"Công pháp này tên là gì?"
"Song Ngô Hợp Khiếu Pháp!"
Triệu Lập suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười mắng: "Hoa tâm!"
"..."
Tô Vũ mờ mịt, thế nào?
Triệu Lập cười rộ lên, trêu chọc Tô Vũ: "Bất quá cũng không tệ, tiểu tử, cố gắng nỗ lực cho thật tốt, Song Ngô biến thành Tam Ngô mấy hồi. Ta nói cho ngươi biết, cháu gái lớn của Ngô Nguyệt Hoa rất được, ta cực kỳ ưa thích nha đầu kia. Con đường tu luyện ấy mà, cuối cùng vẫn cần tìm một người có thể đi cùng ngươi lâu dài, đôi bên sóng vai cùng một chỗ chiến đấu, cùng nhau trở thành cường giả lang bạt tứ phương..."
Ngô gia đại nha đầu vô cùng có tiềm chất.
Tô Vũ có thiên phú kinh người, mà đối phương cũng thế.
Bây giờ, chỉ e nàng ấy đã bước vào Lăng Vân cảnh!
Hơn nữa còn không phải là Lăng Vân bình thường, mà là một vị yêu nghiệt có thể chiến Lăng Vân tứ ngũ trọng.
Chờ đến khi Tô Vũ tiến nhập Lăng Vân thì hẳn là đối phương cũng đã tiếp cận Sơn Hải.
Thế hệ này của đám Bạch Phong, Triệu Lập xem trọng nha đầu Ngô Kỳ ấy nhất.
Kết đôi cho Tô Vũ... Coi như không tệ.
Mấu chốt là gia đình Ngô gia rất mạnh a.
Ngô Nguyệt Hoa đã là Sơn Hải bát trọng, mẫu thân bà ấy còn là Nhật Nguyệt!
Triệu Lập nhận biết mẫu thân của bà ta, cũng là một người phụ nữ có tình tình bao che cho người nhà rất nghiêm trọng, như vậy thì tốt biết bao!
Có được một vị Nhật Nguyệt chân chính bảo bọc, Tô Vũ sẽ có thêm mấy phần bảo đảm an toàn.
Thực lực của Ngô gia rất mạnh, chờ Ngô Kỳ tiến nhập Sơn Hải nữa thì còn gì bằng. Vả lại đừng quên, Ngô Kỳ còn có người nhà của nàng ta, nha đầu này có cha, có mẹ, có gia gia, có nãi nãi, tất cả đều còn sống đây!
Tô Vũ đó giờ không nghĩ tới vấn đề này, vô ý thức quên lãng đi mất.
Hiện giờ nghĩ lại, Ngô Nguyệt Hoa thiên phú kinh người, có thể vào Sơn Hải từ nhiều năm trước, như vậy ca ca của bà ấy, nghĩa là gia gia của Ngô Lam thì sao?
Hai tỷ muội Ngô gia cũng đều có thiên phú hơn người, vậy cha mẹ của các nàng ấy thì sao?
Ngô gia chính là một trong đỉnh cấp hào phú ở Đại Hạ phủ.
Một gia tộc có một vị Nhật Nguyệt, hai vị Sơn Hải, ba vị Lăng Vân... À không, cộng thêm Ngô Kỳ thì hiện tại đã có bốn cường giả Lăng Vân, vả lại quan trọng là ba vị Lăng Vân kia đều đã sắp tiếp cận Sơn Hải, gia đình như vậy quả thật chính là trâu bò.
Triệu Lập vỗ về bả vai của tên nhóc vẫn còn đang hồ đồ ngồi cạnh ông, trong lòng bùi ngùi mãi thôi.
Ngươi a, vẫn nên tìm một chỗ dựa thật tốt mới được!
Sư phụ là sư phụ, sư tổ là sư tổ, sư tổ chưa hẳn chỉ có một đồ tôn, sư phụ cũng chưa chắc chỉ có một tiểu đồ đệ, thế nhưng con rể, cháu rể,... khả năng chỉ có một người duy nhất!
Tiểu tử, nỗ lực lên!
Cưới được hai khuê nữ nhà Ngô gia thì coi như ngươi sẽ kiếm lợi lớn.
Gia nghiệp lớn như vậy, sau này chẳng phải bọn họ đều để lại cho ngươi sao?
Chỉ cần ra khỏi cửa không chọc Hạ gia tại Đại Hạ phủ thì đại khái cũng chẳng thua lệch lắm.
Đây chính là nguyên nhân cho tới bây giờ kẻ chuyên nhìn người khác bằng lỗ mũi - Ngô Lam, vẫn còn bình an vô sự.
Đại khái là không nên trêu vào!
Hồ Thu Sinh, Vạn Minh Trạch, Triệu Thế Kỳ... những người này đều từng tiếp chuyện với cái lỗ mũi của nàng ta, thế nhưng cũng không ai lấy làm lạ, không có việc gì lớn thì gây sự với tiểu nha đầu đó làm gì, ngay cả Chu Minh Nhân cũng từng bị nàng ‘vuốt râu hổ’ qua mấy lần, thế nhưng ông ta cũng chẳng muốn dây vào gia tộc nhà họ Ngô.
Ngô Nguyệt Hoa bấy lâu vẫn ít nhiều ủng hộ đa thần văn nhất hệ, chuyện này thì Ngô gia không tiện ra mặt.
Nhưng Ngô Lam và Ngô Kỳ thì lại khác, đó là hai viên ngọc báu của Ngô gia, đụng vào các nàng, mấy vị trưởng bối của Ngô gia chắc chắn sẽ ra mặt.
Tô Vũ giờ phút này hoàn toàn không có tâm tư gì nghĩ tới mấy chuyện đó, mặc dù hắn nghe hiểu hết ý tứ của Triệu Lập, nhưng cũng lười nói rõ nguyên nhân, hắn hiện tại chỉ cảm thấy hưng phấn vì đã vận hành công pháp thành công, có thể đi tìm Chu Hạo thử nghiệm xem sao rồi!
Cái gì nữ nhân, cái gì tới cửa làm con rể... Cha hắn sẽ đánh chết hắn!
Dù lúc Tô Long rời khỏi nhà, hắn đã giận dỗi lớn tiếng bảo chính mình sẽ bán nhà đi ở rể nhà người ta, nhưng đó cũng chỉ là ương bướng nói nhảm mà thôi.
Tìm hào phú làm con rể ư? Đừng nhìn cha hắn thực lực yếu mà lầm, bảo đảm có thể đánh chết Tô Vũ.
Nghĩ đến cha mình, Tô Vũ một mặt cảm khái, cha hắn rất yếu, bây giờ ngẫm lại thì có khi hắn chỉ cần dùng một quyền... Khụ khụ, không thể nghĩ, không được nghĩ.
Tô Vũ nôn nóng muốn đi tìm Chu Hạo, hắn sốt ruột chờ không nổi muốn coi cậu ta nếm thử bộ công pháp này!
Vạn Thạch cảnh, đang ở ngay trước mắt!
"Lão sư, ta đi tìm Chu Hạo nói chuyện."
Tô Vũ còn chưa dứt lời đã nhanh chóng chạy biến mất, Triệu Lập dở khóc dở cười.
Ông cũng không nhiều lời, dùng một quyền đập tan con khôi lỗi trước mặt, sau đó dùng lửa đốt cháy toàn bộ.
Xong xuôi, ông hừ lạnh một tiếng, kiểm tra bốn phía, đoạn nói: "Họ Vạn, lần sau bớt dò xét ở chỗ ta đi, ta đã giăng bày cấm chế, ngươi còn dám tra, thật sự cho rằng ta không phát giác ra sao?"
Một lát sau, một tiếng cười khẽ truyền đến: "Hiểu lầm, hiểu lầm."
"Ha!" Triệu Lập cười lạnh, "Hiểu lầm sao? Ngươi gieo vật kia vào trong cơ thể Tô Vũ, ta đương nhiên đã phát hiện từ lâu. Nói đi, rốt cuộc ngươi định vị hắn làm cái gì?"
"Bảo hộ tiểu tử đó mà thôi."
"Là bảo hộ hay giám thị hắn?"
"Ta không cần thiết phải làm như thế." Tiếng cười nói thăm thẳm của Vạn Thiên Thánh sâu xa truyền tới: "Đối với thiên tài, dĩ nhiên phải có nhiều hơn mấy phần bảo hộ, chỉ cần hắn không chạy loạn, không tùy tiện tiến vào lĩnh vực của vô địch thì ta tùy thời đều có thể cứu hắn ra, đây không phải là chuyện tốt sao?"
Triệu Lập không thèm để ý tới ông, một bên dọn dẹp đồ vật, một bên thuận miệng hỏi: "Những năm qua đến cùng là ngươi đang làm gì? Diệp Bá Thiên năm xưa chết kỳ quặc, ngươi còn dám làm loạn?"
Diệp Bá Thiên chính là Ngũ Đại.
Vạn Thiên Thánh cười cười, đáp: "Không đặc biệt làm cái gì cả, bồi dưỡng học viên, uống chút trà, trồng chút hoa, dưỡng lão qua ngày mà thôi! Triệu Lập, tính tình ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy, lúc nào mới chịu sửa đổi hả? Nếu ngươi thật sự muốn chữa trị thanh địa giai văn binh kia của ngươi thì ta hoàn toàn có thể giúp ngươi tu..."
"Không cần!"
Triệu Lập cười lạnh, cắt ngang lời ông: "Không phải người một đường, không cần ngươi tới bố thí ta! Ngươi không phải là kẻ tốt, hôm nay ta mà nhận ân huệ của ngươi, chắc chắn ngày mai nguyên khí bí cảnh của ta sẽ biến thành của ngươi. Ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện đó, ngươi phải luôn nhớ, là Đại Hạ Văn Minh học phủ thiếu nợ ta một cái nhân tình lớn. Không sớm thì muộn sẽ có ngày ta lấy lại nó!"
"Vì Tô Vũ?"
"Không mượn ngươi xen vào!"
Vạn Thiên Thánh phì cười, nói: "Được rồi, tùy ngươi vậy! Tính tình quả nhiên ương bướng, cũng không biết ngươi nghĩ như thế nào, ta lại không phải loại người như vậy, ta là chân tâm muốn giúp ngươi, ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu, thôi thôi, ngươi cứ tiếp tục kìm nén tại Lăng Vân đi!"
"Hừ!"
Triệu Lập mặc kệ đối phương.
Lăng Vân sao? Có lẽ rất nhanh ta liền có thân thể tiến nhập Sơn Hải!
Đến lúc đó, ta sẽ vả mặt ngươi cho ngươi biết.
Thôi bỏ đi, cái tên này không biết xấu hổ, có đánh cũng chẳng khác gì gãi ngứa.
Lại thu thập một hồi, Triệu Lập nhịn không được quát: "Còn chưa chịu cút sao?"
Im ắng.
Nửa ngày sau, Triệu Lập mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Lão gia hỏa họ Vạn quả nhiên thật mạnh.
Lão đi khi nào, ông hoàn toàn không biết.
Vẫn là do ông quá yếu!
Lăng Vân cảnh... Trước kia cảm giác vẫn được a, gần nhất không hiểu vì sao lại cứ có cảm giác mình già thật rồi.