"Nhiều người như vậy mà không có một người nào có biện pháp sao?"
Tôn Các lão giận dữ quát: "Cứ như vậy trơ mắt nhìn à?"
"Chính các ngươi ngẫm lại xem mình đã cầm bao nhiêu công huân, tiêu hao bao nhiêu tài nguyên để bồi dưỡng các ngươi, khi có chuyện thì ai cũng chỉ biết bo bo giữ mình, không có một ai nguyện ý ra sức ư?"
Không một người nào nguyện ý!
Đây mới là điều then chốt!
Thậm chí khiến cho ông cũng hơi tuyệt vọng!
Đây là Đơn thần văn nhất hệ mà ông khổ tâm gầy dựng 50 năm?
Thế mà lại thành chuyện cười lớn!
Vu Hồng cả giận nói: "Xa luân chiến, ta đã sớm nói rồi, nhất định phải giết được Tô Vũ! Không dám lên cũng phải lên! Không dám lên, chết cũng đáng đời! Ta tình nguyện chết mấy người, để người ngoài thấy huyết tính của các ngươi, cũng không muốn để cho người ta thấy chúng ta nhu nhược!"
Miệng cọp gan thỏ!
Bà nhìn về phía Tôn Các lão, Lý Các lão, giọng the thé quát to: "Không lên đài thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta? Một đám hèn nhát, một đám nhát gan, miệng cọp gan thỏ! Dù cho bị Tô Vũ giết, tối thiểu người ngoài còn biết người của Đơn thần văn nhất hệ dám chiến... Dám chiến thì mới có thể duy trì uy tín! Không dám chiến, từ nay về sau, không ai e ngại chúng ta, kính sợ chúng ta nữa..."
Thực lực không đủ, thua kém Tô Vũ, đó là vì Tô Vũ quá mạnh, thiên phú quá mạnh.
Tối thiểu là Đơn thần văn nhất hệ có người dám lên đài!
Mất mặt thì mất mặt, nhưng còn có thể miễn cưỡng duy trì uy tín, đừng chọc chúng ta, người của chúng ta còn có huyết tính, còn dám chiến đấu!
Nhưng mà bây giờ thật sự không phải là vấn đề không địch nổi.
Vu Hồng, tuyệt đối không phải nói ngoa.
Hiện tại, vài vị Các lão đều biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Nếu để cho người bên ngoài lưu lại ấn tượng như vậy, cho Đại Hạ phủ, cho Nhân cảnh lưu lại ấn tượng này thì Đơn thần văn nhất hệ chỉ sợ nội bộ đều sẽ phân liệt, sẽ bị gạt bỏ. Đơn thần văn nhất hệ ở các đại phủ khác nói không chừng cũng sẽ kéo dài khoảng cách với họ.
Không ai thừa nhận bọn hắn!
Bởi vì bọn họ làm mất hết thể diện của toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ!
Đang nghĩ ngợi, có người vào cửa, thấp giọng nói: "Các lão, Cửu Thiên học phủ gửi thư tới, nếu người của chúng ta không lên, bên Cửu Thiên sẽ cử người tới!"
Tôn Các lão không nói gì.
Rất nhanh, lại có người lên tiếng: "Vấn Đạo học phủ truyền tin, hỏi chúng ta trước 12 giờ có thể xử lý Tô Vũ hay không, không thể thì họ sẽ phái người tới trợ chiến!"
Liên tục không ngừng có tin tức truyền đến.
Thậm chí, không bao lâu sau, có người tiến đến thông báo: "Các lão, có một vị Sơn Hải từ Đại Thương phủ tự mình chạy đến, lúc này đã đến Bắc Phong thành, đang muốn liên hệ với chúng ta, hỏi chúng ta đã dẹp được Tô Vũ hay chưa..."
"..."
Vẻ mặt Tôn Các lão đỏ lên!
Quá mất mặt!
Ngay cả cường giả của Đơn thần văn hệ ở địa phủ bên cạnh đều ngồi không yên nữa rồi!
Chu Minh Nhân bế quan, giờ phút này ông là người chủ trì Đơn thần văn nhất hệ, thế nên chính mình đâm lao thì phải theo lao.
Tô Vũ, nhất định phải chết.
Dù cho hôm nay giết không được, hắn ra ngoài thì cũng nhất định phải giết.
Thế nhưng hôm nay... nhất định phải chiến!
Cưỡng ép sai khiến thì chỉ sợ không được.
Nghĩ đến nơi này, giọng Tôn Các lão lạnh lùng nói: "Bốn phương tám hướng đều đang chú mục vào chúng ta, Đại Thương phủ thậm chí đã tự mình đến, muốn chiến cũng phải chiến, không muốn chiến cũng phải chiến! Nếu cũng không nguyện ý lên đài thì rút thăm! Bây giờ ở Đơn thần văn nhất hệ, trợ giáo Đằng Không tiền kỳ có 36 người, rút ra 6 người, 6 chọn 1, ai rút trúng thì lên đài! Chiến đấu với Tô Vũ! Dù cho chết trận thì cũng phải chiến, nuôi các ngươi nhiều năm, nếu ngay cả một tên dưỡng tính đều không dám chiến thì giữ các ngươi có ích lợi gì!"
Dù cho chết trận thì cũng chỉ là 6 vị Đằng Không tiền kỳ.
Chết trận thì cũng hơn là bây giờ.
Lời này vừa nói ra, không ít người chợt biến sắc.
"Rút thăm!"
Vu Hồng cũng quát: "Chết cũng phải chết trên lôi đài, chết cũng phải để cho người ta thấy, Tô Vũ hạ thủ tàn nhẫn, độc ác với đồng học trong học phủ thế nào! Để ta xem Tô Vũ dù cho thắng hôm nay, thì ngày sau sẽ đối mặt ra sao?"
Có người đang điên cuồng thầm mắng!
Ngươi lấy mạng của chúng ta đi cược!
Đi đọ sức với Tô Vũ, chính ngươi tại sao không tự đi mà cược?
Lúc Trần Vĩnh khiêu chiến Tôn Các lão, làm sao ngươi không tiếp lời?
Một vị Lăng Vân cửu trọng đã hù chết các ngươi!
Oán niệm dâng lên!
Nhưng mà, đến giờ khắc này, vài vị Các lão không cho họ có cơ hội lựa chọn, nhất định phải lên đài, dù cho mất đi 6 vị Đằng Không thì cũng phải để người ta biết, Đơn thần văn nhất hệ dám chiến, để cho người ta thấy, Tô Vũ tàn nhẫn với đồng học thế nào!
...
Thời gian đã nhích dần tới 12 giờ.
Ngay một khắc này, bên ngoài đám người chợt tản ra, một đám người đi tới.
Có mấy người lộ ra vẻ mặt hơi khó coi.
Người đầu lĩnh vào trong bèn cả giận nói: "Tô Vũ, Sinh Tử lôi không phải bố trí để giải quyết đại thù, ngươi ỷ vào thiên phú mạnh hơn một chút, bố trí Sinh Tử lôi, tàn nhẫn sát hại Địch Phong, nhân thần đều căm phẫn!"
Tô Vũ thản nhiên đáp: "Thần tộc phẫn nộ thì đó là chuyện tốt, nhân tộc chưa chắc sẽ phẫn nộ đâu, ngươi cấu kết thần tộc rồi à?"
"..."
Người này chấn động trong lòng, thầm mắng trong bụng!
"Tô Vũ, ít miệng lưỡi dẻo quẹo đi, ta hỏi ngươi, có xuống đài hay không? Cho ngươi cơ hội mà ngươi không trân quý, ngươi nhất định phải tự tìm đường chết sao?"
Người này lớn tiếng nói: "Thần Văn học viện niệm tình ngươi có thiên phú thượng giai, không muốn phân tranh quá nhiều với ngươi, ngươi nhất định cứ tự tìm đường chết, lãng phí một thân thiên phú này sao?"
Tô Vũ cười, lời xã giao nói thật là dễ nghe.
Đương nhiên, có lẽ sẽ có đồ đần tin tưởng.
"Các ngươi hưng sư động chúng mà tới, tóm lại có lên đài không? Lên đài thì ký hiệp ước sinh tử! Không lên đài thì cũng không cần nhiều lời!"
Lời này vừa nói ra, mấy người mới tới tỏ ra rất bất đắc dĩ.
Lên đài... thì sẽ chết sao?
Không lên, chỉ trừ phi rời khỏi Đơn thần văn nhất hệ.
Người đầu lĩnh khẽ cắn răng, cấp tốc tiến lên, ký tên của mình, cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Vũ rồi quát, "Không biết tốt xấu, vậy hôm nay ta tới xử lý ngươi..."
Dưới đài một tràng thốt lên!
Đơn thần văn nhất hệ lên đài rồi!
"Vương Trinh, Đằng Không tam trọng, bốn năm trước trong top 10 Bách Cường bảng..."
Mười vị trí đầu của Bách Cường, bốn năm tiến vào Đằng Không tam trọng, không tính là quá yếu, thế nhưng cũng không tính là quá mạnh.
Bây giờ, người này bước lên đài.
Y cắn răng, không nói hai lời, một thanh trường kiếm bùng nổ, tiêu xạ mà ra!
Không có nhiều lời, không cho Tô Vũ cơ hội chuẩn bị.
Thời khắc này Tô Vũ còn chưa đứng dậy.
Y cũng chẳng quan tâm đến việc đó!
Có thể giết Tô Vũ là được, về những vấn đề khác... Đây là Sinh Tử lôi, không có trọng tài, quản những cái kia làm gì!
Mà đúng lúc ấy, y chợt thấy hoa mắt, một cỗ nguyên khí lực lượng cường đại vô cùng thoáng bùng nổ!
Quát to một tiếng, biển ý chí của Vương Trinh chấn động!
Vương Trinh không nhìn, trong tay đột ngột xuất hiện một viên ngọc phù, trực tiếp phóng ra, cái gì thì y cũng đều mặc kệ!
Thần phù!
Thần phù trong nháy mắt bộc phát ra nguyên khí vô cùng cường đại, vạn kiếm bùng nổ!
Không có chút chuẩn bị, y nào dám lên đài.
Lần này vì giết Tô Vũ, Đơn thần văn nhất hệ cũng chịu bỏ ra cái giá rất lớn.
Vết xe đổ của Địch Phong trước đó vẫn nằm ở kia, y không dám đợi đến khi bị Tô Vũ giết tới trước người mới dùng, lên đài dùng ngay rồi lại nói!
Nhưng mà vào lúc này, Tô Vũ trước mắt y bỗng nhiên biến thành một vũng nước!
Đúng!
Cảnh tượng rúng động lòng người đã phát sinh!
Tô Vũ hệt như người trong suốt, trong nháy mắt biến thành một người nước, nhanh chóng chảy xuôi, trong chớp mắt, tránh đi vô số kiếm nguyên khí kia, vệt nước lan tràn, trong nháy mắt đã cuốn lấy hai chân Vương Trinh!
Bịch một tiếng, hai chân y nổ tung!
Một thanh trường đao từ dưới đến bên trên, phập một tiếng, đem người cắt thành hai nửa!
Mà Tô Vũ trong nháy mắt cũng khôi phục nguyên dạng.
Vẻ mặt hắn hơi trắng, mỉm cười, một mặt thản nhiên.
Hóa nước!
Hôm nay, nếu không cần thiết thì công pháp gì hắn cũng đều dám dùng!
Đây là vốn liếng của hắn!
Về phần những người khác nghĩ gì... Không nhìn thấy hắn thôn phệ một giọt tinh huyết sao?
Thiên phú tinh huyết đó!
Đương nhiên, giả thôi, muốn tin hay không thì tùy.
Bốn phương lại lần nữa yên lặng, sau đó chấn động.
Đằng Không tam trọng... cứ thế mà bị giết dễ dàng vô cùng?
Thần phù tung ra thế mà bị Tô Vũ tránh đi?
Mãi đến khi Vương Trinh bị giết, vạn kiếm nguyên khí mất đi khống chế, không người điều khiển mới ầm ầm nổ tung tại chỗ!
Nguyên khí gợn sóng bao phủ bốn phương!
Lực bộc phát rất mạnh mẽ!
Chỉ sợ là đã tiếp cận Đằng Không cửu trọng!
Thế nhưng mà... không đánh trúng Tô Vũ!
Mà lúc này, mấy người dưới đài lộ ra vẻ mặt ảm đạm, một người trong đó bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy.
"Liễu Lập!"
Có người nổi giận gầm lên một tiếng, Liễu Lập là tên rút trúng thăm phải lên đài, hắn thế mà lại bỏ chạy!
Liễu Lập cũng không quay đầu lại!
Ta không muốn chết!
Vương Trinh mạnh hơn hắn, đi lên bùng nổ thần phù mà trong nháy mắt còn bị giết. Hắn không muốn chết, hắn tình nguyện rời khỏi Đơn thần văn nhất hệ, hắn tình nguyện bị ghi thù, hắn tình nguyện rời đi học phủ, hắn không muốn chết như vậy!
Dù cho cả một đời vùi thân ở học phủ, bị chèn ép, bị nhằm vào, thì hắn cũng không muốn cứ như vậy mà bị giết!
Không hề có chút hi vọng!
Xa luân chiến... là thứ vô nghĩa!
Con mẹ nó!
Vì sao Vu Hồng, Tôn Tường lại không để hậu duệ của mình tới đánh?
Đệt con mẹ các ngươi!
Mạng của ta cũng là mạng, tu luyện đến hôm nay, ta không cam tâm cứ như vậy chịu chết!