Hạ Hầu gia lại quay sang tiếp tục dạy dỗ Hạ Hổ Vưu: "Tô Vũ là kẻ thông minh. Trần Hạo giúp hắn ra mặt, hắn quay đầu liền thay Trần Hạo đi xin lỗi đối phương, nói là Trần Hạo chất phác, mong người ta đừng tìm Trần Hạo so đo làm gì. Sau đó vờ lôi Trần Hạo ra cho cậu ta mấy gậy, xem như thay người khác trút giận..."
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm nói: "Ngươi xem cách mà người ta làm đi. Chủ ý là Tô Vũ ra, chuyện xấu lại là do Trần Hạo làm, đối thủ ăn phải cái lỗ vốn, hắn lại ra giả lả làm hòa, bồi cái lễ nói lời xin lỗi, chỉ là chuyện nhỏ, người ta cũng không tiện truy cứu, hơn nữa còn phải vui mừng vì may mà có Tô Vũ ra mặt khuyên nhủ tên ngốc đó, bằng không cậu ta lại gây phiền phức cho bọn họ. Cuối cùng thì sao, Tô Vũ khiến kẻ mình không ưa bị đánh một trận, mà người ta còn phải tới cảm tạ Tô Vũ."
Hạ Hổ Vưu hít sâu một hơi, "Khi còn bé mà hắn đã biết tính kế như vậy?"
Nhịn không được cậu lại hỏi tiếp: "Cha hắn cũng thế sao?"
"Cha hắn à, không rõ lắm, có thể xem như tính tình không tồi."
Hạ Hầu gia cũng đã từng tra tư liệu về Tô Long, trên tư liệu lại không nhìn ra cái gì đáng chú ý. Y uống một ngụm nước, tổng kết lại: "Đây cũng là điểm mà ngươi nên học Tô Vũ. Thu thập đối thủ, đối thủ còn phải cảm tạ ngươi, hời hợt nói lời xin lỗi, trước kia bôi nhọ người của ngươi, về sau cũng sẽ không bôi nhọ ngươi, còn phải nói ngươi là người tốt.”
Hạ Hổ Vưu gật đầu, cười ha hả nói: "Nhị gia gia, vậy kế tiếp chúng ta đàm phán với Tô Vũ thế nào?"
"Đàm phán chuyện gì?"
"Chuyện Hợp Khiếu pháp ấy!"
"Cút!"
Hạ Hầu gia mắng: "Đồ đần độn, Hợp Khiếu pháp là làm một cú, có chuyện gì đáng để bàn. Ngươi chờ đó đi! Hôm nay Nhị gia gia ngươi sẽ không nói chuyện này!"
"..."
Hạ Hổ Vưu nhìn thoáng qua Hạ Hầu gia, không biết nên nói cái gì, trong lòng hơi xúc động, xem ra ta còn phải luyện nhiều một chút mới được, trước đây cứ ngỡ ta đã được tính là chân truyền, hiện tại xem ra chưa hẳn a!
...
Bên ngoài Nguyên Thần sở nghiên cứu.
Giờ phút này, có một chiếc xe ngựa ngừng lại trước cửa.
Trong xe, Hạ Hầu gia bĩu môi, y kéo rèm lên, nhìn thẳng về phía Tu Tâm các bên kia một chút, đoạn truyền âm nói: "Ta đến xem chút thôi, đừng có mà nhìn ta chằm chằm, dám giám thị Phủ chủ chính là hành vi tạo phản!"
Im ắng.
Hạ Hầu gia không tiếp tục để ý, y xuống xe, lắc lắc người, cất bước đi vào trong.
Bên trong Nguyên Thần sở nghiên cứu.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Hạ Hầu gia đứng ngay tại cửa ra vào, nhìn thoáng qua tấm biển bên trên, cảm khái một tiếng, lẩm bẩm: "Lam Thiên... Tô Vũ."
Năm đó sở nghiên cứu Lam Thiên đã khiến cho người ta ghi khắc.
Bây giờ sở nghiên cứu Nguyên Thần có lẽ sẽ càng làm cho người đời khó quên.
Tô Vũ thấy Hạ Hầu gia đứng đó liền khom mình hành lễ: "Gặp qua Hầu gia!"
"Chớ khách khí!"
Hạ Hầu gia nở nụ cười, tiến lên đỡ đối phương đứng thẳng dậy, đoạn cười tủm tỉm nói: "Ngươi không phải đã nói gia gia của Hổ Vưu chính là gia gia của ngươi sao? Ngoan, tôn tử, lần sau gặp ta đừng hành lễ nữa, cứ gọi gia gia là được!"
Vẻ mặt Tô Vũ cứng đờ.
Hạ Hầu gia vẫn vui vẻ nói tiếp: "Cháu trai ngoan, đi, đi vào xem sở nghiên cứu của cháu ta nào! Trước kia ta vẫn luôn thấy đáng tiếc, ta không có cháu trai ruột, tiểu tử Hổ Vưu này dù sao cũng không phải là cháu trai ruột của ta, nhưng không sao, bây giờ ta có ngươi rồi!"
"..."
Tô Vũ... không phản bác được.
Trấn định tâm thần một thoáng, Tô Vũ liền khôi phục bình tĩnh, cười rạng rỡ nói: "Đúng, gia gia! Gia gia, ngài có muốn ta bồi ngài đi quan sát học phủ một phen không? Lão nhân gia ngài đã lâu rồi không tới học phủ đúng không?"
Nói xong, hắn liền tiến lên dìu lấy cánh tay của y, gương mặt nở nụ cười tươi tắn.
Gia gia sao? Được thôi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.
Hạ Hầu gia cười ha hả nói: "Không cần đâu, à phải, ở cửa ra vào của các ngươi có đặt cái máy giám thị làm gì vậy?"
"Gia gia, không có gì, chỉ là để giám sát xem có kẻ nào tùy tiện xông vào sở nghiên cứu của bọn ta hay không thôi."
Hạ Hầu gia gật đầu, "Cũng tốt, đúng rồi, ngươi sẽ không thu cái gì đó chứ? Nói thí dụ như cảnh ta và ngươi đang ở đây bị thu lại, sau đó ngày mai liền xuất hiện ở màn hình lớn bên ngoài sở nghiên cứu của các ngươi, hình ảnh hai ông cháu ta hữu hảo trao đổi sự tình rất nhanh liền truyền khắp Đại Hạ phủ?"
Mí mắt Tô Vũ khẽ giật, cười cười đáp: "Không có chuyện đó đâu, gia gia đừng suy nghĩ nhiều, ta biết thân phận ngài đặc thù, không thể loạn truyền."
Ta chỉ là muốn đưa cho Hạ Thiền nhìn một chút!
Đúng vậy, chỉ cần Hạ Thiền thấy được, như vậy là đủ rồi.
Nàng nhìn thấy, lần sau tùy tiện tìm một cơ hội kêu một tiếng muội muội, ắt hẳn là Hạ Thiền cũng không tiện ra mặt cự tuyệt, đúng không?
Tỉ như ngay trước Chu Minh Nhân mặt kêu nàng một tiếng muội muội thì thế nào?
Hạ Hầu gia cười híp mắt nhìn hắn, Tô Vũ lại tỏ vẻ ngoan ngoãn nhu hòa, mang theo ba phần câu nệ, ba phần quấn quýt, ba phần nho nhã thong dong của Văn Minh sư chân chính.
"Hậu sinh khả uý!"
Hạ Hầu gia cảm khái một tiếng, vòng giao phong thứ nhất dường như không chiếm được tiện nghi gì.
Người ta không biết xấu hổ!
Cũng không quan tâm bị ngươi hô một tiếng cháu trai, ngươi còn có thể xử lý làm sao?
Thiên tài nhiều ít đều cần mặt mũi, nhiều ít đều có mấy phần tự ngạo.
Thế nhưng Tô Vũ lại... Không có!
Dạng người này khó đối phó a.
Hạ Hầu gia nhìn lại một lượt mấy người khác trong đại sảnh, nha đầu Ngô gia kia đang hiếu kỳ nhìn y cùng Tô Vũ bên này cười cười nói nói, rõ ràng, không cần thu hình gì thì quay đầu lại, tin tức mình và Tô Vũ thân thiết như người một nhà sẽ theo miệng tiểu nha đầu đó truyền đi khắp nơi.
Mấy người Hồ Thu Sinh đều lộ ra vẻ câu nệ, thấy Tô Vũ đỡ Hạ Hầu gia chậm rãi đi vào cửa thì liền dồn dập khom người ân cần thăm hỏi: "Gặp qua Hầu gia!"
"Đừng khách khí!"
Hạ Hầu gia tươi cười đáp: "Đều là người trong nhà, người của Đại Hạ phủ thì đều là người một nhà cả, đám hậu bối các ngươi toàn là hậu sinh khả úy, giỏi lắm!"
Tán dương vài câu, y lại nhìn về phía Ngô Lam, thân mật trò chuyện: "Ngô gia tiểu nha đầu phải không? Thay ta hỏi thăm tổ nãi nãi của ngươi một tiếng, đã vài năm rồi ta không thấy bà ấy, bảo bà ấy thoải mái tinh thần thôi, đã đến Nhật Nguyệt rồi thì cũng đừng sốt ruột chuyện tu luyện quá."
Ngô Lam nghe vậy bèn vội vàng gật đầu, Hạ Hầu gia lại tươi cười nhận xét: "Ngươi cũng là hảo hài tử, nghe nói lần này ngươi đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ công kiên rất nghiêm túc, tốt lắm, bậc nữ nhi của Ngô gia đều không hề thua kém đấng mày râu chút nào. Hạ gia gia rất coi trọng ngươi, cố lên!"
"Tạ ơn Hạ gia gia!"
Khóe miệng Ngô Lam không khép lại nổi, đã cười hớn hở tới suýt trẹo cả quai hàm.
Hạ Hầu gia khen ta?
Hạ Hầu gia đích thật vừa mới khen ta!
Ha ha ha.
Tuy tổ nãi nãi vẫn thường nói Hạ Hầu gia không phải người tốt, nhưng chẳng sao, Hạ Hầu gia là đại nhân vật, y khen ta, vậy y chính là người tốt rồi!
Hạ Hầu gia cảm thấy tâm mình thật mệt mỏi.
Ta là Nhật Nguyệt!
Tiểu nha đầu ngươi cứ nghĩ về ta nhiều như vậy thì tưởng ta không biết chắc?
Hừ, cả nhà ngươi đều không phải là người tốt, tổ nãi nãi của ngươi lại càng không phải là người tốt!
Sau đó, Hạ Hầu gia lại nhìn về phía Ngô Gia, mỉm cười ôn hòa nói: "Ngươi là Ngô Gia à? Lúc ngươi còn bé, ta đã từng gặp qua ngươi, cũng là một tiểu cô nương rất tốt."
Hạ Hầu gia cảm khái nói: "Cả nhà trung liệt a! Cha mẹ ngươi vì Đại Hạ phủ chinh chiến Vạn Tộc giáo mà chết, hiển nhiên ngươi chính là hậu duệ của anh hùng. Ngươi bây giờ đã lớn như vậy rồi, lần này nghe nói ngươi cũng bỏ ra không ít tâm huyết cho sở nghiên cứu, giỏi lắm, vậy thì hãy để cha mẹ ngươi chuyển vào Đại Hạ Anh Liệt đường đi, ta sẽ phân phó người chuẩn bị một vị trí cho bọn họ."
Y còn chưa dứt lời, nước mắt của Ngô Gia đã rơi đầy mặt, khóc nghẹn không thành tiếng.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Hạ Hầu gia, rất nhanh liền bước tới bên cạnh trấn an Ngô Gia, thấp giọng dỗ dành: "Sư tỷ đừng khóc, đây là chuyện tốt mà. Bá phụ bá mẫu có thể vào Anh Liệt đường thì từ nay về sau, ngươi chính là nhi nữ Hạ gia. Đại Hạ phủ vốn có tổ huấn, hậu duệ của chiến sĩ tại Anh Liệt đường thì phụng dưỡng Hạ gia, thân như con cháu! Ngươi mau gọi một tiếng gia gia đi..."
"Gia gia..."
Ngô Gia nghẹn ngào.