Những học viên vạn tộc khác cũng dồn dập tự giới thiệu bản thân một phen.
Có kẻ đến từ Hồ tộc, có kẻ đến từ Ngưu tộc, nhưng đặc biệt nhất phải kể tới một chủng tộc tương đối đặc thù, Tô Vũ hiển nhiên cực kỳ quen thuộc với bộ tộc này, Thiết Dực điểu nhất tộc!
Đúng vậy!
Chính là Thiết Dực điểu!
Tô Vũ vừa nghe liền giật nảy mình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.
Ngươi biết không?
Trước đây khi ta không có tiền, dùng không nổi tinh huyết Phá Sơn ngưu thì ngày ngày đều dùng máu tươi của nhất tộc các ngươi để tu luyện.
Mấu chốt là, nếu hắn không lầm thì Thiết Dực điểu nhất tộc chính là chủng tộc đối địch với nhân tộc.
Bằng không thì nhân tộc cũng sẽ không công khai bán máu tươi của bọn nó như thế.
Cái quỷ gì?
Vạn tộc học viện thế mà còn thu học viên đến từ Thiết Dực điểu nhất tộc, thích hợp sao?
Bọn chúng thấy nhân tộc thường xuyên bán tinh huyết của chính đồng loại mình thì sẽ không phát cuồng?
Đệt, đúng là không hiểu nổi tâm tư của lão Vạn!
Ít ra cũng phải như Vân Hổ tộc, có lẽ sau lưng có giao dịch, nhưng tối thiểu ở bề ngoài thì chẳng có ai dám công khai bán tinh huyết của chúng nó.
...
Tô Vũ hàn huyên cùng bọn họ một hồi, người tới lui qua lại, trông thấy cảnh tượng này cũng không ít.
Tô Vũ nói không thèm để ý là thật sự không thèm để ý.
Đám học viên vạn tộc thấy vậy thì vừa bất ngờ, vừa nhẹ nhàng thở hắt ra, có vẻ Tô Vũ thật sự nguyện ý cùng bọn hắn giao hảo chứ không để tâm tới cái nhìn của mọi người xung quanh.
Lại nói chuyện thêm một lúc, Hạ Thanh chủ động đề cập: "Tô huynh, lần trước lúc ngươi định ra ngoài đã muốn mượn Hộ Đạo giả của ta, đáng tiếc lúc đó bọn họ lại đều đang có công vụ bận rộn, nhưng đợt này họ rảnh rỗi rồi, tất cả mọi người đều là người quen thân thiết, nếu ngươi có gì khó khăn thì tùy thời đều có thể báo cho chúng ta một tiếng, chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ ngươi hết mình."
Tô Vũ mỉm cười đáp: "Được rồi, hiện tại không có chuyện gì đâu!"
Dứt lời lại khẽ nhíu mày nhìn về phía Hạ Thanh, ra vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Bên dưới lớp áo choàng, Hạ Thanh tinh ý bắt được cảm xúc của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Hẳn là Tô Vũ không muốn nói chuyện trước mặt mấy học viên khác, xem ra tuy ngoài mặt cười cười nói nói, nhưng hắn lại tin tưởng mình hơn, không dành nhiều niềm tin cho những đồng học bên cạnh.
Mà nghĩ tới đây thì Hạ Thanh bỗng thấy hơi trùng xuống, tâm tư nàng hiện giờ có chút phức tạp.
Tô Vũ là học viên thiên tài!
Chẳng những là thiên tài trong mảng tu luyện, mà hắn còn là thiên tài trong mảng nghiên cứu.
Bản Hợp Khiếu pháp của hắn hiển nhiên học viên vạn tộc đều đã biết tin tức, dạng thanh niên xuất sắc như vậy thì hiển nhiên ai cũng muốn kết giao.
Có điều Tô Vũ lại có thân phận đặc thù, kết giao với hắn chính là đắc tội với cường giả Đơn thần văn nhất hệ.
Hai chọn một...
Rốt cuộc nên lựa chọn bên nào?
Đại Hạ phủ Hạ gia dường như hơi nghiêng cán cân về phía Tô Vũ, có điều kẻ ra mặt rõ ràng cũng chỉ có mỗi Hạ Hổ Vưu.
Nhưng ứng cử viên hạch tâm cạnh tranh chức vụ Phủ chủ lại là Hạ Ngọc Văn, mà Hạ Ngọc Văn thì lại đối địch Tô Vũ.
Hạ Hổ Vưu chẳng qua chỉ là chi mạch.
Dòng chính Hạ Thiền cũng là người của Đơn thần văn nhất hệ.
Đứng tại góc độ của Hạ Thanh đến xem thì Hạ gia hẳn là đang chống lưng cho Đơn thần văn nhất hệ, bằng không những năm qua Đơn thần văn nhất hệ cũng không đến mức áp chế Đa thần văn nhất hệ tới nỗi vô phương ngẩng đầu.
Tâm tình của Hạ Thanh thật sự phức tạp, nàng lại nói thêm vài câu với Tô Vũ rồi tạm biệt, mỗi người đi một ngả.
Chờ Tô Vũ đi rồi, mấy học viên vạn tộc đi cùng Hạ Thanh mới lên tiếng: "Thái độ của Tô Vũ có phải đại biểu cho thái độ của Đa thần văn nhất hệ hay không? Nếu như chúng ta duy trì liên minh với bọn họ..."
Hạ Thanh thở dài, cắt ngang lời gã: "Nếu giao hảo với Đa thần văn nhất hệ thì Đơn thần văn nhất hệ chắc chắn sẽ phản đối, tới lúc đó, liên minh giữa chúng ta và bọn hắn xem như trở thành một trò cười rồi."
Tiểu tộc thật sự quá khó khăn.
Hạ Thanh lại nói tiếp: "Thái độ ủng hộ của Tô Vũ và Đa thần văn nhất hệ đối với chúng ta mà nói vốn không phải là chuyện tốt, giao hảo thân cận với bọn họ ngược lại sẽ còn đẩy chúng ta lên chiếc thuyền đối lập với một nhóm cường giả!"
Lúc này Hạ Thanh thật sự cảm thấy rất rối rắm, chẳng thà Tô Vũ bày tỏ thái độ chán ghét còn dễ chịu hơn, tới lúc đó thì rất dễ dàng lựa chọn.
"Chẳng phải Vạn phủ trưởng cũng ủng hộ chúng ta sao?" Lại có một kẻ khác xen vào.
"Vạn phủ trưởng..." Hạ Thanh nhìn thoáng qua Tu Tâm các đằng xa, hạ thấp giọng thì thầm: "Ông ấy mà thật lòng ủng hộ chúng ta thì Đại Hạ phủ sẽ không có nhiều thanh âm phản đối như vậy. Mục đích của Vạn phủ trưởng chỉ là muốn lấy chúng ta làm vật dẫn để hòa hoãn các phe phái trong học phủ bớt xung đột mà thôi."
Vạn Thiên Thánh chưa hẳn thành tâm.
Nói tới đây, Hạ Thanh chợt phất tay, kéo mọi người rời đi, "Trở về rồi hãy nói!"
Nơi này không an toàn!
Cẩn thận bị người nghe trộm.
Mấy học viên vạn tộc xung quanh không nói thêm gì nữa, rất mau liền đuổi theo bước chân của Hạ Thanh.
...
Biệt thự của Hạ Thanh.
Các học viên vừa vào cửa liền dồn dập trút bỏ áo choàng.
Sau lưng gia hỏa Thiết Dực điểu mọc ra hai cái cánh nhỏ; trên trán tên Ngưu tộc thì có hai cái sừng trâu...
Đám học viên này còn chưa đến Sơn Hải, hiển nhiên không làm được chuyện hoàn toàn chuyển đổi nhân dạng.
Hiện tại gỡ bỏ lớp áo che đi dung mạo xong thì bọn họ đều thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ngưu Chấn của Ngưu tộc phàn nàn: "Ở bên ngoài không được tự nhiên chút nào. Nhân tộc chết tiệt, rõ ràng là chúng ta tới đây để kết minh, nhưng bọn hắn lại không hề có thành ý! Mấy tháng nay chúng ta vẫn luôn bị nhốt ở tiểu học viện này, dù cho có ra được khỏi cửa học viện thì cũng đều bị người tùy thời giám sát..."
Ban nãy lúc ở trước cửa khu bí cảnh có một người vẫn luôn đi theo giám thị bọn họ.
Điều này khiến cả đám đều rất không hài lòng!
Bọn hắn là tới kết minh, cũng không phải tới Nhân cảnh làm con tin.
Oán trách một câu xong, Ngưu Chấn lại rầu rĩ hỏi: "Thanh điện hạ, người của Đơn thần văn nhất hệ tới tìm ngươi?"
"Ừm."
"Bọn hắn nói thế nào?"
Hạ Thanh cau mày đáp: "Hết sức mập mờ, đại ý là bảo mặc kệ việc chúng ta cùng Tô Vũ giao hảo là thật hay giả, nhưng một khi tất cả mọi người đều nhìn thấy như vậy thì bọn hắn cũng rất khó để duy trì lợi ích cho chúng ta."
Ngưu Chấn cả giận mắng: "Nói bậy, chúng ta giao hảo với Tô Vũ chẳng phải là do bọn hắn ra hiệu kêu chúng ta làm? Hiện tại lại dùng lý do này để lật lọng với chúng ta?"
Những kẻ khác trong phòng cũng dồn dập phản bác.
"Đơn thần văn nhất hệ bên kia đến cùng có ý tứ gì? Chúng ta đã dựa theo lời bọn hắn nói mà làm, hiện tại lại muốn trở mặt?"
Hạ Thanh khẽ than thở một tiếng, trong đám người, có một nam tử trên mặt có chút lông tóc, y rầu rĩ lên tiếng: "Kỳ thật ý tứ của bọn hắn chẳng phải chúng ta đều hiểu sao? Bởi vì chúng ta cùng Tô Vũ giao hảo cho nên bọn hắn không hài lòng, thứ bọn hắn muốn là… Tô Vũ biến mất!"
Cả đám nghe vậy liền lâm vào trầm mặc.
Có thể được phái tới nơi này thì không có ai là kẻ ngu.
Đơn thần văn nhất hệ tuy chỉ ám chỉ chứ không nói rõ, nhưng hiển nhiên trong lòng các học viên đều có thể cảm nhận được mục đích thật sự của bọn họ.