Trần Vĩnh nhìn Tô Vũ, mà Tô Vũ cũng đang nhìn vị sư bá này của mình.
Đôi bên đều không nói gì.
Tô Vũ hơi hơi khom lưng cúi người, tỏ vẻ cảm tạ.
Trên môi Trần Vĩnh lộ ra một nụ cười khổ sở, lần nữa quay đầu, y nhìn về phía Tôn Tường, nói khẽ: "Tôn Các lão, Đơn thần văn nhất hệ nếu phế vật như thế, không bằng hãy giải tán đi."
Tôn Tường biến sắc!
Dưỡng tính chiến Đằng Không, Đằng Không giết Lăng Vân, Lăng Vân chiến Sơn Hải...
Đa thần văn nhất hệ, thật sự không thể địch sao?
Ông ta không tin!
Ông muốn thử xem!
Nhưng mơ hồ trong đó, lòng ông có chút rung động, ông im lặng nhìn về phía Trần Vĩnh, Trần Vĩnh vẫn mỉm cười mà nhìn thẳng về phía ông như trước.
Vào lúc này, bốn phương tám hướng, người bu lại càng ngày càng nhiều.
Hàng loạt Các lão đều tới!
Cuộc chiến của học viên đã lan đến gần cuộc chiến của Các lão.
"Sư bá, ngài đi xuống đi!"
Đúng lúc ấy, Tô Vũ bỗng mở miệng, cười rộ lên nói: "Sư bá, trừ phi Hạ gia vạch ra chiến khu, bằng không Sơn Hải không thể phân sinh tử, sư bá, tạ ơn ngài, xin ngài xuống đài đi!"
Sơn Hải đấu sinh tử, trừ phi tại dã ngoại, bằng không thì trong phủ là không thể do chính Sơn Hải tùy ý quyết định.
Sinh Tử lôi cũng không bao gồm Sơn Hải trong ấy.
Lăng Vân thì lại không có vấn đề!
Trần Vĩnh nghiêng đầu nhìn hắn, rất lâu sau y mới thở dài một tiếng, rất nhanh bèn cười nói: "Ta chỉ đùa với Tôn Các lão một chút thôi, khảo nghiệm một thoáng ấy mà. Tôn các lão có biết quy tắc không thế, ta hơi lo lắng cho Đơn thần văn nhất hệ rồi đấy, hiện tại ngay cả quy tắc cơ bản cũng đều không hiểu."
"Sư bá nói rất phải!"
Tô Vũ cười tiếp lời: "Đơn thần văn nhất hệ đã phế đi, điểm này người sáng suốt đều nhìn ra, một đám rác rưởi mà thôi, lên tới Các lão, xuống đến học viên, ngoại trừ nội đấu, ngoại trừ tranh chấp nội bộ, ngoại trừ ngươi lừa ta gạt... Mặt khác, chẳng có cái gì."
Trần Vĩnh mỉm cười, y cũng không nhiều lời, chắp tay với Tôn Các lão rồi nói: "Tôn Các lão, ta chỉ đùa một chút, Sơn Hải không thể phân sinh tử, có cơ hội thì có thể để cho Lăng Vân trong hệ các ngươi thử xem!"
Nói xong, y bật cười bước xuống đài.
Tôn Các lão lộ ra vẻ mặt khó coi, Vu Hồng càng thêm phẫn nộ, "Trần Vĩnh, ngươi đang gây hấn với uy nghiêm của Các lão!"
Trần Vĩnh vừa đi xuống đài, vừa nhìn về phía bà ta, nhàn nhạt đáp: "Vu Các lão đừng hiểu lầm, ta là Quán trưởng Tàng Thư các, trên lý luận thì ta cùng cấp với Các lão, ta nói mấy câu đùa giỡn nho nhỏ sẽ không tính là khiêu khích, dĩ nhiên, nếu Vu các lão cảm thấy như vậy thì cũng có thể tính."
Vu Hồng lạnh lùng nhìn y, "Trần Vĩnh, nếu ngủ đông nhiều năm như vậy thì cũng chớ ngoi đầu lên, cẩn thận bước theo gót một số người!"
Trần Vĩnh nhìn thẳng vào mắt bà ta, bước từng bước một tới gần Vu Hồng.
Rất nhanh, y đi đến trước mặt đối phương, nói khẽ: "Ta biết ngươi đang nói người nào, Vu Hồng, ta nhớ kỹ ngươi!"
Hai mắt Vu Hồng co rút lại!
Giờ khắc này Trần Vĩnh không còn nở nụ cười, cũng không có phẫn nộ!
Chỉ có vẻ bình tĩnh!
Trần Vĩnh không nói thêm gì nữa, lui về đi tới bên cạnh Ngô Gia, y nhẹ nâng tay khẽ vuốt vuốt đầu Ngô Gia, lộ ra nụ cười buồn, dư quang thì nhìn về phía Tô Vũ...
Rất nhanh, nụ cười vụt tắt, trong lòng y khẽ than thở một tiếng.
...
Mà bên trên lôi đài, Tô Vũ cũng không để ý tới nữa những thứ này.
Hắn không lên tiếng nữa.
Nhắm mắt tu luyện!
Hợp khiếu!
Không những đang hợp khiếu mà hắn còn đang nhóm lửa thần văn chữ "Hỏa". Lúc này, thần vận của Tô Vũ nổi bật, khiếu huyệt như sao trời lấp lánh.
Thần văn đang tụ hợp, thần văn chiến kỹ với 8 viên thần văn đang dần dần chia tách.
Không một ai thấy.
Chỉ thấy hắn bá đạo và sự cường đại của hắn.
Một người, một đao.
Áo trắng như tuyết.
Bày xuống Sinh Tử lôi này nhưng lại không một ai dám bước lên đài.
Ngày khánh điển lại càng thêm châm chọc.
Càng thêm buồn cười!
Đám Tôn Các lão cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, dồn dập rời đi, trước khi đi có người nhìn về phía Tô Vũ như là xem người chết. Trừ phi ngươi cả một đời trốn ở trong học phủ, bằng không... Ra ngoài thì ngươi ắt phải chết!
Nhất định phải giết ngươi!
Không giết Tô Vũ, việc ngày hôm nay rất nhanh sẽ truyền khắp Đại Hạ phủ, truyền khắp Nhân cảnh.
Một tên dưỡng tính vô danh lại chấn nhiếp toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ.
Sỉ nhục!
...
Tin tức lan truyền càng lúc càng rộng!
Đại Hạ Chiến Tranh học phủ.
Tin tức cũng truyền tới.
"Tin lớn đây!"
"Đại Hạ Văn Minh học phủ, Tô Vũ bày xuống Sinh Tử lôi, ba đao đánh chết Địch Phong hạng nhất Bách Cường bảng. Hiện tại hắn khiêu chiến hết thảy Đằng Không tiền kỳ, không một ai dám lên đài!"
"Đơn thần văn nhất hệ, một vị Đằng Không ngũ trọng đều bị chấn nhiếp đến mức không dám lên đài, quá rúng động!"
"..."
Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, giờ khắc này cũng đã sôi trào.
Có người tuyên dương khắp chốn, có người vội vàng hỏi: "Tô Vũ? Là Tô Vũ sáng tạo ra Hợp Khiếu pháp ấy hả?"
"Chính là hắn, hắn còn sáng tạo ra Phệ Hồn quyết nữa!"
"Cái tên này... Là người mới à?"
"Đúng, hắn là tân sinh năm nay mới nhập học!"
"..."
Tin tức triệt để truyền ra, nếu trước đó Tô Vũ vẫn chỉ dương danh ở Đại Hạ Văn Minh học phủ thì hôm nay, toàn bộ Đại Hạ phủ đều biết tới hắn.
Tô Vũ điên cuồng!
Tô Vũ yêu nghiệt!
Ngày khánh điển, chém chết đệ nhất Bách Cường bảng, Địch Phong!
Bày ra Sinh Tử lôi, uy hiếp Đơn thần văn nhất hệ khiến không một ai dám lên đài.
Đây là người mới à?
Chuyện này quá đáng sợ!
Bởi vậy, thậm chí có người suy đoán ra một chút sự tình, vài ngày trước, Vạn Tộc giáo bị giết mất một vị Đằng Không tam trọng, một vị Đằng Không ngũ trọng, có người nói, không phải do Hạ gia giết mà là Tô Vũ tự mình động thủ chém giết!
Tô Vũ còn chưa tới Đằng Không đã chém giết hai vị Đằng Không cảnh!
Không, là ba vị!
Địch Phong đã đột phá rồi!
Đệ nhất Bách Cường, Địch Phong trên lôi đài đã đột phá Đằng Không, Tô Vũ để mặc gã đột phá, sau đó mới ra tay chém chết!
Dưỡng tính giết Đằng Không!
Lúc bấy giờ, một số lão nhân đều không nhịn được nghĩ đến vị thiếu niên kinh diễm thiên hạ năm đó - Liễu Văn Ngạn!
Đồng dạng khi ấy ông cũng là dưỡng tính trảm Đằng Không!
"Đa thần văn dung hợp hệ..."
Giờ khắc này, vô số người đều đang nhắc tới, đa thần văn nhất hệ, quả là yêu nghiệt.
Khó trách, khó trách Đơn thần văn nhất hệ những năm qua đều không thể triệt để đè ép đối phương.
...
Long Võ học phủ, Cửu Thiên học phủ, Vấn Đạo học phủ...
Từng học phủ đều đang lưu truyền tin tức chấn động này.
Tin tức cấp tốc lan truyền ra khắp nơi.
Đại Hạ phủ, Tô Vũ!
Ngày hôm ấy, cái tên Tô Vũ đã truyền khắp bốn phương.
...
Thời gian trôi qua từng chút một.
Không có đại chiến nhưng người vây xem lại càng ngày càng nhiều, ai ai cũng quan sát thiếu niên trên lôi đài, vô số lòng người đều đang sục sôi, lại có chút cảm giác nói không ra lời.
Cảm giác gì nhỉ?
Bọn họ khó mà diễn tả được!
Chỉ cảm thấy có cảm xúc từ đáy lòng dâng lên, rất muốn bùng nổ, mong muốn phát tiết, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Đó là cảm xúc gì vậy?
Bọn hắn không rõ ràng, cũng không biết.
Sắc trời dần dần tối đen, Bách Cường yến đã bắt đầu.
Nhưng mà vào giờ khắc này, nào ai còn có tâm tư ăn Bách Cường yến gì nữa?
Mà giờ khắc này, có người đi đến.
Người của Hạ gia!
Hạ Hầu gia tới, Đại Hạ vương không ở đây, Hạ Long Võ cũng không có mặt, chỉ có một mình Hạ Hầu gia xuất hiện.
Đám người vội vã tản ra.
Hạ Hầu gia nhìn về phía Tô Vũ trên lôi đài, y không nói gì, chỉ giữ im lặng.
Cứ như vậy mà nhìn hắn, không biết qua bao lâu, Hạ Hầu gia mới chợt lên tiếng.
"Tản đi, ở Đại Hạ phủ này, ta sẽ bảo đảm cho ngươi!"
Tô Vũ nhìn Hạ Hầu gia, đứng dậy, hắn hơi hơi khom người, "Đa tạ Hầu gia! Trước 12 giờ ta sẽ không lui đài, ta sẽ tặng chút niềm vui nhân khánh điển 350 năm khai phủ của Đại Hạ phủ!"
Ánh mắt Hạ Hầu gia biến ảo, y khẽ gật đầu, "Ta hiểu! Bất quá tranh phong cùng một đám rác rưởi, không duyên cớ hạ thấp thân phận..."
Nói xong, y mỉm cười vỗ vai Hạ Hổ Vưu bên cạnh, "Đưa Bách Cường yến lên cho Tô Vũ đi, ăn luôn trên lôi đài!"
Hạ Hổ Vưu vẫn còn hơi không hiểu.
Nhưng dù cho suy nghĩ mờ mịt thì cậu vẫn tiếp nhận thịt rượu từ tùy tùng theo sau, bưng thịt rượu rồi đi lên lôi đài.
Hạ Hầu gia cười vang: "Học viên Bách Cường vào Bách Cường lâu, Bách Cường yến đã bắt đầu! Chúc mừng ngày khánh điển!"
Im ắng.
Lần nữa lại chìm vào im ắng.
Tất cả mọi người xem không hiểu, lúc này còn muốn tổ chức Bách Cường yến sao?
Nhưng mà Hạ Hầu gia đều đã nói như vậy, không có ai dám phản bác.
Từng vị học viên đi một bước lại quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, nhìn xem hắn ăn thức ăn, uống rượu, có chút cô đơn vắng vẻ.