủ chủ, người mà ngài mắng hình như có chút thú vị."

"Hở?"

"Tiểu tử mà ngài mắng kia, hình như... sắp trở thành người của chúng ta rồi."

Trung niên cũng không quá chắc chắn nhìn Chu Thiên Đạo, Chu Thiên Đạo cũng nhìn lại y.

Giờ khắc này mấy vị lão nhân khác cũng dồn dập nhìn về phía người trung niên.

Ý gì đây?

Trung niên có chút không xác định nói: "Đại Hạ phủ truyền tin đến, là do sứ giả của chúng ta ở Đại Hạ truyền tới, Tô Vũ đã liên hệ với người của chúng ta, hắn nói muốn gia nhập Đại Minh phủ, bảo Đại Minh phủ phái người hiệp đàm, hiệp thương."

"..."

Trong hoa viên an tĩnh một hồi.

Chu Thiên Đạo gật gật đầu, cười khẽ, bình tĩnh đáp: "Không tồi, tiểu tử Tô Vũ này, dù cho ta chưa gặp nhưng cũng biết hắn có mắt nhìn, biết đại thể, biết tiến thối! Đại Minh phủ rất tốt, Đại Minh phủ quá tốt rồi, Đại Minh phủ... thật là tốt!"

Mọi người nhìn ông, vừa mới rồi hình như ngài nói khác mà nhỉ?

Chu Thiên Đạo mới mặc kệ bọn hắn, đứng lên, dạo qua một vòng, cười tủm tỉm: "Tới Đại Minh phủ là lựa chọn tốt! Ta nói mà, tình báo tối hôm qua không thích hợp, tiểu tử này nhịn mấy tháng, tối hôm qua bỗng nhiên lại bạo phát, đây là quyết định muốn rời đi a. Ta biết ngay mà, quả nhiên, mắt nhìn của ta vẫn rất tốt!"

Dứt lời, Chu Thiên Đạo nhe răng cười hỏi: "Các ngươi nói xem tiểu tử này sẽ đưa ra điều kiện gì?"

Trung niên trầm ngâm một hồi, mở miệng đáp: "Phủ chủ, không phải nhắc tới điều kiện gì, ta là đang suy nghĩ, một khi hắn tới liệu có khiến cho Đơn thần văn nhất hệ nhằm vào, trả thù hay không."

Chu Thiên Đạo kinh ngạc ngắt ngang lời y: "Đại Minh Văn Minh học phủ ấy hả? Không đến mức đó chứ, mấy lão già kia cũng giống như ta, theo phật hệ mà." (Phật hệ: ý chỉ người theo chủ trương hiền hòa, yên bình, tốt đẹp)

"Ý ta nói là Đại Hạ phủ cùng Đại Chu phủ."

Chu Thiên Đạo sửng sốt một chút, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Vậy chắc là do ngươi nhầm rồi! Mẹ nó, ta không tìm bọn họ để gây sự đã rất không tệ rồi, họ lại còn dám tìm ta gây phiền? Chu Phá Long không muốn Chứng Đạo nữa sao? Đại Hạ phủ quấy rối, đảo loạn, thế thì Hạ Long Võ không muốn Chứng Đạo nữa luôn à?"

Chu Thiên Đạo nhịn không được cười phá lên: "Ta nói này Lão Hầu, ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không! Lão Chu gia nhà ta lại không cầu gì khác, Đơn thần văn nhất hệ dám khiêu khích Lão Chu gia? Cha ta dù gì cũng là người đứng thứ hai Cầu Tác cảnh, người nào làm ầm ĩ thì sẽ bị đánh chết, ngươi nghĩ rằng chúng ta là Đại Hạ phủ à?"

Chu Thiên Đạo bĩu môi nói tiếp: "Còn về ta, muốn Chứng Đạo vẫn còn sớm, mới vừa vào Nhật Nguyệt cửu trọng, ai biết ngày tháng năm nào mới Chứng Đạo! Ta cũng không phải Hạ Long Võ hay Chu Phá Thiên, nói một câu khó nghe, Hạ mập mạp chết bầm kia có khi còn Chứng Đạo sớm hơn cả ta nữa!"

Ông nói có vẻ rất u oán.

Nhưng đây là sự thật!

Không nói về chuyện này nữa, Chu Thiên Đạo lẩm bẩm: "Tới Đại Minh phủ... Tốt lắm! Ánh mắt rất tốt, thiên tài lại có mắt nhìn xa trông rộng, ta thích nhất! Không cần Hợp Khiếu pháp nữa, cho chúng ta mấy chục phần Phệ Hồn quyết là được, tiểu tử này mạnh lắm, giết được cả Đằng Không, lợi hại! Cho hắn hai năm, giết Lăng Vân hẳn cũng không có vấn đề gì lớn?"

Ánh mắt Chu Thiên Đạo phát sáng: "Qua hai năm, không phải là muốn mở ra Tinh Vũ phủ đệ sao? Cơ hội tốt a! Trước đó ta đi tìm tên khốn Hạ Long Võ kia, hắn còn hờ hững lạnh lẽo..."

Trung niên thở dài, lại cắt ngang lời ông: "Phủ chủ, trước đó ngài nói Hạ Long Võ hận không thể khóc lóc quỳ xin chúng ta hợp tác mà!"

"Có à?"

Chu Thiên Đạo không thừa nhận!

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, không đề cập tới cũng được.

Nghĩ đến nơi này, Chu Thiên Đạo cười bảo: "Thú vị, rất thú vị, tiểu tử này thật sự có mắt, ta không nghĩ tới hắn sẽ rời khỏi Đại Hạ phủ vào lúc này, cũng phải, lui một bước là trời cao biển rộng, cùng lắm thì mấy năm sau lại giết trở về! Hắn hẳn muốn bàn điều kiện, xem Đại Minh phủ có thành ý hay không đây mà."

Trung niên gật đầu, mở miệng nói: "Phủ chủ, để ta đi! Chỗ Tô Vũ chỉ sợ còn có không ít phiền toái phải xử lý, đầu đuôi cần giải quyết sạch sẽ, không cho hắn ít thuốc an thần, hắn đại khái sẽ không dám tùy tiện rời đi."

Nam tử trung niên mang họ Hầu, là thự trưởng của Dục Cường thự tại Đại Minh phủ.

Nhật Nguyệt cảnh!

Thự trưởng của Dục Cường thự Đại Minh phủ trước đó còn mạnh hơn cả Đại Hạ phủ, bất quá bây giờ Kỷ Hồng của Đại Hạ phủ cũng đã đột phá Nhật Nguyệt, Kỷ Hồng tuy nhỏ tuổi hơn vị trung niên này nhưng thiên phú lại kinh người hơn y.

Mẹ nó, thành ý mười phân vẹn mười.

Bất quá, Chu Thiên Đạo bỗng nhiên gạt đi: "Thôi, để ta đi! Ngươi đi không được, Hạ mập mạp rất khó dây dưa, còn có lão Vạn Thiên Thánh kia nữa, không chừng họ sẽ không chịu thả người, để ta tự mình tới đó!"

"Phủ chủ!"

Mấy người một mặt khiếp sợ, trung niên vội vàng can ngăn: "Phủ chủ, chiêu hiền đãi sĩ là chuyện nên làm, nhưng nếu ngài tự mình đi đàm luận với một học viên... Phủ chủ, việc này không thể được! Thứ nhất, Tô Vũ có khả năng sẽ ỷ vào được sủng mà kiêu!"

"Thứ hai, Tô Vũ cũng sẽ coi thường Đại Minh phủ!"

"Thứ ba, vào miệng lưỡi người đời, Phủ chủ Đại Minh phủ tự mình đi Đại Hạ phủ đào về một học viên. Chuyện này... chuyện này cũng quá hao tổn uy danh Phủ chủ!"

Chu Thiên Đạo xem thường: "Không có việc gì, ta đi sẽ thuận tiện hơn một chút! Đại Hạ phủ bên kia cũng không dám gây phiền cho ta, ngươi mà đi thì sẽ khó nói. Ta lười cùng bọn hắn cãi cọ! Không được thì ta mang theo Tô Vũ rồi chạy, còn có thể vây giết ta à? Không sợ cha ta xuất lực, khiến cho Hạ Long Võ toi đời?"

Dứt lời, ông lại thở dài: "Còn không phải tại hậu bối vô dụng! Bằng không, đâu cần ta ra mặt, ta muốn sinh một đứa con như Hạ Long Võ ấy, để nó đi là hay rồi, đâu cần mọi chuyện đều phải do ta ra mặt? Chẳng thể bớt lo a!"