Chờ hắn tiến vào, vài vị Đại Yêu hai mặt nhìn nhau.
Ảnh Tử cùng Thủy Nhân cũng bị Tô Vũ ném xuống, đám Đại Yêu vội vàng truyền âm hàn huyên.
"Hắn thật sự là Vạn Thạch à?"
"Lão Ngưu, lúc nãy ngươi cố ý hả?"
"..."
Toản Sơn ngưu buồn bực đáp: "Không cố ý, hắn thật sự vô cùng mạnh! Lực bộc phát trong nháy mắt đạt đến Đằng Không, mười quyền liên tiếp, ta khó lòng phòng vệ! Hắn không chỉ có lực bộc phát mạnh, mấu chốt là, hắn quá bền bỉ!"
Tô Vũ mở ra tổng cộng 320 khiếu, quá bền bỉ.
Một quyền xuống, tiêu hao nguyên khí xong hắn không chỉ có thể khôi phục hơn phân nửa mà các khiếu huyệt còn có thể điều động nguyên khí.
"Chiến giả khai khiếu không đến 100, dù cho đến Đằng Không tứ ngũ trọng đều chưa hẳn có thể địch lại hắn, phối hợp với ý chí lực thì cứ coi hắn là Đằng Không ngũ trọng là được rồi!"
Lời này vừa nói ra, vài vị Đại Yêu im ắng.
Thủy Nhân và Ảnh Tử cũng không lên tiếng, lần trước Tô Vũ đã giết một vị Đằng Không ngũ trọng, bất quá khi ấy là tập kích chém giết, còn lần này thì khác biệt.
Thực lực của cái tên này tiến bộ quá nhanh.
"Hắn đang đi tìm mấy vị kia à?"
"Gần đây có phải có kế hoạch gì không?"
"..."
Vài vị Đại Yêu tụ lại hàn huyên, lúc này, bên trong lồng giam bên cạnh, bỗng nhiên có tiếng động truyền đến, hơi có chút non nớt, có chút không quá thuần thục, có chút rụt rè nói ra tiếng thông dụng.
"Các vị... Ta... Cũng muốn đi..."
Vài vị Đại Yêu ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên đồng loạt nhìn về phía chiếc lồng cuối cùng.
Cục lông nhỏ!
Ảnh Tử bất ngờ thốt lên: "Ngươi biết tiếng thông dụng à?"
"Ta... Nghe các ngươi... Nói... Học theo..."
Vài đầu Đại Yêu lại lần nữa ngốc trệ, thế này mà cũng được, tiểu tử này quá là thiên tài a, đám Toản Sơn ngưu đại khái là ngày ngày đều trò chuyện tán gẫu vì quá rảnh rỗi, kết quả không nghĩ tới Cục lông nhỏ thế mà nghe thông thấu, vậy cũng được sao?
"Ngươi sao lại có thể học được?"
Một môn ngôn ngữ, ngươi hoàn toàn không có cơ sở, học kiểu gì chứ?
Trong lồng, Cục lông nhỏ chớp chớp ánh mắt nhỏ, "Ý chí... Cảm ứng... Đoán một chút..."
Vài vị Đại Yêu đều hiểu ý của nó.
Cái tên này rất thông tuệ đối với ý chí lực biến hóa, thông qua chút ít việc này để phán đoán xem đám Đại Yêu nói cái gì, thế mà nó bèn học được đôi chút ngôn ngữ.
Học được tiếng thông dụng thì ở chư thiên vạn tộc, cơ hồ đều có thể trao đổi với cả người và yêu.
Toan Nghê hiếu kỳ hỏi: "Ngươi là cái gì? Phệ Thần tộc? Nghe rất ngầu, cẩn thận cái tên này bị Thần tộc nghe được, chúng sẽ tiêu diệt chủng tộc các ngươi!"
"Phệ thần... Không phải... nha..."
Cục lông nhỏ cũng không biết nói mình là cái gì, hay làm sao để giới thiệu chính mình, nó quá gấp gáp nên cũng không để ý cái này, vội vội vàng vàng nói: "Ta... Muốn ra ngoài..."
"Đó cũng không phải điều mà chúng ta định đoạt được."
Toan Nghê hiện tại còn đang bị nhốt ở trong lồng đây, nó bất đắc dĩ nói: "Mọi chuyện do tên trong kia định đoạt, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chúng ta cúi đầu đổi mệnh, ngươi gấp cái gì, chúng ta bị nhốt lâu lắm rồi, tinh khí thần cũng bị mất, lúc này mới thỏa hiệp, ngươi đừng vội thỏa hiệp chứ!"
Ngươi mới đến có mấy ngày thôi mà!
Vội vã cúi đầu làm gì?
Tiếp tục giam giữ, bằng không thì mọi người sẽ thấy khó chịu trong lòng a, ngươi mới bị nhốt mấy ngày liền muốn đi, vậy chúng ta không phải bị giam nhiều năm uổng phí à?
Vài đầu Đại Yêu đang trò chuyện, Tô Vũ đã đi ra.
Trên mặt hắn nở nụ cười, giống như đã bàn bạc xong điều gì đó.
Hắn vừa mới chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bên tai có âm thanh, thanh âm xa lạ vang lên, "Thơm thơm... Ta muốn ra ngoài..."
Tô Vũ sững sờ, trong nháy mắt nhìn về phía chiếc lồng số 7.
Cục lông nhỏ!
Phệ Thần tộc!
Cái tên này biết nói chuyện à?
Không đúng, cái tên này biết nói tiếng thông dụng sao?
"Ngươi đang gọi ta à?" Tô Vũ mở miệng, ngoài ý muốn hỏi lại: "Ngươi biết nói tiếng thông dụng hả?"
"Học!"
Cục lông nhỏ chớp mắt, nhìn chằm chằm Tô Vũ, nó cũng muốn ra ngoài, nó không muốn bị giam giữ.
Tô Vũ nhíu mày, lắc đầu nói: "Không được, đặc tính chủng tộc của ngươi còn chưa rõ ràng, ngươi lại có thể xâm lấn biển ý chí, quá nguy hiểm!"
Hồng Đàm bởi vì muốn bế quan nên không có quá nhiều thời gian nghiên cứu thứ này, nhưng Tô Vũ biết nó rất nguy hiểm.
Đừng nhìn nó chẳng qua chỉ là Đằng Không, mấu chốt là nó có thể xâm lấn biển ý chí, điều này rất nguy hiểm.
Mà phải khắc chế nó như thế nào thì cũng không quá rõ ràng.
Cục lông nhỏ dường như không nghe hiểu, lặp lại: "Ra ngoài... có được không?"
"Không thể!"
Tô Vũ nhìn nó, có chút bất đắc dĩ, "Ngươi cũng là thứ tốt, then chốt ở chỗ, khó đối phó với ngươi lắm... Được rồi, để nói sau đi, Toan Nghê, Toản Sơn ngưu, mấy người các ngươi trước tiên cứ lưu lại, cũng tốt, vừa vặn dạy cho nó nói tiếng thông dụng đi."
Toan Nghê cùng Toản Sơn ngưu rất bất đắc dĩ!
Vẫn phải dạy học!
Mà Tô Vũ lại nhìn thoáng qua Cục lông nhỏ, thầm thở ra một hơi dài, thứ này quá lợi hại.
Thật sự rất lợi hại!
Đằng Không cảnh, thôn phệ thần văn Đằng Không, chui vào biển ý chí, khó lòng mà phòng bị!
Vạn tộc nếu có thể thu phục được Phệ Thần tộc để đối đầu với Văn Minh sư thì sẽ chính là đại sát chiêu.
Ngươi dùng thần văn cụ hiện để công kích, mới vừa ra thì thần văn đã biến mất. Ngươi có ngẩn ngơ luôn không đây?
Mặc kệ là Cải tạo sư, Thuần thú sư, Thần Đan sư... Cơ hồ đều có thần văn, mà rất nhiều người vẫn coi đấy là Chủ Thần văn, không còn thần văn nữa thì rất khó trở thành cường giả, dưới tình huống như vậy, thần văn bị khắc chế thì đại biểu Văn Minh sư sẽ gặp khắc tinh lớn nhất.
Thoáng cái liền mất đi thủ đoạn công kích!
Văn Minh sư như vậy sẽ tuỳ tiện bị người ta giết chết.
Tô Vũ kỳ thật vẫn muốn tìm hiểu nhiều thêm về chủng tộc này, kết quả Cục lông nhỏ chỉ biết một chút tiếng thông dụng, nói chuyện lý giải rất tốn sức, mà Tô Vũ nói gì thì nó cũng chẳng nghe hiểu được nhiều, cho nên hắn không hỏi nữa.
...
Rời khỏi trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, Tô Vũ bắt đầu phần tu luyện hôm nay.
Mà Đại Hạ phủ giờ phút này đang đắm chìm trong vui sướng.
Khắp nơi đều khoác lụa hồng!
Ngày mai chính là khánh điển khai phủ!
...
Ngày mùng 4 tháng 12.
Khánh điển khai phủ của Đại Hạ phủ.
Trong học phủ vui mừng hớn hở.
Sáng sớm, tiếng ồn ào náo nhiệt không ngừng.
Sở nghiên cứu Nguyên Thần cũng đã được trang trí rực rỡ, khi Tô Vũ đi ra từ phòng tu luyện, đám Ngô Lam đang lo treo dải lụa đầy sắc màu.
Sắc mặt ai nấy đều vui tươi rạng ngời.
Tô Vũ mỉm cười, ngoắc tay gọi Ngô Gia: "Sư tỷ!"
Ngô Gia vội vàng chạy tới, vui vẻ nói: "Sư đệ, chuẩn bị ra ngoài sao? Hôm nay Đại Hạ phủ rất náo nhiệt..."
"Ta không đi.” Tô Vũ cười nói: "Sư tỷ, ngươi chỉ e là cũng không thể ra ngoài."
"Hả?"
Ngô Gia có chút uể oải, không thể đi ra ngoài chơi sao?
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Sư tỷ, ngày mùng 4 tháng 12 rồi, còn 26 ngày nữa thì sẽ hết năm!"
"..."
Ngô Gia giống như nhớ ra cái gì đó, một mặt hấp tấp nói: "Đúng vậy a!"
"Cho nên... ngươi nhất định phải đánh Bách Cường bảng!"
Là việc nhất định phải làm!
Tô Vũ cười khẽ: "Nếu còn không đánh nữa, sư bá là trung cấp nghiên cứu viên, Quán trưởng của Tàng Thư các, ngươi nhập học cũng hơn hai năm, dựa theo tiêu chuẩn xét duyệt thì sư bá gần đây cũng không có thành quả nghiên cứu gì có khả năng thay thế. Ngươi mà không đánh bảng, chức danh trung cấp nghiên cứu viên của sư bá đều chưa hẳn có thể giữ được, không phải trung cấp nghiên cứu viên thì vị trí Quán trưởng sẽ mất, Giám sát viện giờ lại khó hơn các năm trước, đừng nói vòng thứ hai khảo sát, vòng thứ nhất khảo sát cũng khó mà qua!"
Vòng thứ nhất, Hoàng lão có ý muốn nghiêm trị, thế nhưng bổ sung một chút thâm hụt, hoặc là sự tình không quá nghiêm trọng thì cho một cơ hội, không thể một lần đều đánh chết tất cả được.
Chỉ khi nào tiến vào vòng thứ hai, thì đó chính là phải truy cứu trách nhiệm!
Không phải là chuyện mà chỉ cần bù đắp thâm hụt thì có thể cho qua được nữa.
Học phủ có rất nhiều tiêu chuẩn căn bản đối với nghiên cứu viên đẳng cấp khác nhau, Trần Vĩnh cũng tính là nhân vật quyền cao chức trọng, nói tóm lại, Ngô Gia không vào Bách Cường thì Trần Vĩnh năm nay sẽ gặp phiền toái rất lớn.