Dưỡng Tính viên.
Tô Vũ cũng không ẩn giấu hành tung, trời vẫn còn sáng, hắn liền đi thẳng đến chỗ Chu Hạo ở.
Trên đường Tô Vũ cũng gặp một vài học viên quen mặt, đôi bên gật đầu chào hỏi một tiếng, Tô Vũ vẫn đối xử hòa thuận, gần gũi với mọi người, tựa như sóng gió gần đây hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đến hắn.
Có người nhìn thấy Tô Vũ đi tới gõ cửa phòng Chu Hạo thì trong lòng không khỏi hồ nghi, hai gia hỏa này lại cấu kết sao?
Sở dĩ dùng từ ‘lại’, bởi vì lần trước khi tham gia chiến đấu giành danh ngạch, rất nhiều người tin chắc hai tên ngưu bức ấy đã sớm ăn ý giao kèo với nhau, bằng không sẽ khó mà ăn ý đồng lòng cùng một chỗ nghênh chiến Chiêm Hải như vậy.
Kể ra cũng thật khó hiểu.
Lần đầu tiên vừa gặp mặt thì hai người bọn họ đã quyết đấu một trận sinh tử, sau này thì lại cùng nhau hợp tác, rốt cuộc cả hai đã đạt thành hiệp ước gì?
...
Người ngoài xem không hiểu, Tô Vũ đương nhiên cũng sẽ không cố ý đi giải thích.
Tùy cho các ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Về phần Chu Hạo thì hiển nhiên cậu căn bản mặc kệ những việc này.
Mở cửa, thấy Tô Vũ, Chu Hạo hơi lui lại một bước, mũi khẽ khụt khịt một cái, thấp giọng nói: "Ngươi giết người!"
Tô Vũ nhíu mày, tên kia sở hữu mũi chó à?
"Không phải, là trước đó lây dính một ít máu lên thân thôi."
Đã bao nhiêu ngày rồi? Thế mà ngươi còn có thể cảm nhận được, mũi ngươi quá nhạy cảm rồi đó.
Chu Hạo thấy Tô Vũ phủ nhận thì mặc kệ, cũng không nói thêm cái gì, chỉ hỏi sang chuyện khác: "Có việc sao?"
"Đúng vậy!"
Chu Hạo cũng không kiêng dè, nghe thế liền trực tiếp quay lưng đi vào phòng, Tô Vũ đi vào sau, vừa ngồi xuống liền mỉm cười hỏi: "Giữa ban ngày ban mặt, bị người ta thấy được ta đến đây thì liệu sư phụ ngươi có tìm ngươi gây phiền toái không?"
Chu Hạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh đáp: "Sư phụ ta đại nghĩa hơi ngươi nghĩ nhiều."
"Không tin lắm."
Chu Hạo không nói nữa, không tin là chuyện bình thường, dù sao thì Hạ Ngọc Văn cũng không ưa gì Tô Vũ, đôi bên là địch, Tô Vũ tự nhiên sẽ cảm thấy y là tiểu nhân, bất quá theo Chu Hạo, Hạ Ngọc Văn không tệ đến vậy, nhưng mọi người quan điểm khác biệt, cậu ta cũng không hứng thú đi sửa lưng Tô Vũ.
"Nói đi."
Chu Hạo nhìn hắn ngồi xuống rồi tự châm trà cho chính mình thì không khỏi câm nín, ta và ngươi đâu có quen thân như thế, vả lại đây cũng đâu phải là nhà ngươi.
Tô Vũ tự rót cho mình chén trà, nhấp một ngụm xong liền hỏi thẳng: "Ngươi muốn đi theo Chiến Giả đạo hay là Văn Minh sư đạo?"
"Không quan trọng, mạnh lên là được!"
Đây chính là đáp án của Chu Hạo.
Tô Vũ gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi cảm thấy Chiến Giả đạo hay là Văn Minh sư đạo có thể giúp ngươi cấp tốc mạnh lên?"
"Chiến Giả đạo." Chu Hạo dứt khoát đáp.
"Vậy ngươi muốn tiến vào Vạn Thạch không?"
Chu Hạo nhìn hắn, trầm giọng nói: "《 Thiên Sơn quyết 》 không có cách nào hợp khiếu, bất quá không sao, ta đang khai mở khiếu huyệt của《 Chiến Thần quyết 》, hiện tại ta đã mở được 168 cái, rất nhanh ta sẽ khai thông hết toàn bộ khiếu huyệt cần thiết của《 Chiến Thần quyết 》."
Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, "Ngươi khai khiếu được 24 cái rồi?"
Lần đầu tiên Tô Vũ gặp cậu ta cho tới bây giờ cũng mới chỉ hơn một tháng, cái tên này thế mà đã mở được 24 nguyên khiếu, tính ra thì coi như trung bình hai ngày một cái?
"Ừm."
"Chuẩn bị dùng Chiến Thần quyết để tấn cấp Vạn Thạch?"
"Đúng vậy."
"Chiến Thần quyết khai khiếu 108 cái, hợp khiếu chỉ có 12 cái, ngươi không cảm thấy quá yếu sao?"
Chu Hạo khẽ nhíu mày, "Không cảm thấy, hợp khiếu nhiều hay ít không có nghĩa là thực lực mạnh hay yếu."
"Ngươi nói sai rồi, hợp khiếu nhiều thì đương nhiên nội tình sẽ tốt hơn, chúng ta lại không phải là không thể hợp khiếu nhiều, vì sao phải lựa chọn phương thức kém hơn một bậc?" Tô Vũ phản bác.
Chu Hạo có chút buồn bực, trầm trầm một lúc mới đáp: "《 Thiên Sơn quyết 》không thể hợp khiếu, mặt khác Thiên giai công pháp thì lão sư ta chỉ có Khai Thiên đao, nhưng cái này không thể truyền thừa, Hạ gia không cho."
Chỉ đơn giản như vậy thôi, có hiểu không?
Tô Vũ bật cười, châm ngòi thổi gió: "Ngươi nông cạn vừa thôi, lão sư ngươi khẳng định sẽ có không ít bản Thiên giai công pháp khác, chẳng qua là y không muốn truyền cho ngươi mà thôi. Nói thật, ta còn có tới mấy bản, lão sư ngươi không chỉ là cường giả Lăng Vân mà còn là người của Hạ gia, y nói y không có Thiên giai công pháp, ngươi tin à?"
"..."
Chu Hạo cứ như vậy nhìn hắn, ta là không muốn nói chuyện chứ không phải là kẻ ngu.
Ngươi thẳng thừng châm ngòi li gián sư đồ ta như vậy mà coi được sao?
Tô Vũ cười ha hả nói: "Đừng nhìn ta như vậy, lão sư của ngươi và ta có thù, ta nói xấu y vài câu không được chắc?"
Trêu cậu ta một câu xong, Tô Vũ bèn hắng giọng, bàn chuyện nghiêm chỉnh: "Không nói nhảm với ngươi nữa. Nay ta tới đây là vì muốn tìm ngươi thí nghiệm một bộ công pháp, có thể giúp ngươi hợp khiếu mà《 Thiên Sơn quyết 》đã khai mở. Hiệu quả đặc biệt tốt, cái này ngươi không cần phải hoài nghi! Dĩ nhiên, công pháp này vận hành đại khái là không có vấn đề, thế nhưng ta nói thật, ta mới chỉ thí nghiệm trên mô hình, chưa từng để người nào thử nghiệm qua. Nếu ngươi đáp ứng thì ngươi chính là người đầu tiên!"
Không đợi Chu Hạo đáp lời, Tô Vũ liền nói tiếp: "Ta chắc chắn trăm phần trăm là ngươi sẽ đáp ứng, thế nên bây giờ ta sẽ nói ra ba điều kiện. Ngươi nghe đây, thứ nhất, không được truyền công pháp này ra ngoài!"
"Thứ hai, nếu ngươi đồng ý tiếp nhận lần này thì lần sau có công pháp khác, ta lại tới tìm ngươi thử nghiệm."
"Thứ ba, ngươi đã tu luyện công pháp của ta thì không được dùng nó để đối phó với ta hoặc là bằng hữu, thân nhân của ta."
Tô Vũ dứt khoát nói: "Đáp ứng thì bây giờ ta liền dạy ngươi, ngay tại đây thử một chút hiệu quả, không đáp ứng thì thôi quên đi."
Chu Hạo yên lặng.
Nửa ngày sau mới ngập ngừng mở miệng: "Hai điều đầu thì không sao, nhưng điều thứ ba... Sư phụ ta thu ta về là để đối phó với ngươi."
Tô Vũ phì cười, đáp: "Được thôi, đổi lại một chút, chỉ cho phép đối phó với ta, vậy được chưa? Ta không sợ! Nói câu kém khách khí, ngươi vẫn còn yếu hơn ta. Nếu ngươi đã đoán được ta đã giết người thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết đối thủ của ta là ai."
Chu Hạo yên lặng một hồi, cuối cùng gật đầu, xem như đáp ứng.
Đối với cậu ta, Tô Vũ vẫn có mấy phần tin tưởng.
Loại người này đủ hung ác, coi thường mạng sống, thế nhưng lại đề cao lòng tự trọng, không phải là kẻ mặt dày không biết xấu hổ.
Đương nhiên, nếu như Chu Hạo chỉ giả vờ thì coi như Tô Vũ thua vậy.
Một bộ công pháp mà thôi, thật sự truyền ra ngoài thì hắn cũng chẳng tổn thất nhiều lắm.
Tô Vũ nhìn chung quanh một lượt, mở miệng nói: "Nơi này không an toàn, đi tới sở nghiên cứu của ta đi, miễn cho bị người khác dò xét tra được!"
"Ừm!"
Chu Hạo đứng dậy, cũng không nhiều lời hỏi Tô Vũ xem vì sao nơi đây lại không an toàn.
Hiện giờ cậu ta chỉ quan tâm tới việc có thể hợp khiếu.
Khi đó, thực lực của cậu sẽ cấp tốc tăng cường, dùng uy lực to lớn của《 Thiên Sơn quyết 》để tấn cấp Vạn Thạch cảnh, cái này so với những tu giả tu luyện công pháp Thiên giai đỉnh cấp bình thường thì sẽ càng mạnh hơn.
...
Rất nhanh, hai người cùng đi ra khỏi cửa.
Trên đường gặp bất kỳ ai, Chu Hạo cũng không thèm để ý, cậu ta chỉ yên lặng đi theo sau Tô Vũ, không nói tiếng nào.
Tô Vũ thì khác, hắn tủm tỉm cười trêu chọc tiểu gia hỏa sau lưng: "Sư phụ ngươi hiện tại có lẽ đã nhận được tin tức rồi, có lẽ y đang chuẩn bị giết chết ngươi."
Chu Hạo yên lặng.
"Haiz, nói chuyện với ngươi không có ý nghĩa gì cả. Thôi vậy, nói cho ta biết số liên lạc của sư phụ ngươi đi."
"Làm cái gì?"
"Nhanh lên một chút, ta còn muốn làm y tức chết đây."
"..."