Hạ Hổ Vưu thẳng thắn gật đầu, "Ta sẽ truyền về! Tô Vũ, ta biết ý tứ của ngươi, ngươi cảm thấy chỉ truyền trong vòng tròn luẩn quẩn mấy người chúng ta thì chưa chắc sẽ tiết lộ ra ngoài, nhưng truyền đến Hạ gia bên kia thì có vẻ như đang làm lớn chuyện, thế nhưng ta nhất định phải để bọn họ biết chuyện này. Không chỉ vậy, bộ công pháp này ta muốn nói cho phụ thân ta, nói cho Nhị gia gia biết, dĩ nhiên không được ngươi cho phép thì Hạ gia sẽ không truyền ra ngoài."
Giờ phút này, cậu không tiếp tục ẩn giấu thân phận nữa.
Can hệ trọng đại!
Cậu thật sự không nghĩ tới một cái sở nghiên cứu tưởng chừng như chỉ lập nên cho vui, vẻn vẹn sau một tuần lễ lại có thể cho ra mắt một thành quả nghiên cứu kinh thiên động địa.
Tô Vũ khẽ cười, đáp: "Ngươi muốn báo về cho Hạ gia, có thể, ta không ngăn cản. Nhưng khoản tiền đa thần văn nợ Hạ Hầu gia kia thì coi như xóa sạch nhé."
"..."
Hạ Hổ Vưu nhìn hắn, khoản nợ 300 ngàn?
Xóa sạch?
"Được!" Hạ Hổ Vưu gật đầu, "Như vậy thì Hạ gia có thể truyền thụ..."
Tô Vũ cười nhạt, ngắt ngang lời cậu: "Truyền thụ? Không, không cho phép! Ta chỉ cho dòng chính Hạ gia dành riêng lưu lại truyền thừa, còn lại thì không được. Trừ phi là do chính ta đáp ứng. Dĩ nhiên, sau này ta chết rồi thì tùy cho các ngươi thoải mái mà truyền."
Cho Hạ gia, chẳng qua chỉ là ưu ái riêng mà thôi.
300 ngàn mà Hạ gia ngươi muốn mua đứt sao?
Đừng nằm mơ!
Hạ Hổ Vưu trầm ngâm một hồi, khẽ gật đầu, "Về sau phụ thân ta hoặc là Nhị gia gia ta sẽ ra mặt cùng ngươi đàm phán, hiện tại khoan bàn tới việc này."
Cậu nói xong thì lia mắt nhìn về phía những người khác.
Hồ Thu Sinh là người nhà Hồ tổng quản, có thể yên tâm.
Ngô Gia thì tạm được, có Tô Vũ ở đó, có thể yên lòng.
Ngô Lam là người nhà họ Ngô, là hào phú của Đại Hạ phủ, vẫn có thể tin tưởng.
Trịnh Vân Huy... Cái tên này hiện giờ đã choáng váng, Hạ Hổ Vưu nhịn không được quát: "Trịnh Vân Huy, ngươi mà dám loạn truyền, ta sẽ bắt gia gia ngươi tự tay đập chết ngươi!"
"..."
Trịnh Vân Huy cực kỳ ủy khuất!
Đệt.
Ta nói muốn loạn truyền hồi nào?
Ta chẳng qua chỉ biểu thị nỗi khiếp sợ cùng rung động của bản thân thôi mà. Xem ra 2 vạn điểm công huân mà ta đưa ra thật đáng tiền, then chốt là số công huân ấy vẫn là do ta và Tô Vũ cùng nhau kiếm, ta là đang đầu tư vào giới thiên tài a!
Mặc dù không thể ngoại truyền, nhưng quan trọng là gã không tốn một đồng nào từ Trịnh gia mà lại có thể kiếm lời một bộ công pháp trâu bò như vậy.
Vả lại Tô Vũ còn nói sẽ bàn giao Tịnh Nguyên quyết cho Trịnh gia lưu truyền.
Trịnh Vân Huy nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt hiện lên kim quang, đây không phải là người, đây là tiền, không, đây không phải là tiền, đây là cái cây rụng tiền của gã!
Hạ Hổ Vưu không quan tâm đến gã nữa, cậu nhìn về phía hai người Khương Mục cùng Chu Hạo, nói thẳng: "Phụ thân ta là Hạ Long Võ!"
Hai người yên lặng.
Hạ Hổ Vưu không còn cười toe toét như ngày thường, lúc bấy giờ cậu nghiêm mặt, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Ta không biết Tô Vũ nghĩ như thế nào, tại sao lại tin tưởng các ngươi sẽ không truyền ra ngoài."
Tô Vũ bĩu môi, ta có nghĩ gì đâu, ta cũng đâu quá tín nhiệm bọn họ.
Ta chỉ đơn giản cho rằng, truyền liền truyền thôi!
Nói thật, thứ này sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc tăng lên thực lực của nhân tộc, thế nhưng đối với Tô Vũ mà nói thì nó chỉ đơn thuần là một bộ công pháp mang tính chất phụ trợ.
Hắn cảm thấy tác dụng cũng không phải là quá lớn.
Vả lại tối đa cũng chỉ hữu hiệu tới cấp bậc Sơn Hải.
Còn chưa tới mức độ ảnh hưởng được đến cường giả vô địch.
Sơn Hải dĩ nhiên là cường giả, ở nhiều khu vực có thể được xem là chúa tể một phương, thế nhưng đối với vạn tộc thì Sơn Hải tuy mạnh, có điều lại chưa phải là kẻ có thể quyết định được hướng đi của vạn giới, người chân chính quyết định được tất cả những thứ này chính là Vô Địch cảnh.
Nói rất trọng yếu thì công pháp này đúng là rất trọng yếu.
Nhưng muốn nói không trọng yếu thì bản công pháp của Tô Vũ đúng là chẳng thể khiến Vô Địch cảnh bùng nổ sức mạnh.
Dù cho không có bản công pháp của hắn thì thiên tài trước sau gì cũng sẽ tiến nhập Sơn Hải, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, điểm khác biệt duy nhất là hắn có thể giúp bọn họ tiết kiệm được thời gian vài năm.
Hạ Hổ Vưu đương nhiên không giác ngộ giống Tô Vũ, cậu vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc nói: "Tô Vũ tín nhiệm các ngươi không có nghĩa là ta hay Hạ gia cũng thế. Đương nhiên không phải Hạ gia không muốn đề thăng thực lực của nhân tộc, có điều có rất nhiều thứ phức tạp, không phải nói cứ truyền thừa ra ngoài liền có thể thoải mái truyền đi được, chúng ta cần phải cân nhắc rất nhiều phương diện!"
"Vì sao có rất nhiều công pháp hữu ích mà Cầu Tác cảnh cùng Chiến Thần điện đều không truyền ra ngoài? Điểm này không cần ta nói, hẳn là mọi người đều có thể tự hiểu. Nhân tộc cũng không phải một lòng bền chắc như thép, trong số chúng ta vẫn còn có không ít kẻ bại hoại!"
"Vạn tộc vẫn đang ngấp nghé Nhân cảnh, bọn chúng không hi vọng chúng ta quật khởi, không hi vọng chúng ta trấn áp chư thiên vạn giới!"
"Cho nên bọn chúng sẽ cản trở, sẽ quấy rối. Hiển nhiên chiến tranh nổ ra thì nhân tộc cũng không sợ vạn tộc, nhưng một thứ vốn dĩ được làm ra là để tăng cường thực lực cho nhân tộc, kết quả lại vì nó mà xuất hiện tình cảnh chiến tranh làm hao tổn thực lực thì đúng là việc không đáng giá!"
"Những cường tộc như Thần Ma đều luôn muốn tìm mọi cớ để áp chế chúng ta, chúng ta muốn phản kích thì cũng phải cân nhắc tới hậu quả."
"Rất nhiều thứ, không phải cứ nói chúng ta nhất định phải làm liền có thể làm được."
Cậu nói rất nhiều, Khương Mục ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cất tiếng: "Ý của ngươi ta đã hiểu, bản thân ta cũng không nghĩ tới Tô Vũ lại trực tiếp cho chúng ta chứng kiến bản công pháp này."
Ban nãy gã thật sự bị chấn động, vừa kinh diễm vì hiệu quả của công pháp, lại vừa kinh ngạc vì Tô Vũ quá hào sảng.
Công pháp trâu bò như thế mà cứ tùy tiện để bọn họ cận diện quan sát?
Gã cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình bây giờ như thế nào, có chút cảm động, có chút bất đắc dĩ. Tô Vũ mà giấu luôn công pháp đi là chuyện bình thường, nhưng hắn chẳng những không làm thế, ngược lại còn có ý định cho bọn họ tu luyện, đã vậy thì Hạ gia lo lắng hiển nhiên là có đạo lý.
Chu Hạo nhìn qua chỗ Hạ Hổ Vưu, lại nhìn về phía Tô Vũ, gọn lỏn đáp: "Không truyền!"
"..."
Cậu không biết nên nói gì, nghĩ sao thì đáp nấy.
Trong lòng Hạ Hổ Vưu cực kỳ bất đắc dĩ, đây là công pháp do Tô Vũ sáng tạo ra chứ không phải do cậu sáng tạo. Tô Vũ đúng là đồ hỗn đản, ngươi cũng nên cẩn thận một chút đi, công pháp gì cũng đều phơi bày ra cho mọi người biết là sao?
Cậu sắp tức giận đến chết mất!
Tô Vũ đương nhiên mặc kệ tiểu mập mạp, hắn quay sang hỏi Chu Hạo: "Ngươi cảm thấy toàn bộ lực đẩy đều bị áp chế sao?"
"Vẫn còn có một chút, không quá rõ ràng."
"Quả nhiên!"
Tô Vũ tiếc nuối thở dài, "Đến Đằng Không, Lăng Vân, Sơn Hải thì lực đẩy sẽ càng lớn hơn một chút, lực áp chế của bản công pháp này vẫn không đủ, chỉ mở có 36 khiếu mà muốn áp chế lực đẩy khi Sơn Hải hợp khiếu là việc quá khó, ta nghĩ ít nhất cần phải mở 72 khiếu mới được. Đáng tiếc bản công pháp 72 khiếu thì ta còn chưa nghiên cứu ra."
"..."
Im ắng.
Mấy người Hạ Hổ Vưu dồn dập nhìn Tô Vũ, thậm chí suy nghĩ muốn bóp chết người cũng đều có.
Ca!
Gia gia!
Ngươi thế mà còn ghét bỏ bản công pháp này à?
Ngươi một vừa hai phải thôi!
Đúng lúc ấy, Ngô Lam bỗng nhiên rụt rè lên tiếng: "Nếu đã không được truyền ra ngoài, vậy thì... cái tên công pháp còn được tuyên bố với người ngoài không?"
"..."
Hạ Hổ Vưu vô lực, thật sự muốn chửi bậy!
Nha đầu thối, đến lúc nào rồi mà ngươi còn lấn cấn vụ này?